Editor: Cô Rùa
—
Lúc Khâu Ngôn Chí rời khỏi khoang trò chơi, trong miệng còn khẽ ngân nga một giai điệu.
Đuôi lông mày mang theo ý cười, rất là vui vẻ.
Nhưng khi cậu vừa mới mở cửa phòng ra, tươi cười trên mặt đột nhiên cứng lại, rồi rất nhanh trở về bình thường.
“Anh hai!”
Một người đàn ông mặc đồ tây mang giày da đang ngồi trên sô pha uống trà, trông thấy Khâu Ngôn Chí đi ra thì nở một nụ cười nhàn nhạt, vẫy tay gọi cậu qua.
“Chi Chi, dạo gần đây em sống thế nào? Ở một mình có thấy quen hay không?”
“Em quen rồi.” Khâu Ngôn Chí cười cười ngồi xuống bên cạnh Khâu Hi Thành, “Đâu phải là anh không biết năng lực thích ứng của em nhanh cỡ nào, thả em ở đâu em cũng có thể sống được hết.”
Khâu Hi Thành sờ sờ đầu Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt cưng chiều nói: “Cứ cho là nơi này thoải mái đi, nhưng nếu em có thời gian thì vẫn nên về nhà một chuyến, ba rất nhớ em.”
“Em biết rồi, tháng sau sinh nhật ba em sẽ về.” Khâu Ngôn Chí ngoan ngoãn nói.
“Khi nãy anh thấy tâm tình của em không tệ lắm, sao vậy? Có chuyện gì vui à? Hay là đang yêu ai rồi?” Khâu Hi Thành chọc ghẹo cậu.
“Làm gì có ai chứ.” Khâu Ngôn Chí xấu hổ mà cười cười, “Anh hai, anh cũng biết em ít khi ra ngoài đường mà, làm sao có cơ hội yêu đương này nọ được.”
“Uầy, em trai ngốc của anh, em nhìn em kìa, tính tình hướng nội như vậy, lớn bằng này rồi mà vẫn chưa yêu ai bao giờ, thế sau này phải làm sao đây hả? Để anh hai giới thiệu với em một người…” Khâu Hi Thành lấy một tấm danh thiếp ra, nói tiếp: “Thằng bạn này của anh rất ưu tú, lớn hơn em mấy tuổi, vừa mới về nước không lâu, mà điều quan trọng nhất chính là…”
Khâu Hi Thành ghé đến bên tai Khâu Ngôn Chí, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy giống em, cũng chỉ thích đàn ông.”
Khâu Hi Thành biết xu hướng tính dục của Khâu Ngôn Chí.
Ba tháng trước.
Hắn đột nhiên gõ cửa phòng Khâu Ngôn Chí, cười thân thiện, nói: “Chi Chi, em có muốn dọn ra ngoài không? Anh hỏi vậy cũng là vì lo lắng cho em thôi, em nói xem, lỡ như em cứ ở nhà thường xuyên thì sớm hay muộn gì ba cũng sẽ phát hiện được bí mật của em.”
Nhìn như là khuyên nhủ, nhưng thực chất là uy hiếp.
Khâu Ngôn Chí phục hồi lại tinh thần, nhận lấy danh thiếp mà Khâu Hi Thành đưa, ngoan ngoãn cười nói: “Cảm ơn anh hai đã quan tâm em như vậy.”
Lúc Khâu Hi Thành chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người nói với Khâu Ngôn Chí: “Đúng rồi, Chi Chi, nghe nói dạo gần đây em hay chơi game lắm à? Có phải lúc nào cũng nằm ở trong khoang trò chơi, cơm cũng không thèm ăn đúng không? Như vậy là không có tốt đâu đấy.”
“Em biết rồi, anh hai.” Khâu Ngôn Chí ngượng ngùng cười cười, “Sau này em sẽ điều chỉnh lại thời gian hợp lý.”
Lúc này Khâu Hi Thành mới đứng dậy rời đi, Khâu Ngôn Chí cười tiễn hắn ra đến cửa, vẫy tay tạm biệt.
Ngay khoảnh khắc vừa mới khép cửa lại.
Nụ cười xán lạn trên mặt cậu cũng lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.
Khâu Ngôn Chí không cảm xúc trở lại phòng khách, ném tấm danh thiếp mà mình vừa mới nhận vào sọt rác, sau đó móc di động ra gọi điện thoại.
“Alo, trung tâm dịch vụ chăm sóc nhà cửa YR đúng không? Tôi là Khâu Ngôn Chí.”
“Nhờ các anh chuyển lời đến Trần Lâm Quyên của công ty các anh là ngày mai không cần đến nhà của tôi nữa, với lại tìm giúp tôi một người mới luôn. Không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần người đó kín miệng một chút, đừng tự ý nói chuyện của tôi và mật khẩu nhà tôi cho người khác, được chứ?”
