Dù vậy, Hạ Long Vũ đành đi ra một nơi khác.
Mặc cho vết thương có nặng đến đâu, nhưng anh lại không quan tâm đến chuyện đó mà cứ la lết trên đường bắt đầu đi.
Nhiều người nhìn thấy
vết thương bầm tím, cùng với những vệt máu ở khắp cơ thể.
Họ cho rằng anh đã oán nợ giới giang hồ nên không dám giúp đỡ anh mà thậm chí có những đứa trẻ muốn ra giúp anh.
Nhưng họ lại ngăn cản vì sợ con mình bị liên lụy chỉ bởi vì muốn giúp đỡ anh.
Trên đường, Long Vũ nhìn những người với ánh mắt chứa đầy hận thù hòa lẫn cùng tức giận.
Nhưng họ chẳng để ý đến anh mà cứ tiếp tục chuyện của mình.
Trong suy nghĩ của Long Vũ, thoáng đầy những ý nghĩa ở trong đầu
-Tất cả đều chỉ là dối trá
Giờ anh đã nhận tất cả những cái quan tâm, yêu thương dành cho một người cũng chỉ là một dụng cụ.
Bắt đầu từ đó, mới chính là bước đầu mà anh bắt đầu thay đổi, những suy nghĩ hành động.
Ở thành phố ngoài băng cảng George.
Nơi mà hội tụ những thủy thủ cùng với con tàu.
Nhưng cũng có những đại gia (hay còn gọi là những đại gia ngầm) đang ở trong căn phòng chỉ dành riêng cho những đại gia giàu có nhất.
Tuy vậy, nhưng anh không phải người giàu có gì cả mà chỉ là một đứa con hoang không cha, không mẹ.
Một kẻ cặn bã của xã hội.
Nhưng anh cũng có một năng lực mà anh không dám nói cho ai biết đó là Long Vũ giỏi về tính toán.
Mặc dù anh chưa từng được đi học, có một lần anh đi qua một lớp tầm 17- 18 tuổi.
Đối với những đứa trẻ bằng tuổi anh là bảy tuổi sẽ không biết gì.
Nhưng riêng Long Vũ lại khác, anh còn chăm chú nghe giảng thậm chí anh còn có thể hiểu được những lời giảng của giáo viên.
Dù cho, học sinh khác còn chưa biết làm nhưng riêng anh lại biết làm và còn hiểu được cấu trúc của Số Học- hay còn là Tính Toán.
Cũng chính vì điều đó nên có tin đồn là một cậu bé bảy tuổi chỉ nghe giảng nhưng cũng biết cấu trúc của bài toán hay là Tính Toán.
Tất cả đều chưa nhìn thấy mặt anh bao giờ.
Nhưng Hạ Long Vũ biết người họ đang nói đó chính là mình nên cũng chẳng nói gì cả.
Nên đó là lý do mà Long Vũ không muốn cho người khác biết.
Dù vậy, anh cũng cố gắng bước vào trong phòng.
Tuy vậy, nhưng vết thương ở chân cũng đã đỡ hơn nhiều so với dự định.
Nên Long Vũ giờ có thể đứng dậy, hai chân cũng đỡ hơn một chút nên chưa thể đi hẳn được.
Hạ Long Vũ đi ra chỗ người đang làm việc hay còn là người pha chế, hắn thấy những vết thương trên người cậu cũng không khỏi ngạc nhiên
-“Chuyện gì mà khắp người cậu đều có vết thương vậy?”
Người pha chế hỏi vậy, nhưng Long Vũ ít nói nên không muốn trả lời câu, anh cũng chỉ khẽ nhắm mắt cùng với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra
-“À, không có gì đâu”
-“Mà cậu đến đây làm gì?”
Người pha chế hỏi vậy, nhưng anh cũng biết một phần tại sao họ lại hỏi vậy? Cũng chỉ đành nhìn hắn và ngồi xuống ghế
-“Tôi nghe nói là ở cảng George có một công việc về Tính Toán thì phải?”
Người pha chế nghe anh nói vậy, không may /Choang/ một tiếng đã làm vỡ ly rượu mà hắn đang pha chế.
Hạ Long Vũ nhìn biểu cảm của hắn không hiểu hắn đang nghĩ gì?
-Tsk…hắn ta sao vậy?
Chần chừ một lúc lâu, anh không chờ đợi được mà /RẦM/ tiếng đập bàn mạnh của Long Vũ làm cho hắn tỉnh lại.
Nhưng đồng thời cũng gây ra sự chú ý với những người ở đó.
Bọn họ không hiểu hai người đó đang nói chuyện gì mà lại làm vậy.
Thấy tất cả mọi người ở trong đều đang xì xầm với nhau.
Thấy vậy, Hạ Long Vũ đành im lặng để tất cả mọi người đều trở lại đúng chỗ cũ.
