Thời tiết tháng ba đã ấm áp lên nhiều, cho dù mùa đông có đốt địa long than ấm đầy phòng cũng không sánh bằng. Mùi hoa phiêu đãng trong không khí, vấn vít trên từng lọn tóc, thanh nhã mà nồng nàn.
Đầu móng tay màu hồng nhạt làm nổi bật tay ngọc trắng nõn của Khinh Vũ đang nắm chặt hộp thức ăn, rồi lại hơi buông ra hờ hững. Cành cây có mấy con chim phất cánh bay lượn, lảnh lót cất tiếng vang.
Cái nàng nhìn thấy trong phòng, là Hạo Khanh ca ca của nàng, ôn nhu cùng Nhiếp Cầm Nhiên vành tai tóc mai chạm nhau. Ánh mắt kia, vào những thời khắc đẹp đẽ nhất, vô tư nhất của cuộc đời, đã từng là của một mình nàng, cho dù có là A Nguyệt thì huynh ấy cũng không để tâm đến thế.
Mà nay, một người lại một người nối tiếp nhau. Đại kế giang sơn, thực sự phải dùng tình yêu để hiến tế? Thế giới của nàng từ trước chỉ có hai màu trắng đen, yêu ghét rõ ràng, nàng chán ghét những âm mưu tính kế kia, nhưng bây giờ trượng phu của nàng, Hạo Khanh ca ca của nàng, cứ ngày một lún sâu.
Nhiếp Cầm Nhiên cảm giác được tầm mắt trong không khí, hơi giật mình quay mặt ra nhìn. Nhị vương phi xiêm áo tím đậm hoa lệ, chói mắt thế kia, giống như vầng trăng rằm sáng rỡ. Ánh mắt nàng hơi ảm đạm, cười nhẹ thỉnh an:
– Nhị vương phi!
Khinh Vũ cũng không để ý đến nầng, hơi lướt qua người trong phòng rồi quay đầu trở về. Khuôn mặt thanh tú của Nhiếp Cầm Nhiên hơi đỏ lên rồi tái đi, cả người giống như bị dội một gáo nước lạnh.
– Nhị vương tử, Cầm Nhiên chợt nhớ ra ở nhà còn có chút việc, Cầm Nhiên xin phép cáo lui trước một bước.
Cơ Mặc Lưu vẫn hơi thất thần chợt hồi hồn, cười miễn cưỡng:
– Nhiếp cô nương có việc, vậy hôm khác chúng ta sẽ gặp sau vậy.
Nghe được hứa hẹn, ánh mắt Nhiếp Cầm Nhiên hơi sáng lên rồi nhanh chóng lụi tắt, tao nhã hành lễ bước ra ngoài.
Phủ nhị vương tử nhìn đâu cũng có thể thấy được mấy bóng tím hoa tử đằng rủ xuống, đẹp đến ảo mộng. Nghe nói viện của nhị vương phi còn trồng nguyên cả giàn tử đằng, có trắng, có tím, có hồng.
Trước đây, chuyện tình đẹp như mơ của nhị vương phi là giấc mơ ngọt ngào của tất cả mọi người, cũng là niềm ước ao của trái tim thiếu nữ của nàng. Thế nhưng mà không biết từ khi nào, ước vọng xa xôi đó lại thực thể hóa từ khi gặp được chính nam tử như tiên đó dưới tàng dương liễu bên hồ. Tình cảm đẹp đẽ mơ mộng dần dần đã trở nên xấu xí không chịu nổi, chỉ có nàng cố chấp nhắm mắt làm ngơ.
Chỉ là, hôm nay, một ánh mắt lạnh nhạt vô hồn của nhị vương phi, giống như đã lột trần thứ tình cảm đã biến dạng méo mó của nàng. Không giống Cơ Hy quận chúa, nàng không thông minh tuyệt đỉnh, nàng dâng hiến tất cả cho tình yêu không thêm chút nào toan tính, thế nhưng nàng cũng không phải kẻ khờ…
Tay ngọc trắng trẻo gạt đi nước mắt long lanh dâng trong hốc mắt, nàng lại nở nụ cười ngọt ngào thanh tân.
Sống mãi với giấc mơ đi ăn cắp, trái tim nàng ngày ngày thêm vỡ vụn.
Khinh Nguyệt trở về khi sắc trời đã tối muộn. Quần áo đã bẩn không chịu nổi, nàng nhanh chóng cho người đun nước tắm gội. Hôm nay là ngày huấn luyện cuối cùng ở Lâm Uyên, từ mai tất cả đều có nhiệm vụ riêng, cả nàng cũng thế.
Ngày đó hẹn ước cuối cùng là sẽ gặp nhau trên chiến trường, có lẽ cũng sắp đến lúc đó thật rồi.
Thay ra một bộ y phục màu nâu in hoa văn chìm tơ vàng bằng gấm, mái tóc cột lên, ngọc quan hoa lệ thanh tao. Vết chu sa trên trán yêu diễm lại không hề mị tục. Đằng sau Sở Phong đã xuất hiện, một thân áo xanh, trường kiếm sau lưng tôn lên bộ dáng hộ vệ tiêu chuẩn.
