Nhưng khi rượu đến bên môi lại bị một bàn tay ngăn lại.
“Ngươi dám ngăn ta?” Giương lên mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, hai tròng mắt hắn hơi nhíu, thân thủ muốn cướp lại.
A Cửu tránh né, cầm cái chén ngửa đầu uống cạn.
“Khụ khụ…” Độ rượu này quả thực có thể so với độ rượu Bắc Kinh 58 năm, A Cửu liên tục ho, “Ngươi điên rồi sao? Uống rượu nặng như thế.”
A Cửu nhìn xuống bình rượu trên bàn, đã bị uống một phần ba.
“Thục phi.” Quân Khanh Vũ nhướn môi, cười híp mắt gọi.
Thanh âm hơi say mang theo vài phần mềm mại, mấy phần làm nũng. Tâm A Cửu nhất thời cả kinh, thần thái cùng khẩu khí lúc hắn say rượu sao lại giống Thập Nhất đến vậy.
Sau mỗi lần Thập Nhất hoàn thành nhiệm vụ trở về đều uống chút rượu, nói là chúc mừng nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, mà mỗi lần như vậy, đều kéo nàng làm nũng.
Phảng phất giống như bị xúc động, A Cửu ngồi xếp bằng cùng hắn mặt đối mặt trên nhuyễn tháp, “Thục phi? Quân Khanh Vũ, ngươi đang gọi ta? Hay là đang gọi nàng?”
Ngũ Nương nói, Tô Mi vừa tiến cung liền được phong làm Thục phi.
Quân Khanh Vũ nghiêng đầu, quan sát A Cửu một phen, “Mai Nhị, ngươi tới bồi trẫm uống rượu.” Nói xong, thân thể hướng tới gần A Cửu.
Mai Nhị? A Cửu lại rót một chén, thầm nghĩ xem ra không tệ, người này vẫn còn tỉnh.
“Ngươi có biết có một câu nói gọi là rút đao đoạn thủy thủy càng lưu, mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu?”
Túy sinh mộng tử? Nói là một loại thê lương, nhưng cũng chỉ là một loại tuyệt vọng. Vậy mà rất nhiều người thà rằng túy sinh mộng tử, lại không nguyện sống trong thanh tỉnh.
Say, có gì không tốt?
A Cửu đem rượu đưa cho Quân Khanh Vũ, sau đó tự mình rót một chén.
Nhưng Quân Khanh Vũ lại vẫn cười híp mắt quan sát A Cửu, lông mi không biết có phải vì rượu hay không mà lây dính ẩm ướt, “Mai Nhị, ta không muốn uống rượu, ta muốn nướng khoai lang.”
“Phốc…” Một ngụm rượu của A Cửu cứ như vậy phun đầy mặt Quân Khanh Vũ.
“Ngươi!” Quân Khanh Vũ ngẩn ra, phẫn nộ nhìn chằm chằm A Cửu, hồng môi bởi vì tức giận mà hơi mân mê, thậm chí có một phần kiều thái.
Hừ, người này quá mức sạch sẽ!
A Cửu vội lấy khăn tay từ trong ngực ra, nâng cằm hắn, “Ta lau mặt cho ngươi.”
Không dám chậm trễ, cũng không dám có bất kỳ sơ xuất, A Cửu cẩn thận từng li từng tí lau đi, từ lông mày, hơi thở, đến đôi môi, đều không dám quá dùng sức.
Nhắc tới cũng kỳ, Quân Khanh Vũ lại không phản kháng hoặc quát ầm lên, chỉ im lặng tùy ý cho nàng làm như vậy, hai tròng mắt mơ màng nhìn A Cửu, biểu tình cực kỳ nhu thuận.
Một sợi tóc dán ở khóe miệng, A Cửu vén lên cho hắn, lại nghe hắn nhắc tới, “Mai Nhị, hôm nay sao không mang cho ta khoai lang nướng?”
Xem ra người này say rồi. A Cửu không nói gì, tiếp tục lau mặt cho hắn.
