Calvin tuyên bố tan họp, không ít học giả đã lục tục đứng lên chuẩn bị ra về.
Một tiếng “Chờ một chút” làm cho động tác của tất cả mọi người ngừng lại một lát, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nơi hẻo lánh.
Trần Lạc sớm đã thành thói quen bị nhiều người nhìn chăm chú, dưới ánh mắt chòng chọc của những học giả vinh dự, hắn chậm rãi đứng dậy.
“Blair…” Phía trước, Britney nhìn hắn, trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc.
Lúc nghe được giọng nói quen thuộc kia, thân thể của Calvin không khỏi chấn động, đáy lòng lại tuôn ra một tia hy vọng.
Mặc dù Blair được gọi là ma quỷ của giới toán học, nhưng từ trước đến nay hắn là người có thể sáng tạo kỳ tích. Nếu như nói thành Yapool có người có thể ngăn cản bước chân của những học giả Gaya, ngoại trừ “Lạc Thần” đã rất lâu chưa từng xuất hiện, chính là Blair ma quỷ.
Mặc dù khó tìm tung tích của thần, nhưng ma quỷ lại ở bên cạnh bọn họ.
Calvin bước nhanh về phía Trần Lạc, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, hỏi: “Ngài Blair, ngài có biện pháp hả?”
Ở chỗ này sinh sống lâu như vậy, đối với vương quốc Lorrain, Trần Lạc vẫn có mấy phần tình cảm.
Hắn là học giả vinh dự của vương quốc Lorrain, những học giả của Gaya đánh mặt giới toán học Lorrain chính là đánh mặt của hắn.
Huống chi, sự tình vốn do hắn mà ra, giải quyết tốt hậu quả nhẽ ra cũng phải giao cho hắn.
Hắn vốn dự định điệu thấp nặc danh đưa ra một bài toán treo thưởng, trợ giúp thành Yapool và Lorrain vãn hồi một chút mặt mũi.
Nhưng sau khi nghe Calvin nói vương quốc sẽ khen thưởng 5000 đồng vàng, Trần Lạc liền biết hắn không thể lại điệu thấp.
Chỉ cần cho đủ tiền, xem như đại học giả, Trần Lạc cũng sẽ dạy hắn làm người.
Trần Lạc không trả lời thẳng câu hỏi của Calvin mà hỏi ngược lại: “Chỉ cần có thể ngăn cản những học giả Gaya, vương quốc sẽ thưởng 5000 đồng vàng sao?”
Nói xong, hắn lại bổ sung: “Đương nhiên, có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là ta đến từ vương quốc Lorrain, bảo vệ Lorrain, giữ gìn vinh quang cho Lorrain là trách nhiệm hiển nhiên của ta.”
“Chỉ cần có thể ngăn cản bọn họ thì sẽ được quốc vương bệ hạ khen thưởng 5000 đồng vàng.” Calvin không chút do dự gật đầu, nói: “Đây là tin tức vừa mới truyền đến từ vương quốc, quốc vương bệ hạ cũng rất chú ý chuyện ở thành Yapool. Nếu để cho bọn họ cứ rời khỏi thành Yapool như vậy, từ nay về sau, giới toán học Lorrain sẽ trở thành trò cười…”
Giới toán học của một nước bị sứ đoàn từ nước khác giải quyết toàn bộ bài toán treo thưởng, lấy đi tất cả tiền thưởng. Chuyện như vậy một khi xảy ra, giới toán học của vương quốc Lorrain rốt cuộc sẽ không ngóc đầu lên được nữa.
Calvin lại bổ sung: “Ngài Blair, Lorrain muốn thắng cũng muốn thắng có tôn nghiêm, không thể ác ý làm khó dễ học giả Gaya.”
“Hiểu.”
Trần Lạc gật đầu, thật muốn làm khó dễ đối phương còn không dễ dàng, để bọn họ trong nửa giờ vẽ ra hình tròn có một vạn cạnh không được sao. Chỉ là như vậy, Lorrain vẫn rơi mặt mũi, không chỉ không cứu vãn hồi nổi tôn nghiêm, sẽ còn bị quốc gia khác cho rằng là thua không nổi.
Vấn đề bọn hắn đưa ra nhất định phải có ý nghĩa nghiên cứu, trên lý luận có thể hoàn thành, được tất cả học giả công nhận, một vấn đề có giá trị.
Tốt nhất là loại vấn đề kinh điển ai nhìn cũng biết, ai làm cũng được, nhưng động thủ lập tức hoài nghi nhân sinh.
Loại vấn đề này Trần Lạc có thể viết thành cả một quyển sách.
Trần Lạc nhìn Calvin, nói: “Để những học giả Gaya kia dừng bước ở thành Yapool không là vấn đề.”
