*Về nghĩa từ (Hán Việt), phương = Lúa mới đâm bông chưa chắc, hiệt = hái/ngắt
Kể từ Lệ phi bị cấm túc, Diệp Trăn Trăn không thể nhìn thấy nàng cùng đám phi tần ngày ngày đấu võ mồm, liền cảm thấy quả thật vui thú nhân gian không còn nữa.
Chứng kiến Lệ phi trước có hoàng hậu chèn ép, sau có Hiền phi được cưng chiều, rất nhiều người đều cảm thấy nàng từ đó vô phương xoay mình gượng dậy nổi. Trong hậu cung, thế lực cũng dần dần chia làm hai phái Hoàng Hậu và Hiền Phi
Một ngày kia, Diệp Trăn Trăn điqua Hàm Quang Điện, một gã thái giám thấy được Diệp Trăn Trăn, đại khái là quá khẩn trương, vốn là muốn nói “Tham kiến hoàng hậu nương nương”, kết quả vừa ra khỏi miệng lại thành “Hoàng hậu nương nương giá lâm – – “
Trang phi nghe được, vội vàng đi ra, dẫn cung nữ thái giám cho Diệp Trăn Trăn hành lễ.
Diệp Trăn Trăn: “…” Bản cung thật sự chỉ là đi ngang qua…
Bất quá bây giờ không thể không đi Hàm Quang Điện ngồi trong chốc lát e là không được. Trang phi sai người bưng lên điểm tâm, Diệp Trăn Trăn nếm thử một miếng, mùi vị không sai, thanh mát ngọt miệng.
“Điểm tâm này chính là làm từ hoa quế hái trong năm nay, thần thiếp tay chân vụng về, biết thói quen ăn uống của Hoàng hậu nương nương.”
Diệp Trăn Trăn có chút ngoài ý muốn, “Ngươi làm?”
Trang phi dè dặt gật đầu “Là thần thiếp đích thân làm.”
“Rất tốt.”
“Hoàng hậu nương nương quá khen, bất quá là đồ ăn hoa mới mẻ thôi.”
Kỳ thật điểm này tâm là nàng làm cho Kỷ Vô Cữu ăn, phương pháp không khó, nhưng làm lên đến thập phần công phu. Cho nên tự trung tuần tháng tám hái được hoa quế, nàng hơn một tháng cũng bất quá làm hai khay nhỏ. Kỷ Vô Cữu không có khen ngợi thủ nghệ của nàng, nhưng nàng biết rõ hắn thích ăn, hàng năm đưa điểm tâm dâng lên đều được dùng hết.
Diệp Trăn Trăn ăn thịt người nhà miệng ngắn, lúc này trên mặt cũng mang vài phần cùng sắc, cười cùng Trang phi kéo việc nhà. Trang phi trong nháy mắt có gan thụ sủng nhược kinh cảm giác, nên biết này hoàng hậu nương nương cũng không phải là giấy làm con cọp, bình thường cũng không thấy thân cận qua ai, hôm nay cố ý đến ta đây Hàm Quang Điện, chẳng lẽ…
“Hôm kia nghe nói Lệ phi xông tới nương nương, làm cho nương nương bị kinh, không biết bây giờ khá tốt?” Trang phi đột nhiên nói lời này gợi chuyện.
“phiền ngươi đã nhớ” Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, ngươi ở đâu là nghe nói, rõ ràng chính là nhìn thấy.
Trang phi thở dài, “Lệ phi tính tình hay là như vậy lỗ mãng. Những năm này thần thiếp đã từng khuyên can qua nàng, chỉ là không nghe. Nương nương ngài đã tới sau, trấn giữ hậu cung, nàng coi như có chút bớt phóng túng. Nên biết những năm trước đây, nàng so với hiện tại càng thêm coi trời bằng vung.”
