Cận Ngôn Châu vẫn chưa trả lời Sơ Hạnh, cô đã vội vàng nói: “Cậu ở ngoài nhà vệ sinh nữ đợi mình, nói chuyện với mình là được.”
Cận Ngôn Châu: “…”
Cậu không nói gì, xoay người đi ra ngoài trước.
Sơ Hạnh giống một cái đuôi nhỏ theo sát cậu, vì sợ rằng cậu sẽ bỏ rơi cô.
Cô vừa đi, vừa nhỏ giọng đọc “Maka baka”, giống như đang tự thôi miên chính mình, làm như thế cảm thấy không còn sợ nữa.
Cận Ngôn Châu nghe cô liên tục lặp đi lặp lại mấy câu “Maka baka”, khóe miệng không kìm lòng nổi mà khẽ nhếch lên, sau đó nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đem ý cười che đi.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Đến cửa phòng vệ sinh nữ, Cận Ngôn Châu dừng bước, giọng nói ra vẻ không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên.”
Sơ Hạnh lập tức chạy vào.
Giây tiếp theo, giọng nói nhuộm sợ hãi vang lên: “Cận Ngôn Châu.”
Cận Ngôn Châu đáp: “Ừm.”
Sơ Hạnh lại gọi: “Cận Ngôn Châu?”
Cận Ngôn Châu tiếp tục: “Ừm.”
Sơ Hạnh nói: “Cậu nói chuyện đi…”
Cận Ngôn Châu không giỏi nói chuyện có chút đau đầu, hỏi: “Nói cái gì?”
Sơ Hạnh không dám dừng miệng lại, lập tức trả lời cậu: “Chuyện gì cũng được.”
Cận Ngôn Châu lại bị làm khó, không biết nên nói cái gì.
Gần kỳ nghỉ, đã có một số lượng lớn học sinh rời khỏi trường.
Cộng với thời gian này cũng chẳng còn sớm, toàn bộ tòa nhà giảng dạy đều rất yên tĩnh.
Lúc nãy đi thẳng một đường, các lớp học trên tầng này đã tắt đèn, cho nên đại khái tầng này chỉ còn hai người vẫn chưa đi.
Khi họ không nói chuyện, âm thanh của giọt nước từ vòi nước trong phòng tắm rơi xuống sẽ tạo ra âm thanh vô cùng rõ ràng.
Tách tách, tí tách, tí tách….
Cận Ngôn Châu vừa muốn mở miệng hỏi cô vì sao Kỷ An không gọi cô là chị, một cơn gió bỗng nhiên thổi qua.
Nhà vệ sinh của tòa nhà giảng dạy không có cửa ra vào, cửa sổ bên trong luôn mở quanh năm.
Gió lùa thổi vào, một cánh cửa ngăn trong nhà vệ sinh nữ vốn mở toang, dưới tác động của gió phát ra tiếng “két” kéo dài, cuối cùng đóng lại với tiếng “rầm”.
Sơ Hạnh đang định mở cửa thì nghe thấy một âm thanh u ám như vậy, trong đầu cô tràn ngập những hình ảnh phim kinh dị.
Cô lập tức đẩy công tắc mở cửa, “Á Á Á” thét lên chạy ra khỏi nhà vệ sinh, nhanh như chớp trốn đến phía sau Cận Ngôn Châu, còn đưa tay nắm lấy quần áo của cậu.
Giống như một con thỏ chạy trốn trong hoảng loạn.
Lời nói Cận Ngôn Châu đến bên khóe miệng đột ngột nghẹn lại, nhưng cậu đã khá sợ hãi trước tiếng hét của cô.
Thân thể Cận Ngôn Châu hơi cứng đờ, cảm giác được cô đang túm chặt quần áo của cậu, cậu đứng tại chỗ, lạnh lùng nói: “Cậu còn kéo tôi.”
Sơ Hạnh nói với cậu như sắp khóc: “Có một cánh cửa trong nhà vệ sinh vang lên, rất dọa người!”
Cận Ngôn Châu cất bước đi về phía trước, xuống lầu.
Đồng thời nói với cô một cách hợp lý: “Đó là do gió gây ra.”
Sơ Hạnh vẫn kéo vạt áo đang mở cửa cậu không chịu buông ra, trả lời: “Nhưng nó thật đáng sợ!”
Cận Ngôn Châu chú ý đến cô còn nắm lấy quần áo cậu không buông tay.