Nhân viên trung tâm dịch vụ rối rít xin lỗi, còn hứa hẹn sẽ xử phạt nghiêm khắc gì gì đó, Khâu Ngôn Chí nghe mà nhức đầu, trực tiếp cúp điện thoại, tùy tiện ném qua một bên.
Khâu Ngôn Chí nhớ lại khi nãy Khâu Hi Thành vừa mới sờ đầu mình, lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Xoay người đi vào phòng tắm.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy có chỗ nào đó không được thích hợp cho lắm.
… Tại sao ngón chân trái lại đau nhỉ?
Cậu cởi vớ ra, phát hiện trên ngón chân trái bị bầm đen một mảng, hình như bị đụng trúng cái gì đó.
Nhưng dù cậu có cố vắt óc suy nghĩ làm sao đi nữa thì cũng không nhớ nổi mình bị đụng ở đâu hay là vào lúc nào.
Hai hôm nay cậu cứ c4mđầu vào game, sau khi rời khỏi khoang trò chơi, cũng chỉ đi phòng bếp, phòng ngủ và phòng vệ sinh.
Phạm vi hoạt động nhỏ như vậy, nên cậu cũng không tài nào nghĩ ra được mình bị đụng chỗ nào hết.
Má, Khâu Hi Thành đúng là cái đồ xui xẻo!
Khâu Ngôn Chí thầm mắng một tiếng.
Dạo gần đây sắm vai một tên ngốc, nên đầu óc cũng không được tốt theo.
*
Đến khi Khâu Ngôn Chí vào game lần nữa.
Thì Hạ Châu đã đi làm.
Khâu Ngôn Chí hối hận lăn lộn ở trên giường, k3u rên: “Sớm biết như vậy thì sáng này đã dậy sớm rồi, bỏ lỡ mất cơ hội được ăn sáng chung với nhau… Hiếm khi Hạ Châu mới đột nhiên tốt như vậy.”
“Giờ cũng tầm giữa trưa rồi, hay là ngài mang cơm đến cho Hạ Châu đi, hai người vừa mới kết hôn, nên ngài mà làm bento[1] tình yêu là đúng bài luôn á.” Đại Hoàng nói.
[1] bento: cơm hộp.
“Bento tình yêu?” Khâu Ngôn Chí nghe xong xua tay liên tục, “Nô nô nô, nhìn tôi giống người sẽ làm ba cái trò mèo ấy lắm à?”
Một tiếng sau.
Khâu Ngôn Chí cầm theo hộp cơm, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng ở đối diện: “Đây là chỗ Hạ Châu làm à? Ảnh ở tầng mấy vậy?”
“Tầng 18, anh hai à làm ơn ghi nhớ mấy cái này vào đầu đi có được không?”
Dù sao cũng là người chung sổ hộ khẩu với Hạ Châu, nên Khâu Ngôn Chí tiến vào công ty khá thuận lợi, lễ tân trực quầy vừa trông thấy Khâu Ngôn Chí, thì có hơi kinh ngạc một chút, vội vàng chạy ra đón: “Cậu Khâu, cậu đến tìm sếp Hạ sao? Để tôi đưa cậu lên…”
“Không cần.” Khâu Ngôn Chí nhìn hộp cơm trong tay mình, tâm tình nhảy nhót, “Tầng 18 đúng không, tôi biết rồi.”
Trong thang máy có không ít người, bọn họ đều không rõ hoặc làm bộ như không rõ nhìn lén Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí quay đầu, giơ hộp cơm lên, cười hì hì với bọn họ: “Không sai, tôi chính là bạn đời của sếp Hạ mấy người đó, hôm nay tôi đến đưa cơm cho ảnh!”
Vài người dần lộ ra vẻ mặt xấu hổ và nghi ngờ.
Xem ra có không ít người đã xem video ngày cưới đó.
Lần thứ 101 Khâu Ngôn Chí cảm thấy hối hận với chính hành vi phát sóng trực tiếp của mình.
Không cần quay đầu lại cũng biết ánh mắt của bọn họ như thế nào, cuối cùng Khâu Ngôn Chí vẫn không nhịn được xoay người lại nói: “Thật ra hai tụi tôi rất mặn nồng, thật đó.”
Những người kia cũng hiểu được, sôi nổi chúc mừng, cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Chúc mừng đám cưới của cậu và sếp Hạ nha!”
“Trăm năm hạnh phúc ạ!”
“Sớm sinh quý… À không không… Răng, răng long đầu bạc!”
