Quê gốc của Thẩm Cơ Uy không phải ở thành phố S mà là một thị trấn nhỏ nằm cách trung tâm thành phố rất xa, chạy xe liên tục không ngừng nghỉ cũng phải mất hai ngày trời mới tới nơi.
Cậu là sinh viên năm hai, học ngành thiết kế, thành thích tương đối xuất sắc, về mặt thành tựu khá có tiếng đối với những sinh viên cùng khoá. Cộng thêm tính cách thể hiện ra bên ngoài luôn là sôi nổi dễ gần, nên về quan hệ xã giao chưa bao giờ thiếu bạn bè.
Nhưng con người Thẩm Cơ Uy khá khó hiểu, ngoại trừ Dung Bạch ra, cậu luôn tận lực né tránh việc thân thiết với người khác, suốt hai năm trời hầu như chỉ kè kè cùng đối phương như hình với bóng.
Những điều trên là Giang Thuỵ moi được từ miệng Dung Bạch. Ngoài ra hắn còn biết được, quan hệ của Thẩm Cơ Uy cùng gia đình mình khả năng cao là không mấy tốt đẹp, Dung Bạch bảo mấy năm qua vào các kì nghỉ cậu vẫn luôn túc trực ở kí túc xá một mình. Chỉ có ngày tết Dung Bạch không chịu nổi cảnh bạn thân cù bất cù bơ chỉ ra ngoài ăn một chén hoành thánh xong liền về phòng nằm ngủ cả ngày, nên phải hao tổn hết cả tấn nước bọt mới kéo được cậu theo mình về quê.
Giang Thuỵ quay lưng nhìn dòng chữ Bệnh Viện Lâm Sơn cao chót vót trên đỉnh đầu, lại nhìn cánh tay đang đỡ chặt lấy mình kia, tâm tình càng ngày càng chuyển đen.
Chuyện hắn đau đầu nhất bây giờ không phải là làm sao để chứng minh thân phận, mà là cái người tên Dung Bạch này cứ luôn dính hắn như keo dán, dù cho có giải thích thế nào cũng một hai bắt hắn phải về kí túc xá nghỉ ngơi dưỡng sức, bộ dạng nhiệt tình quả thật xứng đáng được trao giải người bạn tốt nhất của năm.
Mà Giang Thuỵ mỗi lần muốn phản kháng đều bị dáng vẻ áy náy đầy đau khổ của Dung Bạch làm cho nghẹn lại, khiến hắn có cảm giác chỉ cần bản thân tỏ ra không bình thường thêm vài lần, Dung Bạch liền có thể ngồi xuống viết ra một bài luận văn ăn năn sám hối, cho dù hắn kiên nhẫn nghe cậu nói xong thì người này cũng sẽ không có chuyện buông tha cho hắn.
Nếu không phải nhìn ra được việc làm của người này hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt cùng tình cảnh khó nói hiện tại của bản thân, Giang Thuỵ chắc chắn đã một phát đạp bay cậu ta.
Lâm Sơn là trung tâm y tế lâu đời tại thành phố S, là một trong những bệnh viện phát triển bậc nhất với cơ sở thiết bị được cung cấp đều đặn hằng năm, tính bảo mật thông tin cho bệnh nhân đương nhiên cũng vô cùng nghiêm khắc.
Giang Thuỵ hoàn toàn không biết tình trạng xác thực của bản thân, chuyện khẩn cấp trước mắt chính là tìm được Giang Diệp Khê. Nhưng vấn đề tìm được Giang Diệp Khê lại là một trong những chuyện nan giải nhất đối với hắn.
Công việc của y thường lẩn quẩn xung quanh tầng 21, thời gian làm việc không cố định, Giang Diệp Khê cũng rất hiếm khi về nhà. Để gặp được y thì ngoài việc canh chừng ở bệnh viện thì không còn cách nào khác. Liên lạc qua điện thoại càng không có khả năng, hắn rất hiểu tính em mình, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, câu đầu tiên chưa kịp nói hết thì đối phương đã cúp máy rồi.
Giang Thuỵ cân nhắc rất lâu, quyết định cùng trở về với Dung Bạch. Trên người hắn bây giờ không có tiền, danh tính cũng không thể xác thực được, tuỳ tiện đi tiết lộ với người khác kết cục đều chỉ có hai cái, một là bị người ta xem là kẻ điên, hai là bị tống cổ vào viện tâm thần. Trừ phi khiến Giang Diệp Khê tin tưởng, nếu không Giang Thuỵ chắc chắn không có đường lui.