Mặt cậu không chút thay đổi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nhịn không được cười cô nàng này thật nhát gan.
Không hiểu vì sao, Cận Ngôn Châu bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu chọc cô.
Đang đi xuống cầu thang, cậu chợt dừng lại.
Sơ Hạnh đi theo cậu từng bước ngơ ngác hỏi: “Sao cậu không đi?”
Cận Ngôn Châu dùng giọng nói đều đều: “Cậu nghe.”
Sơ Hạnh càng mơ hồ, “Cái gì?”
Cận Ngôn Châu nghiêm mặt dọa cô: “Cậu không nghe thấy à? Tiếng xích sắt bị kéo trên mặt đất càng ngày càng gần…”
Trong bộ phim vừa xem, có một “con ma” mặc áo trắng, tóc đen dài che mặt, kéo theo sợi xích dày cộp trói một người chết trên mặt đất, để lại một vệt máu dài trên hành lang.
Khung cảnh kinh hoàng đẫm máu khiến da đầu ngứa ran tê dại.
Cận Ngôn Châu chưa nói xong, Sơ Hạnh bị hù họa đã nắm lấy tay cậu, ngay lập tức vừa kéo cậu vừa hét chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Cận Ngôn Châu không ngờ cô lại đột nhiên nắm lấy tay cậu, lôi cậu chạy cùng.
Cậu sững sờ như hồn lìa khỏi xác vậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chật vậy.
Đèn cảm ứng bằng giọng nói trong hành lang lần lượt sáng lên, giống như đèn sân khấu được thiết kế công phu.
Theo làn gió, trái tim trong lồng ngực trái của Cận Ngôn Châu hoàn toàn mất kiểm soát, thình thịch đập loạn xạ, suýt chút nữa làm cho cậu ngạt thở.
Chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Sơ Hạnh dừng lại dưới ánh đèn đường, buông tay Cận Ngôn Châu.
Trong lòng nghĩ lại vẫn còn hoảng sợ, cô vỗ ngực để giảm bớt sợ hãi, hoàn toàn không biết rằng hành động kéo bạn đồng hành theo bản năng của mình chạy ra ngoài đã khiến trái tim Cận Ngôn Châu bốn bề dậy sóng.
Mặt Cận Ngôn Châu hơi ửng hồng, hô hấp không ổn định xoay người lại.
Cậu khẽ cuộn tròn những ngón tay vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay cô, sau đó quay lưng về phía Sơ Hạnh, đi về phía nơi mà cậu đỗ xe đạp.
Cậu vừa đi vừa ổn định lại hơi thở và nhịp tim, cuối cùng đã lấy lại được bình tĩnh sau khi mở khóa xe đạp.
Tiếp theo, Cận Ngôn Châu nhìn thấy Sơ Hạnh đang đứng ở ngã tư đường nghiêng đầu nhìn xung quanh, rồi lập tức vội vàng rụt đầu lại, do dự đứng ở đó.
Cậu đạp xe đến bên cạnh cô, cố ý lạnh lùng hỏi: “Sao cậu chưa đi?”
Sơ Hạnh nói thật: “Cả đường chẳng có ai, mình không dám đi một mình.”
Sau đó, cô hỏi một cách nghiêm túc: “Mình có thể ngồi xe đạp cậu về cùng cậu được không?”
Vốn dĩ Cận Ngôn Châu cũng không muốn để cô tự đi về.
Cậu rời mắt khỏi cô, phát ra một tiếng “Ừm” trầm thấp từ cổ họng.
Cận Ngôn Châu lại một lần nữa đạp xe đưa Sơ Hạnh đến dưới lầu ký túc xá.
Sau khi Sơ Hạnh từ ghế sau nhảy xuống, cô cám ơn với giọng điệu cảm kích: “Cảm ơn cậu nha Cận Ngôn Châu.”
Cô cong mắt mỉm cười: “Cậu thật là tốt.”
Cận Ngôn Châu: “…”
Chẳng biết tại sao, cậu đột nhiên có chút chột dạ.
Cận Ngôn Châu không đáp lời, trực tiếp đạp xe rời đi.
Cậu về đến ký túc xá, đúng lúc Kỷ An vừa mới tắm xong, đang lau tóc bước ra.