Lúc Khâu Ngôn Chí đến văn phòng của Hạ Châu thì thư ký của Hạ Châu đang cúi đầu gõ tư liệu.
Chờ Khâu Ngôn Chí đi đến trước cửa, thư ký mới nhận ra là có người đến. Cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, sắc mặt cô chợt thay đổi, hối hả chạy đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, hoảng loạn đến mức nói chuyện cũng lắp bắp theo: “Cậu… Cậu Khâu, sao cậu lại đến đây?”
“Tôi đến đưa cơm cho Hạ Châu.” Nói xong, Khâu Ngôn Chí chuẩn bị đẩy cửa ra…
Thư ký lật đật ngăn Khâu Ngôn Chí lại, mồ hôi trên trán đều túa ra: “Tổng giám đốc Hạ… Đang có khách, cậu có muốn đến phòng nghỉ chờ một lát không? Để tôi đi báo anh ấy một tiếng.”
“Không có việc gì, tôi chỉ vào đưa cơm thôi nên sẽ không quấy rầy đến bọn họ, cô không cần phải căng thẳng như vậy, cũng có phải Hạ Châu đang gặp bồ nhí đâu mà sợ ha ha…”
Sắc mặt thư ký lập tức thay đổi.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Không lẽ nói trúng rồi…?
Đựu má.
Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua phía sau.
Cách đó không xa, mười mấy cái đầu đang lấp ló ngoài cửa kính lập tức thụt xuống.
Khâu Ngôn Chí mở cửa một cái ầm.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mạnh Tề Khang.
Cùng với cái túi ở trong tay Mạnh Tề Khang.
Thấy Khâu Ngôn Chí, Mạnh Tề Khang và Hạ Châu đều có chút bất ngờ.
“Cái gì ở trong túi vậy?” Khâu Ngôn Chí hỏi.
Mạnh Tề Khang trả lời: “Là quần áo của Hạ Châu để ở nhà anh đêm qua.”
Khâu Ngôn Chí nhẹ nhàng thở ra: Cũng may không phải là cơm hộp, nếu là vậy thì hỏng mất, khi đó Hạ Châu sẽ ăn của ai?
Giả như Hạ Châu ăn của Mạnh Tề Khang, vậy chẳng phải cậu sẽ là người xấu hổ sao?
Chờ một chút.
Cái gì cơ?
… Quần áo?!
Đêm qua?!
Để ở nhà Mạnh Tề Khang?!
Không sai.
Khâu Ngôn Chí gần như nghe thấy mười mấy con người ở phía sau mình đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, cùng với ngọn lửa hóng chuyện đang không ngừng cháy hừng hực lên.
Lúc này cậu mới nhớ tới, tối qua sau khi Hạ Châu trở về, quần áo hoàn toàn khác hẳn với lúc đi.
Hèn chi hôm qua Hạ Châu lại tốt với cậu như vậy.
Hoá ra là áy náy khi c4msừng cậu đây mà.
Trái tim của Khâu Ngôn Chí lạnh xuống.
Nếu dựa theo lẽ thường.
Hẳn là bây giờ Khâu Ngôn Chí sẽ tung cửa bỏ đi, bày ra một bộ dáng khí phách và phẫn nộ của một chính thất nên có.
Nhưng Khâu Ngôn Chí rất bình tĩnh suy nghĩ, cẩn thận cân nhắc lại mọi chuyện.
Nếu cậu tung cửa bỏ đi thật, thì tên khốn nạn Hạ Châu kia chắc chắn sẽ không thèm đuổi theo cậu.
Vậy lại càng xấu hổ.
Cả chục con người ở phía sau cũng sẽ chê cười cậu hơn nữa.
Khâu Ngôn Chí như có thể đoán trước được tương lai.
Đến lúc đó, tin đồn Hạ Châu vừa mới kết hôn đã đi ngoại tình, còn Khâu Ngôn Chí thì thê thảm rời đi khẳng định sẽ bay đầy trời.
Cuối cùng Mạnh Tề Khang cũng nhớ đến phải giải thích: “Em đừng hiểu lầm, hôm qua Hạ Châu bị mắc mưa, nên mới ở nhà anh tắm rửa thay quần áo.”
Đừng hiểu lầm cái mụ nội nhà anh!
Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nam ở cạnh nhau, là củi khô thì cũng phải bén lửa, anh nói không có gì là không có gì thật chắc?!
Đừng nói là tên cặn bã Hạ Châu kia, ngay cả người chính trực hiền lành như tôi đây, nếu kết hôn với một người mà mình không thích, lại gặp mối tình đầu trước kia mà mình yêu, còn đến nhà đối phương tắm rửa thay quần áo, làm sao có thể không làm một chút gì đó chứ.