“Ta đã lâu lắm rồi không được ăn khoai lang nướng…” Hắn tiếp tục nói, thanh âm mang mấy phần thê lương, sau đó giơ tay cầm tay A Cửu, “Cũng rất nhiều năm, không có người lau mặt cho ta như thế này.”
Tay hắn vĩnh viễn đều ấm áp như vậy, lúc nắm tay nàng hơi dùng sức, như phải bắt được cái gì đó.
“Quân Khanh Vũ, uống rượu đi.” A Cửu rút tay về, đem rượu đưa cho hắn.
Ngửa đầu ực một cái cạn, hắn nhìn cái chén, “Mai Nhị, nói cho ta biết, ngươi có muốn bảo vệ một ai đó hay không?”
A Cửu sửng sốt, đem rượu trong chén uống xong, sau đó lại rót đầy cho hai người, trầm thấp nói, “Có.”
Nhưng người kia lại không thể nhận ra nàng.
Nàng cũng không còn được nghe hắn gọi một tiếng, Cửu tỷ.
“Ta cũng có.” Quân Khanh Vũ lại uống xong một chén, ánh mắt bi thương nhìn phía sau A Cửu, thần trí mơ hồ nói, “Ngươi biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ta biết.” Nàng đương nhiên biết hắn có một nữ nhân yêu mến, nghe nói hôm nay là “ngày giỗ” của nàng.
A Cửu nâng mắt thấy Quân Khanh Vũ đột nhiên lung lay từ trên nhuyễn tháp đứng lên, ôm bầu rượu chỉ vào phía sau A Cửu.
“Hôm nay…” Hắn uống một ngụm rượu, hình như rượu kia quá nặng mà thấy trong mắt hắn tràn ra nước mắt, “Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta.”
“Mẫu thân ngươi?”
Cái chén trong tay A Cửu bất ngờ rơi xuống, khó tin nhìn Quân Khanh Vũ, sau đó theo ánh mắt hắn nhìn lại, lần nữa thấy được bức họa kia.
Một nữ tử mặc vũ y hồng sắc, ẩn tình liếc mắt.
Mà khuôn mặt ấy có vài phần tương tự với Quân Khanh Vũ.
“Đúng vậy, hôm nay là ngày giỗ của mẫu phi ta.” Hắn ngửa đầu, đem bình rượu đổ vào trong miệng.
A Cửu đứng dậy muốn ngăn cản, nhưng không ngờ Quân Khanh Vũ lại thẳng tắp đổ xuống giường. A Cửu vội chặn ngang ôm lấy, sau đó hai người cùng nhau té xuống, ngã mạnh ngay trên sàn nhà băng lãnh.
Quân Khanh Vũ vừa vặn gối lên cánh tay A Cửu, nhưng hắn không có ý muốn đứng dậy, mê man nhìn chằm chằm nóc nhà.
Hắn đã rất say, toàn thân nóng hổi, thanh âm thì thào không rõ, “Trước đây mẫu thân nói, chỉ cần ta ngoan, không chạy loạn, không gây sự, nàng sẽ mang ta đi nướng khoai lang.”
“Khoai lang ở Tây Nhai so với Đại Mạc của chúng ta ăn ngon hơn rất nhiều.”
Nói xong, hắn hơi xoay người, thân thể cuộn lại dán vào người A Cửu, đầu cũng trốn tựa trong bả vai nàng, giống như tiểu thú bị thương.
“Ta ghét Đại Mạc… Ta ghét lặn lội đường xa, ta ghét nghe thấy gió Đại Mạc gào thét bên tai, ta ghét nhìn thấy mắt bầy sói tham lam. Ta thích Đế đô hơn…” Hắn dừng một chút, tay vô thức ôm chặt A Cửu. Động tác này làm nàng nhớ lại lúc trụy sông, bản thân mình vì sợ mà cứ ôm lấy Thập Nhất như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Quân Khanh Vũ ngủ, nắm tay nắm chặt… Trong tâm lý học nói, người như vậy, không có cảm giác an toàn.
“Đế đô rất tốt, Đế đô không cần ăn gió nằm sương. Quan trọng hơn là, mỗi ngày ta đều có thể thấy mẫu thân cười…”