Kỷ An vừa nhìn thấy Cận Ngôn Châu liền hào hứng nhiệt tình mời: “Anh Châu, đánh hai trận không?”
Cận Ngôn Châu nhớ tới Sơ Hạnh nhát gan như nào, bỗng hỏi Kỷ An: “Cậu sợ ma không?”
Kỷ An cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Làm sao có thể!”
Cận Ngôn Châu bắt được sự chống đỡ mạnh mẽ của Kỷ An, hơi nhướng mày, đề nghị: “Vậy chúng ta xem phim kinh dị đi? Khi nãy mới xem được một lần ở câu lạc bộ, vẫn chưa thỏa mãn lắm.”
Nụ cười trên mặt Kỷ An dần dần đông cứng lại: “Hả? Cái này… cái này không cần đâu…”
“Cậu sợ?” Cận Ngôn Châu cố tình hỏi.
Vịt chết Kỷ An cứng miệng: “Ai sợ chứ! Xem thì xem!”
Một lúc sau, phim mới bắt đầu chiếu, Kỷ An đã lấy sách trên bàn che mặt, thậm chí còn trốn sau lưng Cận Ngôn Châu.
Cậu ấy liên tục nói: “Anh Châu, anh Châu, chúng ta tắt tiếng đi, xem hình là đủ rồi!”
Cận Ngôn Châu tìm thấy thú vui, khịt mũi cười: “Chẳng phải cậu không sợ sao?”
Kỷ An hoàn toàn thú nhận: “Tôi sợ! Tôi sợ chết khiếp!!!!”
“Chậc,” Cận Ngôn Châu tắt phim, tốt bụng tha cho Kỷ An.
Cậu vừa đứng dậy lấy quần áo đi tắm, Kỷ An đã leo lên giường quấn chặt trong chăn lập tức hốt hoảng hỏi: “Anh Châu, cậu làm gì đó?”
Cận Ngôn Châu nhất thời không nói nên lời, “Còn có thể làm gì, tắm.”
Kỷ An đáng thương nói: “Cậu nói chuyện với tôi được không? Chuyện gì cũng được!”
Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn Kỷ An.
Quả nhiên là hai chị em, nói chuyện đều giống nhau như đúc.
Sau khi Cận Ngôn Châu vào phòng tắm, Kỷ An trong ký túc xá gọi cậu từng tiếng từng tiếng một: “Anh Châu? Anh Châu! Anh Châu!!”
Giống như gọi hồn vậy.
Cận Ngôn Châu chịu không nổi nữa, tức giận nói: “Gì thế!”
Kỷ An: “Nói chuyện với tôi đi!”
Cận Ngôn Châu trả lời cậu: “Tôi với cậu có chuyện gì để nói.”
Kỷ An vốn chỉ muốn nghe giọng nói, nghe thấy lời Cận Ngôn Châu, tùy ý hỏi: “Cậu không có gì muốn nói với tôi, vậy còn có thể nói chuyện với ai?”
Cận Ngôn Châu yên lặng chốc lát, hừ lạnh một tiếng: “Cậu thật là tự luyến.”
Kỷ An nói: “Không tính là tự luyến, nhiều lắm là tự tin.”
Cận Ngôn Châu lại không nói lời nào, chỉ có tiếng nước từ vòi sen chảy ào ào.
Kỷ An sợ bầu không khí im lặng, lại hét lên: “Anh Châu….”
Vừa mới kêu lên thì âm thanh của Cận Ngôn Châu cách cửa phòng tắm trộn lẫn trong tiếng nước chảy truyền đến: “Tại sao cậu không gọi Sơ Hạnh là chị?”
Kỷ An có chút mờ mịt chớp mắt, giọng điệu nghiêm túc trả lời: “Chỉ là từ nhỏ đến lớn thói quen gọi theo tên, cũng chẳng có lý do cụ thể tại sao.”
“À…” Kỷ An chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Cận Ngôn Châu: “Hồi nhỏ tôi cũng gọi chị, sau đó hai chúng tôi xa nhau sáu năm, đến khi sống cùng nhau thì lại không quen gọi cô ấy là chị.”
Cận Ngôn Châu khẽ cau mày.
Vào ngày Tết Trung thu, bởi vì nghe được Kỷ An và Sơ Hạnh gọi “ông bà” khác nhau, trong lòng Cận Ngôn Châu liền có sự suy đoán này.
Bây giờ, suy đoán của cậu đã được chứng thực.