Diệp Trăn Trăn cắn điểm tâm không nói. Nàng biết rõ Trang phi đây là nắm chuyện lịch sử hắc ám của Lệ phi trước đây đến nàng đầu quần. Chỉ cần nàng hỏi một câu, Trang phi bảo đảm sẽ chấn động rớt ra vài món kinh thiên động địa đại sự, nói không chính xác có thể làm cho Lệ phi vĩnh không ngã thân. Quả nhiên là dậu đổ bìm leo.
Diệp Trăn Trăn đã sớm ngờ tới Trang phi sẽ có chiêu này. Một kẻ không có sủng ái trong cung này, ít nhất phải tìm chỗ dựa mới mong sống sót.
Nhìn Trang phi ánh mắt tràn trề mong đợi, Diệp Trăn Trăn chậm rãi nói, “Ngươi điểm này tâm quả thực không sai, đem còn dư lại đều cho bản cung đi.”
(chị tham ăn quá, ăn luôn phần của Cữu ca ca)
Trong hậu cung làm việc, xác thực cần đồng minh, nhưng nếu là ai đến cũng không cự tuyệt, người nào đều hướng chính mình dưới trướng kéo, như vậy đến lúc đó hại chết của mình rất có thể chính là đồng minh của mình.
Lệ phi mới vừa vặn bị phạt, Trang phi liền vội vội vàng vàng khác chọn mới cành, có thể thấy được người này tiết tháo thập phần có hạn. Hơn nữa, ngoại trừ tại tranh cãi một chuyện thượng thiên phú dị bẩm, Diệp Trăn Trăn tạm thời cũng không còn từ trên người nàng phát hiện cái gì thiểm quang điểm.
Hậu cung các nơi dò xét, nghĩ tìm một khoáng đạt chút ít địa phương luyện một chút tài bắn cung, đi ngang qua Hàm Quang Điện lúc, nghỉ chân ngẩng đầu, cách hai gốc cây cây quế, thưởng thức kia chữ vàng tấm biển.
Hơn trăm năm trước có gã hoàng đế, tại thư pháp phía trên thành tựu rất sâu, mà lại phong lưu tự phần thưởng, bởi vậy đem trong hoàng cung này tất cả lớn nhỏ tấm biển đều tự mình viết một lần, thay thế đi.
Trước mắt “Hàm Quang Điện” ba chữ to, vận dụng ngòi bút thô trọng, văn chương khờ no bụng, mộc mạc trong tự có một cổ tinh quang nội liễm hùng hậu thở mạnh, không hổ là bậc thầy tay. Diệp Trăn Trăn thấy gật đầu liên tục, chỉ là này bất động như núi ba chữ to bày ở hoàng đế phi tử chỗ ở, lại hơi có chút không phối hợp. Nghĩ tới đây, nàng lại lắc đầu.
Kỳ thật ngoại trừ Trang phi, mấy ngày nay dù sáng dù tối hướng Diệp Trăn Trăn tốt như thế người có không ít.
Diệp Trăn Trăn biết rõ nếu như mình hiển nhiên kéo bè kết phái, như vậy Kỷ Vô Cữu khẳng định càng thêm nhìn nàng không vừa mắt, tiến tới nhiều lần tìm nàng phiền toái. Hơn nữa bản thân nàng cũng không nguyện quá nhiều cuốn vào hậu cung trong tranh đấu. Nếu nói tranh đấu, bất quá là tranh quyền cùng tranh thủ tình cảm khác biệt, người trước nàng không cần tranh, hậu sinh nàng không yêu thích, bởi vậy, chỉ cần không phải kia bang vợ nhỏ cửa cây đuốc dẫn tới trên đầu nàng, nàng cứ vui vẻ phải ở một bên xem náo nhiệt.
Cho nên Diệp Trăn Trăn đối mặt những thứ kia muốn đứng ở bên người nàng người, thái độ luôn nhàn nhạt.