Còn về vấn đề tại sao bản thân lại lâm vào tình trạng này, Giang Thuỵ không có cách nào lí giải được, thay vì ảo não không chấp nhận sự thật hắn cảm thấy bản thân nên tìm hiểu rõ cuộc sống trước mắt thì hơn.
Kí túc xá của Dung Bạch là phòng gồm bốn giường, nhưng vì học kì trước đã có hai người chuyển đi nên hiện giờ chỉ còn Dung Bạch ở cùng với Thẩm Cơ Uy, cuộc sống sinh hoạt khá thoải mái.
Chăn gối của Thẩm Cơ Uy được gấp rất ngăn nắp, khi nằm lên còn toả ra mùi thơm thanh nhẹ thư thái, Giang Thuỵ không có thói quen ngủ trên giường của người khác, nhưng loay hoay một hồi lại chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Đại khái là do quá mệt đi.
Dung Bạch đắp chăn cẩn thận cho hắn sau đó mở cửa ra nhà vệ sinh ngoài ban công giặt quần áo.
Khi Giang Thuỵ tỉnh dậy thì trời đã hửng tối, Dung Bạch giặt quần áo xong thì chạy ra ngoài mua thức ăn để sẵn trong phòng rồi lưu lại tờ giấy dặn hắn ăn uống đầy đủ, bản thân thì đi đến lớp học đêm.
Giang Thuỵ mở hộp cháo trắng ra ăn thử một miếng, mùi vị nhạt nhẽo trơn trợt trong cổ họng khiến hắn có cảm giác buồn nôn, hoàn toàn không có chút khẩu vị nào. Dù vậy Giang Thuỵ vẫn miễn cưỡng nuốt vào mấy muỗng, nếu không Dung Bạch về thế nào cũng sẽ cằn nhằn, hắn sợ nhất là phải đối mặt với kiểu người như thế.
Nếu là bình thường hắn nhất định sẽ xử lí sạch sẽ những con ruồi cứ bay vèo vèo bên tai, nhưng hiện tại con ruồi này là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào để liên kết với thế giới xa lạ bên ngoài, vì thế những chuyện có thể nhẫn nhịn hắn sẽ tận lực nhịn xuống cho xong chuyện.
Hơn mười giờ tối Dung Bạch mới về nhà, sắn tiện còn mua luôn cả hạt dẻ nướng và mấy phần gà rán, vừa thay giày vừa cười hỏi Giang Thuỵ: “Hồi sớm tôi mua cháo ở chỗ cậu hay ăn, có ngon không?”
Giang Thuỵ khó hiểu: “Cậu học gì mà về trễ thế?”
Con người hắn không thuộc dạng thích lo chuyện bao đồng, nhưng hoàn cảnh hiện giờ của Dung Bạch lại có liên quan trực tiếp đến bản thân hắn, Giang Thuỵ suy nghĩ vài giây vẫn quyết định hỏi ra miệng.
“Đến cả việc tôi đi làm thêm cậu cũng không biết?” Dung Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày đã xụ xuống với tốc độ mắt thường có thể trông thấy rõ, “Tiểu Uy, nếu như cậu có vấn đề gì cứ thẳng thắng với tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Giang Thuỵ lười nhác tựa vào đầu giường, không thèm trả lời mấy câu vớ vẩn của Dung Bạch, sự chú ý toàn bộ đều va vào đồ ăn khuya: “Mua gì đó?”
Dung Bạch thấy hắn lãng sang chuyện khác chỉ biết thở dài: “Hạt dẻ với gà rán, món cậu thích.”
Giang Thuỵ nhíu mày, người này ăn uống cũng quá không lành mạnh rồi, buổi tối thức ăn nhanh kiểu đó cũng có thể nuốt trôi hay sao?
Nói thì nói vậy, cả ngày chỉ ăn vài ngụm cháo, cơ thể ốm tong ốm teo này căn cản không trụ nổi, Giang Thuỵ dù có không tình nguyện thế nào vẫn phải leo xuống giường ngồi gặm cánh gà và hạt dẻ, thấy mùi vị cũng không tệ lắm, có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Dung Bạch rửa tay xong liền tranh thủ ngồi ăn chung với hắn, lúc dọn dẹp cậu bỗng dưng hỏi: “Dạo này Triệu Việt Nghiên có tìm cậu không?”