Có điều Khâu Ngôn Chí không có mối tình đầu.
Cho nên giả thiết này không tồn tại.
Nhưng Hạ Châu thì khác.
Đây chính là thanh niên si tình vì muốn ra sân bay đón người ta mà hủy luôn cả tuần trăng mật.
Là tên siêu cấp cặn bã bóp cằm tôi nói tôi cũng xứng sao.
Một bên là tên bạn đời mà mình không có cảm tình gì, lại còn thích quỳ li3m khiến người đời chán ghét.
Một bên là mối tình đầu đã yêu thầm mấy chục năm, hận không thể đặt ngay đầu quả tim.
Có quỷ cũng biết phải chọn như thế nào.
… Mà tại sao nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy Hạ Châu ngoại tình là một chuyện rất dĩ nhiên, còn cậu thì nên cuốn gói cút đi chứ?
Không được không được không được không được!!!
Khâu Ngôn Chí, mày tỉnh táo lại cho tao!!!
Mày là vai chính của trò chơi này!!!
Hạ Châu là tài sản riêng của mày!!!
Còn mày là tên máu lạnh vô tình, ý chí sắt đá, tàn nhẫn độc ác, dã tâm hừng hực cơ mà!!!!!!
Làm sao có thể chấp tay nhường Hạ Châu cho người khác dễ như vậy chứ?!!!
Vả lại, cho dù ông đây có chuẩn bị vứt đồ của mình đi, thì ở giây phút cuối cùng cũng không thể kìm nén lửa giận được.
“À thế à, vậy làm phiền anh quá.”
Khâu Ngôn Chí cười nói với một điệu bộ rất hiền hậu.
Ngay sau đó cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngăn cách tầm mắt của mọi người bên ngoài.
Theo sát sau đó nụ cười trên mặt cậu cũng dần ảm đạm đi.
Cậu nhìn Mạnh Tề Khang, nhưng lời nói ra là dành cho Hạ Châu: “Đã ngủ chưa?”
Khâu Ngôn Chí nghĩ rất đơn giản.
Khâu Ngôn Chí cậu dù có bần cùng đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không đi nhặt đồ dùng rồi của người khác.
Huống hồ, đây cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.
Nếu Hạ Châu đã ngủ với Mạnh Tề Khang rồi, thì cùng lắm cậu đăng xuất khỏi game, làm lại từ đầu thôi.
Không phải ngoài Hạ Châu ra, trong game vẫn còn bốn nhân vật khác à?
Đàn em cún con, ca sĩ thiên tài, hoạ sĩ quái gở, hot boy kiêu ngạo.
Ngoài hình của bốn nhân vật còn lại đều không tồi, tính cách cũng hơn người.
Rạng rỡ sức sống, dịu dàng lương thiện, lạnh lùng xa cách, ngây thơ tốt bụng, muốn kiểu gì thì có kiểu đó, còn đứng xếp hàng ngay ngắn mặc cho cậu lựa chọn nữa kìa.
Khâu Ngôn Chí cậu đây làm sao có thể bó buộc bản thân với một tên ngoài trừ cái mặt ra thì không còn gì như Hạ Châu được chứ?
Rốt cuộc Hạ Châu cũng ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, Mạnh Tề Khang thì mở tròn xoe mắt, vẻ mặt có hơi giật mình.
Khâu Ngôn Chí kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Tôi chỉ hỏi một câu, hai người đã ngủ chưa?”
Mạnh Tề Khang ngơ ngác nói: “Sao em lại…”
Hạ Châu để tài liệu xuống, cau mày cảnh cáo cậu: “Khâu Ngôn Chí, cậu muốn làm gì?!”
Khâu Ngôn Chí cầm lấy túi của Mạnh Tề Khang, đổ đống quần áo kia lên bàn.
Chất liệu vải vô cùng cao cấp.
Mới được giặt thơm tho xong.
Còn xếp rất ngay ngắn.
Thật có lòng.
“Đêm qua mắc mưa?” Giọng Khâu Ngôn Chí rất bình tĩnh: “Tổng giám đốc Hạ, rõ ràng tối qua anh lái xe chứ có phải là đi khơi khơi đâu. Huống hồ trong xe còn có dù, không thể chung tình với tôi thì thôi nhưng tốt xấu gì cũng phải cho tôi một lời nói dối tử tế chứ.”
“Hơn nữa, đêm qua anh rời đi lúc 8:30, chưa đến 11 giờ đã trở lại, trừ thời gian đi đường ra…” Khâu Ngôn Chí cười khẽ một tiếng, trong giọng nói gần như mang theo cả trào phúng.
“Chà, không ngờ anh lại ‘nhanh’ như thế đấy.”
– —–oOo——