“Nương nương, nô tỳ nhìn xem, hoàng hậu mấy ngày nay cũng không động tác khác, dạy dỗ hết Lệ phi sau, nàng thật sự sóng yên bể lặng?”Cung nữ Thu Phong cầm lấy chén trà sâm, nói với Hiền phi.
“Nàng là hoàng hậu, nàng tự nhiên có thể tám phong bất động, dùng bất biến ứng vạn biến.”Hiền phi đáp, nhíu mày lắc đầu. Diệp Trăn Trăn không chủ động ra tay, nàng cũng liền không tốt có hành động gì. Kỷ Vô Cữu thích nghe lời mà thông minh người.
“Dù vậy, Hoàng Thượng trong đầu giả bộ hay là nương nương ngài. Ngày hôm qua không trả phái Phùng công công đặc biệt tới hỏi hỏi ngài là hay không muốn đi xem vây săn? Hoàng Thượng nha, làm cái gì đều nhớ ngài.” Thu phong miệng rất ngọt.
Vậy thì như thế nào, Hoàng Thượng hôm qua lật đúng là ôn tiệp dư bài tử, Hiền phi nghĩ thầm. Kỷ Vô Cữu người này, nhất thời nồng tình mật ý, nhất thời lại lạnh băng, nàng cũng không biết phải như thế nào nịnh nọt hắn.
Thu Phong sao có thể hiểu tâm tư lúc này của Hiền Phi, nàng ta liền an ủi, “Nô tỳ bạo gan khuyên câu, nương nương người đừng nghĩ nhiều. Nam tử trong dân gian tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống hồ là Hoàng thượng. Từ xưa đế vương vô tình, Hoàng thượng làm sao có thể chuyên sủng người, chỉ cần trong lòng Hoàng thượng có người, bất kỳ việc gì cũng nghĩ tới người, có việc bảo vệ người, vậy cũng đủ lắm rồi.”
Hiền Phi gật đầu nhưng cuối cùng vẫn thở dài hơi.
Hai phe cánh lớn trong hậu cung đều án binh bất động, làm ít người cảm thấy hữu tâm vô lực mà xoa tay.
Diệp Trăn Trăn rốt cuộc tìm được chỗ
tốt tập bắn cung: ra Cổng Cảnh Vận, giữa tam đại điện Tiền triều cùng Đông Cung Thái tử có mảnh đất trống, vừa rộng vừa dài; đừng nói tập bắn tên, dùng cưỡi ngựa cũng đủ. Nơi này thuộc về Tiền triều, người trong hậu cung thể tự ý xâm nhập; còn Đông Cung tại có người ở, Cổng Cảnh Vận lại là cổng cấm, quan viên dưới nhị phẩm được tự tiện tiếp cận, cho nên nơi này rất ít người lui tới, có thể là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Diệp Trăn Trăn bắt Vương Hữu Tài đứng xa xa, nàng giương cung cài tên, buông tay, mưa tên như dãy cầu vồng, bắn rơi mũ Vương Hữu Tài. Vương Hữu Tài sợ run bần bật. Đám người Tố Nguyệt khỏi vỗ tay khen hay.
Sau đó Diệp Trăn Trăn cảm thấy chưa ghiền, liền sai bọn thái giám Khôn Ninh Cung đứng thành hàng, nàng lần lấy 3 mũi tên, tay nâng tên, xoát xoát xoát, mũ của 3 tên thái giám theo tiếng rơi xuống.
Lại là một hồi hoan hô khen ngợi.
Bên trong Đông Cung, Hiệt Phương Điện
Kỹ Vô Cữu vòng giữa điện, cuối cùng dừng trước bức tranh. Nữ tử trong tranh thân khoác áo choàng đỏ hồng, đứng trong tuyết trắng xóa, hai tay nâng cái bình sứ thuần trắng, trong bình cắm cành hồng mai nở rực. Nữ tử thản thiên cười với người bên ngoài bức họa.
Lúc xuất thần thưởng thức bức Bạch tuyết hồng mai mỹ nhân đồ này, Kỹ Vô Cữu đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.