– Đi thôi.
Hai cái bóng nhanh chóng vượt tường ra ngoài, cả tòa viện vẫn tĩnh mịch, không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào đang chầu chực qua sát động tĩnh quanh phủ.
Đường phố về đêm bị hạn chế rất nhiều hoạt động, chỉ có một hai con đường đặc thù được mở cửa buôn bán. Người đi lại trên đường cũng thường xuyên bị gọi lại tra thân phận, thế nên hầu như những khách nhân buổi tối đều là quan to quý nhân, một bá tính bình thường sẽ không muốn rước phiền phức mà ra ngoài khi trống báo tối đã điểm.
Khinh Nguyệt và Sở Phong cũng bị gọi lại kiểm tra phù bài thân phận vài lần. Phù bài của nàng là Quý tịch màu đen, chỉ đứng sau hoàng đế, ngang với Quý tịch của quan lại nhất phẩm, giống như vương tôn hoàng tộc. Ngay cả gia quyến của hoàng tộc, cũng chưa chắc đã có được phù bài Quý tịch màu đen, phổ biến nhất là màu tím mà thôi.
Thủ vệ người nào người nấy biểu tình kinh dị, nhìn đến tên tuổi khắc trên phù bài lại càng không nói nên lời. Chẳng mấy chốc, kinh thành tuyệt không tính là nhỏ đã dấy lên tin tức nóng hổi: Nguyệt duy công tử trở lại rồi.
Khinh Nguyệt bình tĩnh cất phù bài, ước chừng tin tức sẽ nhanh chóng truyền ra, liền mới rẽ vào một nhã xá thanh u.
Tiểu cô nương đứng trước quầy tinh mắt thấy y phục trên người khách nhân là hàng thượng đẳng, ngay cả hộ vệ bên cạnh cũng không khác gì lang quân thế gia, nhanh chóng cười hòa nhã đích thân tiếp đón.
– Tại hạ có hẹn với vị khách ở Tùng các căn thứ hai, phiền cô nương chuyển lời hộ, nói Duy đã tới.
Nhã xá có bốn lầu các, phân biệt Tùng các, Cúc viện, Trúc lâu, Mai lầu. Mỗi cái lại có năm căn đánh số theo thứ tự. Cô nương nhanh chóng nhớ lại Tùng các căn số hai, vị khách trong đó đã nói nếu có người đến trực tiếp đưa lên lầu, liền cười:
– Lang quân, vị khách đó chờ người đã lâu, chúng ta trực tiếp lên thôi.
– Cũng được.
Tùng các được bố trí thanh tao, hơi có điểm cô tịch phù hợp với nam tử, người hẹn nàng hôm nay cũng một thân xiêm y màu xám nhạt. Xét thấy trang phục trên người mình có điểm phô trương quá mức, nàng hơi sờ mũi cười trừ.
Mẫn Duyệt chống cằm cười toét miệng:
– Cảm giác thế nào? Ta đoán chỉ sáng mai thôi ngươi sẽ thành chủ đề nóng nhất trong miệng mấy tên nhàn rỗi vô sự.
– Cũng không tệ lắm, dù sao đây chính là hiệu quả bên trên mong muốn, làm sớm hay muộn cũng thế thôi. Sao, hôm nay có chuyện gì? – Khinh Nguyệt vân đạm phong khinh nhấc ấm trà tự rót một chén.
– Ngươi xem ngươi, một chút cũng không giống mắt không dùng được! – Người kia than thở, khóe môi hơi cười.
Nàng khựng lại, rủ ánh mắt:
– Ta cũng không hề nói mắt ta mù. Chỉ là thị lực giảm sút dần dần thôi.
Khoảng ba năm trước, độc phát một lần nữa, nàng ốm nặng một trận. Sau khi được lôi trở về từ cửa địa phủ, đôi mắt dần dần mờ đi. Đây là di chứng của độc, loại độc mãn tính mà sư phụ nàng nói có lẽ bị nhiễm từ trong bụng mẹ. Cảm giác hiện tại gần giống như là chứng cận thị như kiếp trước rất nhiều người mắc, có điều nàng cũng cho người đúc kính xem thử lại không được. Với tốc độ thế này chắc cũng không lâu nữa là mù hoàn toàn rồi.
Mẫn Duyệt uống một ngụm trà nhuận họng, giọng thanh thanh:
– Ta mới nghe tin tức của Tiếu thảo rồi.
Trên mặt nàng chỉ hơi có chút dị động, hắn thở dài. Vốn nghĩ có thể làm người kia kinh hỷ một phen, có điều chẳng mấy lần hắn thành công. Quen biết cũng được mấy năm, hắn có thể tự tin nói mình là một trong những người hiểu Duy lang kinh thành nhất, tên này nhìn qua hào sảng lại ôn nhu, phong phạm giống như ẩn sĩ, đối với ai cũng hòa nhã dịu dàng mà cười, thế nhưng hắn thực tế chẳng để mấy người vào trong lòng. Lòng của hắn, là chứa thiên hạ. Thật đúng là đa tình nhất, lại vô tình nhất.