“Không biết.” Giang Thuỵ rửa tay sạch sẽ rồi trèo lên giường, đối với Dung Bạch này hắn chọn cách đánh trống lãng mọi chuyện, chỉ cần hắn không nói cậu ta chắc chắn sẽ không truy hỏi tới cùng.
Quả nhiên Dung Bạch không hỏi nữa, cậu cầm quần áo ngâm trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng mới chịu ra, leo lên giường còn không quên nhắc nhở Giang Thuỵ: “Mai cậu có tiết, nhớ đặt báo thức đó.”
Giang Thuỵ vẫn đang lim dim nghe vậy liền mở mắt ra, càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn không động tới sách vở, hơn nữa cái chuyên ngành thiết kế quái quỷ của Thẩm Cơ Uy này, hắn có ngậm thuốc ngồi nghe giảng cũng chẳng hiểu được.
Nghĩ thì nghĩ thế, sáng hôm sau vẫn không thể tránh khỏi số phận bị Dung Bạch lôi đầu dậy đi học.
Giang Thuỵ không có thói quen ngủ nướng, nhưng việc bị người khác quầy rầy giấc ngủ khiến tâm trạng hắn vô cùng tồi tệ, băng sương hầu hết đều phóng lên trên mặt, doạ Dung Bạch cúi thấp đầu không dám nhìn hắn cả buổi sáng, điều này mới khiến Giang Thuỵ thoải mái được đôi chút.
Tuy rằng nghe không hiểu giáo viên đang nói gì, nhưng Giang Thuỵ vẫn nghiêm túc ngồi ngồi ghi chép suốt cả buổi. Tính cẩn trọng trong xử lí công việc hằng ngày không cho phép hắn bỏ lơ vấn đề tiếp thu kiến thức, kể cả đó là điều không cần thiết.
Lúc bước ra khỏi phòng học, Giang Thuỵ bị một cô gái chặn lại.
“Thẩm Cơ Uy, tại sao mấy ngày nay cậu không trả lời tin nhắn của mình?”
Giang Thuỵ cau mày, qua loa đáp: “Không rảnh.”
Đang định bước đi thì áo phông bị người ta kéo lại, cô gái tức giận nói: “Rõ ràng hôm đó cậu đã nói sẽ suy xét cho mình cơ hội, thái độ của cậu bây giờ là thế nào đây?”
Giang Thuỵ điều chỉnh sắc mặt sau đó xoay người đối diện với cô gái.
“Suy xét xong rồi.” Hắn bình tĩnh phun ra hai chữ, “Không rảnh.”
Dứt lời liền kéo áo ra khỏi tay cô gái, lùi về sau mấy bước, mặt không cảm xúc xách cặp rời đi.
Triệu Việt Nghiên nhìn theo bóng lưng hắn, phẫn nộ đến run cả người.
…
Giang Mễ cứ cách một ngày là chạy tới bệnh viện tìm Thẩm Cơ Uy, lần nào cũng đem theo một đống thức ăn, giống như hận không thể tranh thủ trong lúc dưỡng bệnh vỗ béo cậu thành heo.
Thật ra thì mấy ngày qua Giang Mễ vô cùng kích động, bởi vì cậu ta cảm giác thái độ của anh trai dành cho mình đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, thỉnh thoảng tâm tình thoải mái còn có thể ngồi tám nhảm với cậu ta. Tuy rằng Giang Mễ cảm thấy rất kì lạ, nhưng không thể không thừa nhận, phương thức giao tiếp cởi mở này khiến cậu ta rất thoải mái, không có hơi sức đâu mà suy xét tới những vấn đề khác.
“Cháo thịt bằm này là của cô ba nấu, dặn em phải ngồi canh chừng anh ăn cho hết.” Giang Mễ mở bình giữ ấm, nhét chén cháo vào tay Thẩm Cơ Uy, “Hôm nay em gặp bố ở nhà, ông ấy có nói chiều sẽ tới thăm anh.”
“Bác sĩ… khụ…” Động tác múc cháo của Thẩm Cơ Uy khựng lại, ho khan, “Diệp Khê đâu rồi?”
Giang Mễ lắc đầu: “Em không rõ.”
