Đả tự: Upin – Kiếm Giới
Hòa Thân từ khi ra ngoài đời đến nay tuy không phải quan lớn quyền quý gì nhưng đến đâu cũng được người ta tôn trọng, là nhân vật oai phong trong mắt người đời, giờ đột nhiên chịu mối nhục lớn như thế, tức tối muốn nổi điên, hắn không đợi tên đặc sứ nói xong đã ngước mặt lên trời, trừng mắt giận dữ quay lưng bỏ ra ngoài, rủa thầm: Ta mặc kệ ngươi là đặc sứ hay cái *** chó gì, lần này ta kệ ngươi có thu đủ tiền lương hay không, đợi ngươi trên đường quay về ta sẽ chặn đầu cho ngươi một trận nên thân trước.
Triệu Nhân Nghĩa vừa thấy Hòa Thân vác bộ mặt hầm hầm ra khỏi phòng, biết ngay đại sự bất thành, vội tiến lại gần nói: “Hòa huynh, huynh đừng giận! Vừa rồi ta bị mắng còn thậm tệ hơn nữa kìa. Chúng ta hãy ngồi xuống bàn bạc kế sách khác đi, xem có nghĩ ra cách nào hay giải quyết vấn đề không.”
Hòa Thân không đoái hoài đến Triệu Nhân Nghĩa, nghĩ thầm: Còn cách nào nữa, chỉ còn cách đến nhà bá tánh ăn cướp thôi. Ta vượt đường xa đến đây chỉ vì muốn bị mắng chửi hả? Lần này dù chuyện này kết thúc ra sao, chức sư gia này ta quyết không làm tiếp nữa, đợi việc này qua khỏi ta sẽ xin từ chức ngay, đến lúc đó mặc kệ vợ ngươi liếc mắt đưa tình thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng đâu.
“Hòa huynh, huynh đừng giận mà! Ngũ Lục, mau dâng trà!” Triệu Nhân Nghĩa kéo Hòa Thân vào một căn phòng nhỏ, ngửa cổ ra ngoài hét lớn.
Hòa Thân hậm hực ngồi phịch xuống ghế, tức tối nói: “Nhân Nghĩa huynh, mối nhục này ta chịu đựng hết nổi rồi! Lần này chúng ta đừng nộp cho gã một đồng tiền, một hạt gạo nào hết, gã muốn làm gì thì làm.”
Triệu Nhân Nghĩa lắc đầu ngao ngán, thở dài nói: “Hòa huynh, huynh bình tĩnh lại trước đã, dù gì gã cũng là đặc sứ do tri phủ đại nhân phái đến, xem như là thượng cấp của chúng ta rồi, chúng ta phải bàn tính cách đối phó mới ổn.”
Hòa Thân nghe Triệu Nhân Nghĩa nói vậy liền cảm thấy Triệu Nhân Nghĩa làm quan mấy tháng nay không uống phí, ít ra đã biết suy nghĩ hậu quả trước khi hành động rồi, biết được đạo lý lệnh của cấp trên không thể chống lại, nhưng chẳng lẽ tên tiểu tử này quả thật định dẫn theo bọn nha sai đến nhà lão bá tánh ăn cướp hay sao?
Triệu Nhân Nghĩa hình như nhận ra Hòa Thân đang nghĩ gì, vừa định mở miệng chợt nghĩ đến vẫn chưa có người mang trà lên, bèn quay ra ngoài cửa hét lớn: “Trà đâu rồi? Triệu Ngũ Lục, ngươi biến đi đâu rồi hả?”
“Trà đây, trà đến rồi đây!” Một âm thanh trong trẻo vọng vào: “Chẳng phải chàng bảo Ngũ Lục dẫn bọn sư gia đi làm việc rồi đó sao?” Thê tử Minh Cầm của Triệu Nhân Nghĩa thướt tha bưng khay trà xuất hiện.
Hòa Thân vừa mới thề thốt dù lần này Minh Cầm có liếc mắt đưa tình thế nào hắn cũng bỏ mặc, thế mà giờ đây nhìn thấy vẻ đẹp kiều diễm của nàng, trái tim hắn đã khua loạn xạ, toàn thân nóng ran mất kiểm soát.