“Bên ngoài là người nào?”
“Bẩm Hoàng thượng, là Hoàng hậu nương nương tập bắn tên.”
Dám trắng trợn huyên náo ở chỗ này, xem chừng cũng chỉ có nữ nhân kia. Kỹ Vô Cữu lắc đầu.
“Hoàng thượng, có cần ngăn Hoàng hậu nương nương?”
” Không cần. Nơi này u tịch mịch, thêm chút tiếng người cười cũng tốt.” Kỹ Vô Cữu xong, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
Nơi này tuy còn người ở nhưng mỗi ngày đều được quét tước, cho nên rất sạch. Hồi tưởng lại thời gian gần mười năm của mình tại Đông Cung, vậy mà mồn trước mắt, mỗi chi tiết đều nhớ ràng rành mạch. Khi đó cũng rất bận, mỗi ngày đều ở Điện Văn Hoa xử lý chút chính, hoặc là nghe cái lão già Diệp Tu Danh kia quát lớn. chán ghét của đối với Diệp Tu Danh hình thành từ lúc đó, dù là ai, cả ngày bị lão già mắng như con cháu, cũng có ấn tượng tốt đẹp gì.
Đáng tiếc, Diệp Trăn Trăn cố tình là cháu của người này.
Dòng suy nghĩ của Kỹ Vô Cữu trôi rất xa. lát sau, bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện.
“Đây chính là nơi Hoàng thượng từng ở?” Đây là giọng của Diệp Trăn Trăn.
“Bẩm nương nương, nơi ở chính của Hoàng thượng khi còn làm Thái tử là Đoan Kính Điện, nơi này là Hiệt Phương Điện, là chỗ ở của cung nhân. Lệ Phi nương nương cùng Hi Tần nương nương đều từng ở đây.”
Diệp Trăn Trăn sau khi nghe xong, đem cung tên đặt qua bên, Vương Hữu Tài vội vã tiếp nhận. Nàng đến trước Hiệt Phương Điện, ngẩng đầu nhìn chữ tấm biển, đương nhiên phải là chữ của vị vừa thư pháp vừa cuồng bản thân kia, hình như là bút tích của Kỹ Vô Cữu, tung hoành siêu dật, theo khuôn mẫu nào.
Kỹ Vô Cữu giơ tay ngăn Phùng Hữu Đức muốn ra ngoài. ngồi trước cửa sổ, yên lặng nhìn Diệp Trăn Trăn. Tóc nàng vén lên đơn giản, có tư thế oai hùng; quần áo bó sát thân thể, vẽ ra đường cong lung linh toàn thân, phi thường uyển chuyển. Nàng vừa luyện võ xong, lúc này hơi thở còn hơi gấp, mặt có quầng hình cánh hoa đào tựa như rặng mây đỏ, đầu rịn mồ hôi, đôi mắt trắng đen ràng mở lớn, chăm chú nhìn tấm biển đến xuất thần.
“Hoàng hậu nhìn lâu như vậy, vẫn nhận ra mấy chữ kia sao?” Kỹ Vô Cữu ngồi trước cửa sổ, hơi nhướng mày, trêu ghẹo.
Lúc này Diệp Trăn Trăn mới phát. Ánh mặt trời về chiều chiếu vào cửa sổ, rọi lên mặt, làm sắc mặt thu lại vẻ tối tăm thường ngày, có phần ôn hòa trầm tĩnh; nhiều hơn chút ôn nhu, giống như người được gọt giữa từ trong tranh thủy mặc.
“Hiệt phương, hiệt phương,” Diệp Trăn Trăn trầm ngâm, đột nhiên cười tiếng, ” phải là hái hoa sao,”nàng như cười như nhìn Kỹ Vô Cữu, “Cũng rất hợp tình cảnh nha.”
“…” Kỹ Vô Cữu mơ hồ có cảm giác bị đùa bỡn.