Calvin kích động nói: “Thật?”
“Nhưng ta có một điều kiện.”
Calvin vội vàng nói: “Mời ngài nói.”
Lúc này, đừng nói một điều kiện, cho dù mười cái, 100 cái, chỉ cần có thể giải quyết tình huống khẩn cấp này, Calvin cũng sẽ không chút do dự đáp ứng.
Trần Lạc nhìn về phía đối diện, nói: “Để Abell Howard cho ta 50 đồng vàng.”
Calvin sững sờ không biết đây là ý gì.
Nếu như hắn thật sự có thể trợ giúp phân hội thành Yapool vượt qua gian nan lần này, coi như hắn lại muốn thêm 5000 đồng vàng, các học giả của vương quốc Lorrain cũng sẽ giúp hắn gom góp, nhưng hắn chỉ cần 50 đồng vàng, hơn nữa lại chỉ định Abell Howard.
Ngài Blair này có biệt danh ma quỷ, quả nhiên làm việc cũng là người thường không thể suy đoán.
Abell nghe lời nói của Trần Lạc cũng kinh ngạc một lát, sau đó cười nói: “Nếu như ngài Blair có thể vãn hồi vinh quang cho giới toán học Lorrain, Abell nguyện ý đưa ngài 500 đồng vàng.”
Trần Lạc lắc đầu, nó: “Ta chỉ cần 50.”
Làm người hắn vẫn có nguyên tắc, 50 đồng vàng kia là của hắn, xem như hắn thắng được vương quốc 5000 đồng vàng, hắn vẫn thua 50 đồng vàng kia, hắn vĩnh viễn đánh mất đi số tiền thuộc về mình…
Trần Lạc muốn không phải số tiền này, mà là suy nghĩ thông suốt.
Abell nhìn hắn, gật đầu nói: “Ta đồng ý.”
Trần Lạc nhìn về phía Calvin, nói: “Đem giấy tới đi.”
Sớm đã có chấp sự chuẩn bị xong giấy bút.
Trần Lạc nhanh chóng viết trên đó mấy dòng chữ rồi đưa cho Calvin.
Ánh mắt của Calvin và những học giả xung quanh không kịp chờ đợi nhìn lên trên, bọn họ run lên trong chớp mắt, trên mặt nổi lên vẻ mặt mờ mịt.
Không phải mấy bài toán này khó nhằn đến nổi bọn họ tìm không thấy đầu mối, mà là quá đơn giản.
Đơn giản để cho người ta không thể tin được đây là do người đoạt giải Edwin đưa ra.
Trên giấy có ba đề bài, đều là vấn đề về Xích Quy.
Cái gọi là Xích Quy, chính là dựng hình bằng thước kẻ không chia độ và compa. Sớm mấy trăm năm trước, các bậc tiền bối của giới toán học đã phát hiện dùng thước kẻ không chia độ và compa có thể dựng ra các hình vẽ thỏa mãn yêu cầu. Về sau, xích quy tạo thành một tục lệ, các học giả đắm chìm trong những bài toán dựng hình chỉ bằng thước kẻ và compa một số lần hữu hạn, sau này được gọi là phép dựng hình bằng thước kẻ và compa.
Ba bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa này, mỗi bài đều chỉ có một câu.
Chia một góc bất kỳ thành ba góc bằng nhau.
Dựng một hình vuông có diện tích bằng diện tích một hình tròn cho trước.
Dựng một khối lập phương có thể tích gấp đôi thể tích một hình lập phương cho trước.
Từ bề ngoài mà nhìn, ba bài toán này thật sự quá đơn giản, dựa theo kinh nghiệm và cảm nhận trực quan của bọn họ, đây cơ hồ là bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa đơn giản nhất.
Calvin còn lo lắng Trần Lạc sẽ đưa ra một ít bài toán cực kỳ phức tạp, tốn thời gian phí sức đi làm khó học giả Gaya, việc này sẽ để vương quốc Lorrain trở thành trò cười.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bài toán của Blair đưa ra lại đơn giản như vậy.
Hắn nhìn về phía Trần Lạc, hỏi lại: “Ngài nghiêm túc sao?”
Trần Lạc mỉm cười, đáp: “Trước tiên các người có thể thử một chút.”
Bài toán tam phân góc, cầu phương hình tròn và bài toán khối lập phương là ba bài toán cổ nổi tiếng của Hy Lạp. Ba bài này hay ở chỗ, bọn chúng trông có vẻ hết sức đơn giản, không lòe loẹt chút nào, chỉ vỏn vẹn một câu miêu tả. Nhưng thời điểm chân chính đi làm, sẽ phát hiện bọn chúng rất khủng bố.