Minh Cầm hình như sống ở hai thế giới hoàn toàn xa lạ với phu quân Triệu Nhân Nghĩa, Triệu Nhân Nghĩa đang đối mặt tai họa nhưng nàng lại khoác trên mình bộ y phục màu hồng lộng lẫy, thân hình ủy mị đủ sức hớp hồn người xem, bờ môi chín mọng và chiếc cổ cao trắng mịn như sữa càng khiến đối phương kích động muốn lao ngay vào hôn một cái. Hòa Thân nghĩ hoài không hiểu tại sao Triệu Nhân Nghĩa có một thê tử tuyệt sắc thế này mà còn ra làm quan làm gì, ở nhà sống an nhàn hưởng phúc chẳng tốt hơn à?
“Chàng cũng không cần lo sốt vó lên như thế! Chỉ là đến đòi nộp chút tiền lương thôi, chúng ta chỉ mỗi tội gom không đủ, nhưng còn Hòa công tử ở đây cơ mà, công tử nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết giúp chàng, huynh nói có phải không Hòa công tử?” Minh Cầm dâng trà đến tận trước mặt Hòa Thân, khẽ khom người xuống hành lễ, trong khoảnh khắc nàng cúi xuống, Hòa Thân nhìn rõ dưới chiếc cổ trắng mịn của nàng là cặp núi đôi căng đầy mang ma lực mê hoặc kinh hồn.
“Ơ… ờ, đúng vậy!” Một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi Hòa Thân, hắn ngơ ngơ ngác ngác bật ra lời xác nhận, ngẩng đầu nhìn lên, một lần nữa bắt gặp đôi mắt long lanh làm người khác mất kiểm soát của Minh Cầm, hình như nàng đang truyền đi tín hiệu ngầm nào đó đến hắn.
Hòa Thân giật mình bừng tỉnh, chợt hiểu mình mải lo ngắm nhìn mỹ nhân lại sập bẫy mất rồi, hối hận chỉ muốn giậm chân đùng đùng, rủa thầm: Mày thật vô tích sự, đó là vợ của người khác mà, mày lại mê mẩn như thế, chẳng lẽ mày định làm gian phu hay sao?
Triệu Nhân Nghĩa không cảm nhận được những gì vừa xảy ra, không ngờ chỉ trong tích tắc ngắn ngủi lại xảy ra nhiều biến hóa ảo diệu như thế, nghe Hòa Thân nhận lời giúp đỡ, vui mừng reo lên: “Đa tạ Hòa công tử ra tay cứu giúp, Triệu mỗ xin bái tạ Hòa huynh trước tại đây!”
Hòa Thân vỗ đùi cái đét: Hỏng rồi, lại bị người ta đưa lên thớt rồi!
Ngoài căn bệnh “Mỹ nhân cầu xin không bao giờ từ chối” ra, Hòa Thân còn có một điểm yếu, đó chính là “Sau khi nhận lời mỹ nhân thì nhất định phải thực hiện bằng được”. Nhưng lần này thật khó cho Hòa Thân rồi, một khoản tiền lương lớn thế này biết tìm đâu ra?
Đúng lúc này, Triệu Ngũ Lục dẫn bọn sư gia ra ngoài huy động tiền lương quay về, vừa nhìn bộ dạng thất thểu của họ là biết ngay không thu được đồng xu hạt gạo nào rồi, Triệu Nhân Nghĩa mặc kệ tên gia nhân, chả muốn nhiều lời, chỉ phất tay cho Triệu Ngũ Lục lui xuống.
Hòa Thân định tìm bọn sư gia hỏi thử tình hình, chợt nghe Triệu Nhân Nghĩa đề nghị: “Hòa huynh, hay là chúng ta hối lộ chút đỉnh cho tên đặc sứ kia đi?”