Anh nhìn sang người pha chế, hắn thấy ánh mắt sắc bén của anh mà sợ đến nỗi không dám làm gì cả.
Chỉ đành ngoan ngoãn nói với Long Vũ.
-“Ở chỗ bọn tôi, trước giờ chưa có ai dám Tính Toán cả”
Nghe người pha chế nói vậy, Long Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, nhưng anh vẫn cố gắng hỏi lại lần nữa
-“Ý của ông là trước giờ chưa ai dám Tính Toán…như vậy là sao?”
Người pha chế nghe anh nói, cũng đoán một phần anh là người mới đến và vẫn chưa hiểu chuyện mà hắn nói
-“Vậy để tôi giải thích, ở chỗ bọn tôi có một nơi hiếm nhưng nơi đó cũng là nơi bỏ mạng nhiều”
Long Vũ nghe hắn nói vậy:bỏ mạng? liền hiểu chắc chắc có chuyện gì đó nên mới nói vậy
-“Bỏ mạng? Ý của ông là…”
Người pha chế nghe anh nói vậy, cũng chỉ khẽ cười
-“Cậu đoán đúng rồi đấy.”
-Đoán đúng? Nhưng rõ ràng mình còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra cơ mà? Khoan đã, nếu không nhầm thì ở George có một nơi xa hoa cũng về nghề Tính Toán…
-Nhưng hình như nếu không giải ra được nhận cái chết thì phải?
Người pha chế thấy anh im lặng vậy cũng chẳng nói gì cả, mà cúi xuống cầm ly rượu mà vừa nãy làm rơi rồi nhặt những mảnh thủy tinh cho vào trong thùng rác.
Được một lúc, Long Vũ mới quay sang nhìn người pha chế, thấy hắn cũng im lặng một hồi lâu
– “Ông có thể dẫn tôi tới đó được không?”
Nghe Long Vũ nói vậy, người pha chế một phần cũng lo lắng cho anh.
Vì đó là nơi nguy hiểm, chỉ một người nào giỏi vượt trội về Tính Toán mới có khả năng vượt qua được, đa số nhiều người thử sức nhưng lại không thể làm được bởi là vì nó quá vượt hơn cả sức tưởng tượng mà họ nghĩ.
Người pha chế một lúc ngập ngừng, nhưng nhìn thấy ánh mắt cương quyết, kiên định đó mà hắn không thể nào làm gì được, chỉ đành nói
-“Vậy cậu đi theo tôi.”
Long Vũ nghe người pha chế nói vậy, nhưng cũng chỉ đáp một tiếng: “Ừ” và liền đi theo.
Nhưng chưa kịp đi thêm bước thứ hai thì hắn quay sang nhìn Long Vũ liếc mắt
-“Tôi cấm cậu dám gọi tôi là ông”
Hắn liếc mắt nhìn anh như cảnh báo anh cấm gọi mình là ông.
Nhưng Long Vũ lại không quan tâm mà còn đánh trống lảng
-“Thì tôi có làm gì đâu? Với lại gọi anh là ông thì trẻ chứ sao?”
Người pha chế thấy anh nói vậy, mặt tức lên như quả cà chua.
-“Im miệng đi trước khi cậu không muốn ta nói lần thứ hai”
Long Vũ nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng không quan tâm lắm.
-“Nếu anh muốn dẫn tôi đi thì đi, còn không thì tôi có thể tự đi cùng được”
Người pha chế thấy anh cương quyết như vậy, nên cũng chỉ đành thở dài ra một hơi.
Lúc sau, mới nói
-“Giờ cậu có đi không? Hay là ở…”
Chưa để người pha chế nói xong, Long Vũ liền ngắt lời
-“Tôi đã bảo là tôi đi rồi! Nên đừng hỏi tôi thêm lần nữa”
Hắn thấy cậu cương quyết như vậy, cũng chẳng muốn nói lời nào nữa mà đành đưa anh đi trước như một người dẫn đường.
Còn Long Vũ đi đằng sau để hắn dẫn anh đi trước.
Lúc đầu, đi những con đường nhiều lúc lụt hố hay thậm chí là sóng nước cuốn vào.
Nhưng riêng đối với anh đó là chuyện bình thường, bởi vì lúc nào anh cũng tiếp xúc nên giờ cũng chẳng thấy khó khăn đâu cả.
Còn riêng hắn biết thời tiết lúc nào cũng vậy, không mưa thì nắng gắt đến nỗi phải hơn 50°C vậy mà quay lại nhìn Long Vũ, thấy anh chẳng quan tâm tới thời tiết ở đây mà còn tỏ ra như thân thuộc.
Người pha chế sợ Long Vũ đến nỗi không dám nói gì mà chỉ có ý nghĩ trong đầu
-Vậy mà còn hơn cả mình nghĩ ấy? Không ngờ cậu ta là có thể chịu đựng được thời tiết ở đây?.