Thẩm Cơ Uy hơi rầu rĩ, cậu chẳng biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với những người xa lạ trước mắt mà không lộ ra sơ hở, biện pháp giải vây hiện lên trước nhất chính là Giang Diệp Khê. Có lẽ vì đó là người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi tỉnh dậy, mặc dù có chút e sợ nhưng theo bản năng được thông cảm vẫn luôn dựa dẫm vào y.
Công việc của Giang Diệp Khê thường xuyên bận rộn, có khi cả ngày Thẩm Cơ Uy cũng không thấy được mặt y. Nhưng mỗi buổi tối khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, cậu luôn có thể cảm giác được có người đến kiểm tra sức khoẻ, làm những việc lặt vặt như chỉnh điều hoà, thay nước uống và đắp chăn cho mình rất cẩn thận.
Đa số những lúc Giang Diệp Khê có dư dả thời gian đến nhìn đều đúng lúc Thẩm Cơ Uy đang nghỉ ngơi, bởi vì trận tại nạn đó khiến cơ thể Giang Thuỵ chịu rất nhiều tổn hại về xương cốt, đến nỗi linh hồn Thẩm Cơ Uy hoà nhập vào trong đó mỗi ngày đều mệt mỏi đến rã rời.
Cả ngày ngâm mình trong phòng bệnh khiến Thẩm Cơ Uy ngột ngạt tới choáng váng, thú vui duy nhất chính là có Giang Mễ chạy tới chạy lui lãi nhãi bên tai. Thẩm Cơ Uy cũng không chê cậu ta phiền, những gì có thể hiểu được đều tận lực đáp trả cậu ta. Không biết có phải ảo giác hay không, mỗi khi như thế cậu nhìn thấy được Giang Mễ rất vui vẻ. Mấy ngày qua cậu cũng tranh thủ theo đó dò hỏi từ miệng Giang Mễ về thân phận của chủ nhân cơ thể này.
Thẩm Cơ Uy không dám hỏi mấy câu quá lộ liễu, chỉ khéo léo ám chỉ Giang Mễ cho mình xem ảnh chụp gia đình, bởi vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, người tin tưởng chúng ta chỉ có người thân, và người dễ nhận ra chúng ta có điều bất thường trước nhất cũng chính là người thân.
Điều khiến Thẩm Cơ Uy bất ngờ chính là Giang Mễ lại ủ rũ đáp: “Gia đình chúng ta làm gì có ảnh chụp chung hả anh?”
Thẩm Cơ Uy âm thầm ghi nhớ điều thứ nhất, mối quan hệ gia đình không tốt đẹp.
Lúc ăn được nửa chén cháo, Giang Mễ nói rằng mình có việc phải xử lí nên đã đi về trước, không lâu sau Giang Diệp Khê khoác áo blouse trắng chậm rãi tiến vào.
Thẩm Cơ Uy nhìn thấy y, hai mắt lập tức sáng rực, Giang Diệp Khê trông thấy được liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Giang Mễ nói chiều nay bố sẽ tới thăm.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Diệp Khê liền trở nên lạnh lẽo: “Anh muốn gặp ông ta không?”
Thẩm Cơ Uy bị hỏi mà ngơ ngác, dù gì đó cũng là bố mình, có muốn hay không? Nên đáp thế nào đây?
“Trước tiên anh trả lời tôi một câu.”
Giang Diệp Khê nói: “Anh nói đi.”
“Quan hệ gia đình chúng ta rất phức tạp sao?”
Giang Diệp Khê lẳng lặng quan sát Thẩm Cơ Uy một lúc lâu, Thẩm Cơ Uy bị nhìn đến chột dạ, chợt nghe thấy thanh âm lành lạnh của y bình thản cất lên: “Trước kia anh không gọi ông ta là bố.”
Chỉ bằng một câu nói, không cần diễn giải lí do, phân tích gì nhiều, Thẩm Cơ Uy cũng đã triệt để hình dung được độ nát bét của mối quan hệ này.
Một đứa con không muốn gọi bố mình là bố, thì tình cảm phải rạn nứt tới mức độ nào?
Trong lòng tuy đã có cân nhắc cẩn thận nhưng Thẩm Cơ Uy vẫn đáp: “Không sao.”
Chạy trời không khỏi gió, không sớm thì muộn cậu cũng phải đối mặt, chi bằng sớm giải quyết luôn cho nhẹ lòng.