Hòa Thân nghe Triệu Nhân Nghĩa nhắc đến hối lộ, xua tay phân tích: “Nhân Nghĩa huynh, cách này ta cũng nghĩ đến, nhưng sẽ không hữu hiệu đâu. Huynh nghĩ thử xem, tri phủ đại nhân phái xuống mỗi huyện một đặc sứ, huynh hối lộ đặc sứ để được nương tay, vậy tên đặc sứ quay về làm sao ăn nói với tri phủ? Chẳng lẽ vì chút tiền hối lộ mà người ta chấp nhận bị cách chức đánh đòn? Cách này tuyệt đối không khả thi, nếu hối lộ được người đứng đầu phủ Khai Phong thì may ra…”
Nói đến đây, Hòa Thân chợt chựng lại, hắn nảy ra một ý nghĩ táo bạo: Hối lộ tên cẩu quan hống hách đang ngồi trong kia, chi bằng trực tiếp đến Khai Phong hối lộ tri phủ đại nhân Liễu Hỷ Công.
“Nhân Nghĩa huynh, nha môn tuần phủ tổng cộng phân công cho phủ Khai Phong trưng triệu bao nhiêu tiền lương?” Hòa Thân dò hỏi tình hình cụ thể.
Triệu Nhân Nghĩa thành thật đáp lời: “Ta đã xem qua công văn của nha môn tri phủ đưa xuống, phủ Khai Phong phải nộp 30 vạn lượng bạc, 30 vạn đấu lương thực.”
“Vậy mỗi huyện được phân chia nhiệm vụ như thế nào?” Hòa Thân hỏi tiếp.
“Phủ Khai Phong có tất cả 16 huyện, huyện lớn phải nộp 5 vạn lượng bạc, 5 vạn đấu lương thực, huyện nhỏ thì… Tính bình quân mỗi huyện ít nhất cũng phải nộp 3 vạn lượng và 3 vạn đấu lương thực.”
Hòa Thân lộ vẻ mặt vui mứng nói: “Nếu đúng như thế thì Liễu Hỷ Công bắt toàn phủ Khai Phong giao nộp số tiền lương nhiều hơn con số phân công của nha môn tuần phủ rồi?”
Triệu Nhân Nghĩa thấy Hòa Thân tính toán con số giúp Liễu Hỷ Công, không hiểu hắn đang toan tính chuyện gì, gật gù nói: “Bây giờ tính lại thì hình như đúng là vậy!”
“Còn hình như gì nữa, quá đúng rồi còn gì! Tên Liễu Hỷ Công này nhân cơ hội triều đình trưng thu tiền lương cứu tế vơ vét cho đầy túi riêng đây mà!” Hòa Thân nghiến răng ken két nói.
“Vậy chúng ta phải làm sao? Đi tìm Liễu Hỷ Công tính sổ à?” Triệu Nhân Nghĩa thắc mắc.
“Không!” Hòa Thân trầm ngâm suy nghĩ xong, hồi lâu mới đưa ra ý kiến: “Chúng ta chuẩn bị chút tiền, đến phủ Khai Phong đàm phán, nếu Liễu Hỷ Công chịu nương tay thì xem như tốn chút tiền hối lộ giúp bá tánh huyện Huỳnh Dương tránh được tai họa này, nếu lão tham quan kia ép chúng ta vào đường cùng, đến lúc đó mới tùy cơ hành sự.”
Triệu Nhân Nghĩa thấy đã có cách giải quyết, thở phào nhẹ nhõm, vội bưng tách trà đưa tận tay Hòa Thân, bối rối nói: “Hòa huynh, tính ta không biết cách ăn nói, lại không biết tùy cơ ứng biến, ta thấy việc này… vẫn cần huynh vất vả đi một chuyến. Ta sẽ nghĩ cách lo vụ tiền nong, hay là huynh đến huyện nha lấy 3000 lượng bạc ra chi dùng trước.”
“Cứ quyết định vậy đi!” Hòa Thân khẳng khái nhận lời, tự nói với lòng: Lần này ta vì mười mấy vạn bá tánh huyện Huỳnh Dương nên đứng ra gánh vác trọng trách đấy nhé, không phải vì lỡ nhìn thấy… của phu nhân Triệu Nhân Nghĩa đâu.
Đã nói là lảm, Hòa Thân không muốn phí thời gian, hắn cầm lấy xấp ngân phiếu Triệu Nhân Nghĩa đưa, gấp lại nhét vào ngực áo, sau đó ra khỏi nha môn leo lên lưng ngựa, về nhà thông báo với Vũ Châu một tiếng, lại mang theo vài món đồ dùng tùy thân, phóng ngựa về hướng phủ Khai Phong ngay trong đêm…
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
—–oo0oo—–