Ba bài này xuất hiện từ trước công nguyên, từ lúc bọn chúng xuất hiện, các nhà toán học ở mỗi thời đại đều có ý định đưa ra đáp án hoàn mỹ cho ba bài này.
Mãi cho đến hơn 2200 năm sau, mới có nhà toán chứng minh ba bài toán nhìn như đơn giản đến làm cho người giận sôi này, chỉ dựa vào thước thẳng và compa thì không thể nào giải được.
Bọn chúng cũng được gọi là “Bài toán dựng hình không thể bằng thước kẻ và compa.”
Hơn 2000 năm qua, các nhà toán học một đời tiếp một đời dùng toàn lực giải ba bài này, cũng có người nghi ngờ ý nghĩa của bọn chúng. Trong tình huống thực tế, gặp phải tam phân góc, nhân đôi khối lập phương hay cầu phương hình tròn có thể dùng phương pháp không chỉ bằng thước kẻ và compa để giải quyết, vì sao các nhà toán học nhất định phải để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy?
Bọn họ không hiểu rằng đây thật ra là chất trữ tình của các nhà toán học cổ đại.
Nghiên cứu toán học cũng không nhất định phải thực dụng, các nhà toán học đối với mỗi một vấn đề không biết đều muốn tìm hiểu rõ ràng, tinh thần cố chấp này chính là tinh thần của khoa học.
Quan trọng hơn là vô số các nhà toán học trong quá trình cố gắng hoàn thành chuyện không có khả năng hoàn thành này, lại có vô số lần đột phát, phát hiện ra một ít tư tưởng và phương pháp toán học mới, cung cấp cho nền toán học Hy Lạp nói riêng và toán học hiện đại nói chung rất nhiều gợi ý có giá trị.
Mỗi một lần bọn họ đột phát đều là thắng lợi cho trí tuệ của nhân loại, đều sẽ mang đến cho thế giới một ít tư tưởng mới, phương pháp mới. Đây mới là giá trị của ba bài toán này.
Calvin muốn hắn đưa ra một bài toàn trông có vẻ đơn giản, lại có thể làm khó học giả Gaya, còn muốn có giá trị, Trần Lạc đành phải đưa chúng nó ra.
Về phần những nan đề trứ danh khác, hoặc là xem xét trong thời gian ngắn không thể hoàn thành, có ý tứ gây khó dễ người khác hoặc quá mức hiện đại, trong tình huống đại đa số khái niệm toán học còn chưa xuất hiện, các học giải nơi này không nhất định đọc hiểu được những đề bài này, cũng không thích hợp lấy ra.
Hiệp hội Toán Học tự nhiên không thể thiếu thước và compa, những học giả vinh dự này dứt khoát ngồi trở về vị trí của mình, ngay ở trong phòng họp giải ba bài toán này.
Theo bọn họ nghĩ, ở đây nhiều học giả vinh dự như vậy, bài toán này hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.
Nhưng mà lần ngồi xuống này chính là hơn mười giờ.
Giờ đã nửa đêm, trong phòng họp của hiệp hội Toán Học vẫn chưa có vị học giả nào đứng dậy.
Đêm đã khuya, Trần Lạc ngáp một cái, đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, hắn đến bên cạnh Britney, đưa bánh kem mà hắn mới vừa ra ngoài mua cho nàng. “Cô Britney, ăn một chút đi.”
Thời điểm những học giả này khiêu chiến bài ba toán cổ đại, hắn đương nhiên sẽ không ngốc ngồi chờ ở nơi này, từ rất sớm hắn đã đến hiệp hội Ma Pháp để đọc sách, còn thuận tiện trò chuyện với Jasmine một hồi, mời nàng uống trà chiều, nửa đường hắn còn mang theo cơm trưa và cơm tối cho cô Britney, bánh ngọt hiện tại đã là bữa khuya.
Calvin gãi gãi tóc của mình, suy nghĩ ròng rã suốt mười tiếng để đầu của hắn sắp muốn nổ tung.
Hắn cho rằng mình rất nhanh liền có thể giải quyết ba bài toán này, có thể sự thật là mỗi khi hắn cho rằng mình đã tìm được phương pháp, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện phương pháp của hắn là sai lầm.
Cảm giác rõ ràng suýt một chút nữa có thể chạm đến chân lý, nhưng khi hắn bù đắp một chút xíu kia, lại phát hiện hắn cách chân lý càng ngày càng xa. Cảm giác này đủ để cho người ta điên cuồng.
Giờ khắc này, hắn mới khắc sâu cảm nhận sự khủng bố của Blair ma quỷ.
Hắn sẽ cho ngươi hy vọng, nhưng khi ngươi đi dọc theo thứ ngươi cho rằng là hy vọng tiến về phía trước, mới phát hiện điểm cuối cùng của hy vọng này thật ra là vực sâu tuyệt vọng…