Hai người bọn họ thật sự sống xa nhau.
—
Bởi vì xem một bộ phim kinh dị mà Sơ Hạnh rúc mình trong chăn làm cách nào cũng không thể ngủ được.
Ninh Đồng Đồng xem như là người bản địa, buổi chiều học xong liền rời đi ngay.
Để gặp bạn trai ở xa trước đó, Hứa Âm đã bay về quê trong đêm.
May mắn Dụ Thiển còn ở ký túc xá, Sơ Hạnh không phải một mình.
Dụ Thiển là một con cú đêm, thường thức khuya đến nửa đêm mới ngủ.
Sơ Hạnh bèn hỏi cô: “Thiển Thiển, tối nay có thể chờ mình ngủ rồi mới tắt đèn không?”
Dụ Thiển cười đáp: “Được, mình đợi cậu ngủ say rồi mới tắt đèn.”
Một lúc sau, Sơ Hạnh lại nói: “Thiển Thiển, mình ngủ không được, cậu có thể nói chuyện với mình không?”
Dụ Thiển nói với Sơ Hạnh: “Được chứ, cậu không cần mở mắt ra, chỉ cần nhắm mắt lại, nói chuyện với mình, tí nữa là ngủ ngay.”
Sơ Hạnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó cô nghe thấy Dụ Thiển hỏi: “Hạnh Hạnh, nếu như cậu thích một người, cậu sẽ làm gì?”
Sơ Hạnh hỏi: “Người ta có bạn gái không?”
“Không có.”
Cho nên Sơ Hạnh không chút nghĩ ngợi trả lời: “Vậy thì tỏ tỉnh thôi.”
“Lỡ như, đối phương không thích mình thì sao?” Dụ Thiển nói xong, không kìm lại được mà mím môi.
Sơ Hạnh nghiêm túc: “Nếu là mình, mình sẽ theo đuổi người ấy.”
Dụ Thiển hỏi tiếp: “Theo đuổi như nào?”
Sơ Hạnh nhắm mắt lại, lời nói càng lúc càng nhỏ nhẹ: “Trực tiếp đuổi theo, nhưng đừng mang đến phiền phức cho người ta.”
Dụ Thiển khẽ thở dài.
Vừa phải chủ động theo đuổi, nhưng lại càng không gây rắc rối cho đối phương, chuẩn mực hành vi này cũng không dễ nắm bắt một chút nào.
Không cẩn thận thì lại biến thành quấy rầy đối phương.
Đêm đó Sơ Hạnh nằm mơ thấy bóng ma mặc đồ trắng trong phim với mái tóc đen dài che mặt.
Bóng ma kéo theo sợi xích nặng trịch từng bước tiến đến, nhưng cô vẫn nắm chặt tay người bạn đồng hành của mình, không ngừng chạy về phía trước.
Họ tiếp tục chạy, nhưng làm thế nào cũng chẳng thể chạy đến cuối hành lang.
Cận Ngôn Châu cũng nằm mơ.
Trong giấc mơ, cậu bị Sơ Hạnh nắm lấy tay, chạy thục mạng về phía trước.
Sau khi chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy, cậu hỏi cô: “Tại sao cậu lại kéo tôi chạy cùng?”
Sơ Hạnh chớp mi, cô dùng ánh mắt trong veo nhìn cậu, giọng nói mềm mại mà nghiêm túc: “Cậu giúp mình rất nhiều, cậu là một người cực kỳ tốt, chúng ta lại ở bên nhau, mình không thể bỏ cậu lại được.”
Ngay trong tình huống nguy cấp cô cũng không quên kéo lấy cậu, lý do có thể là: cậu đã nhiều lần giúp cô, là người tốt, bọn họ là bạn học.
Nhưng không phải, cô thích cậu.
Thích.
Trong giấc mộng cậu bỗng nhiên cảm giác được mình mất trọng lượng.
Cả người như rơi vào vực sâu không đáy, không ngừng rơi xuống.
Lòng càng thêm trống vắng hoang vu.
Cận Ngôn Châu đột nhiên mở mắt, tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Bên ngoài trời đã sáng choang.
Phòng ký túc xá tối mờ, Cận Ngôn Châu nằm trên giường, khó chịu thở dài.
Chốc lát, cậu giơ bàn tay phải mà cô đã cầm tối qua lên, ngây người nhìn nó mấy giây.