Ánh nhìn mờ mịt của Khinh Nguyệt hướng về phía hoàng hậu, hơi thở dài.
Hoàng hậu họ Thẩm, vốn dĩ là bình thê từ khi hoàng thượng còn là một vị vương tử, đến nay cũng coi như cùng nhau đi qua nửa cuộc đời. Một nữ tử từng tươi sáng tinh nghịch động lòng người, cuối cùng chôn vùi cả tâm hồn và thể xác nơi thâm cung trạch viện.
Cũng là vì yêu sai người mà thôi.
Thẩm Tích Lan một thân áo bào hoàng hậu mà đen chỉ vàng, tơ mềm mại ôm lấy dáng người, phiêu dật như tiên tử. Bà đứng quật cường, ánh mắt hơi tan rã không nói gì. Giờ phút này, nói gì cũng chỉ là điều thừa mà thôi.
Bức thư kia là bà tự biên gửi cho huynh trưởng, mũi tên bạc kia cũng là vật năm đó phụ thân bà tặng nhân dịp sinh thần. Huynh trưởng làm việc chu toàn, không thể nào để thư đọc xong không thiêu hủy. Vậy là, Mạn Điệp đã phản bội bà, đem thư đi cho người khác.
Người kia…
Một thân hoàng y tĩnh nhã dịu dàng, trên mặt đạm nhạt. Khí chất thực không giống người năm đó phong hoa tuyệt đại Thủy thị. Chỉ có ánh mắt đôi lúc lơ đãng lộ ra chút phong tình ngọt ngào giống mẫu thân nàng ngày đó.
Cũng vì nàng ít giống đệ nhất mỹ nhân Thủy thị Phi nhi kia, nên mọi người dường như quên mất có một nữ nhi như thế.
Đến cả bà cũng quên.
Cơ Úc Khanh thở dài, dường như già đi mấy tuổi, phất tay:
– Minh Thiên, chuyện này giao cho ngươi. Bãi giá.
Bước chân mới nhấc lên, lại quay đầu gọi:
– A Lan, theo ta.
Hoàng hậu phục hồi tinh thần, đờ đẫn nhìn người kia, chân vô thức bước theo. Đến nước này, bà cũng không vọng tưởng người nam nhân kia có thể vì tình nghĩa xưa mà tha cho bà. Một đời này của hắn, ngoại trừ thiên hạ, thì cũng chỉ có Thủy Thanh Phi. có lẽ…chỉ vì giữ chút mặt mũi giữa bá quan mệnh phụ.
Đế hậu vừa đi, hậu viện rộng lớn không một tiếng động. Theo lí mà nói, người có địa vị cao nhất còn lại là mấy vị vương tử vương nữ, nhưng mà hoàng thượng đích thân giao lại mọi chuyện cho Minh Thiên quân chúa. Người chưa nói, bọn họ cũng ngại mở miệng.
Qua đêm kinh hồn này, người người đều biết, nhân vật mới trong vũ đài chính trị này, Minh Thiên quận chúa Sở Khinh Nguyệt chính là hồng nhân mới bên cạnh hoàng thượng rồi.
Có người nhớ tới đoạn duyên phận hai năm trước, hơi có chút ý tứ liếc nhìn về phía tử y nhị vương phi, lại thấy người ta vẫn điềm nhiên uống rượu, ăn mấy khối điểm tâm, liền ngượng ngùng thu mắt về.
Khinh Nguyệt quay qua, Tất Phong đã gật đầu, giao phó người đem thích khách còn sống nhốt vào đại lao.
Nàng hướng ánh mắt về phía hậu viện, khẽ cười thanh duyệt:
– Đêm nay mọi người chắc đều mệt mỏi cả, cũng không còn tâm trí dự hội. Minh Thiên lo an nguy không chu toàn, ở nơi này bội tội một phen. Sắc trời đã khuya, Minh Thiên sẽ cho người theo bảo ệ các vị trở về phủ an toàn.
– Không dám, không dám.
Mấy vị các lão rối rít phụ họa, theo chân thị vệ lần lượt ra ngoài. Vài công tử tiểu thư sắc mặt không tốt lắm cúi đầu cũng xuất cung, dáng vẻ âm u không biết nghĩ gì. Cũng có người có ý tứ liếc nhìn Khinh Nguyệt một phen, âm thầm đánh giá.
Tất ả những việc này nàng cũng không để ý, muốn đánh giá, cứ việc, không phải đây cũng là mục đích chính của hoàng thượng hay sao.
Trăng tròn đêm nay, nàng còn không được ngắm đâu.
Sở Khinh Vũ giấu nửa khuôn mặt sau ly rượu, chờ mọi người đã đi hết, cũng phủi áo đứng dậy. Mấy đóa tử đằng tả tơi từ trên vai áo trượt xuống, xung quan đầy xác hoa tím ngắt.
– Muội về rồi.
Bàn tay mang theo hơi ấm kinh người áp vào một bên má Khinh nguyệt, nàng hơi há miệng, định nói gì đó, cuối cùng chỉ nghẹn được một câu:
– Muội về rồi.
Khinh Vũ cười khẽ, dường như trở lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp điên cuồng rực rỡ, đưa tay ôm cả người Khinh Nguyệt. Nàng không hỏi hai năm qua tiểu muội đi đâu, làm những gì, tại sao lại có mấy binh lính kia. Cũng không hỏi đôi mắt này…rốt cuộc là tại sao.
Đối với nàng mà nói, A Nguyệt cho dù thế nào, cũng là A Nguyệt ngày xưa thôi.
Hai người ôm nhau một lúc, có tiếng ho nhẹ bên cạnh. Khinh Vũ buông nàng ra nheo mắt nhìn. Là một nữ binh của A Nguyệt. Áo giáp bạc, bên hông là trường đao to lớn không hợp với vóc dáng nhỏ nhắn kia lắm, đúng là khí thế thật!
– Ta nên về rồi. Muội làm việc gì cũng phải giữ gìn sức khỏe.
Khinh Nguyệt ánh mắt đau xót, nhỏ giọng: “Được, tỷ cũng vậy. Có chuyện gì thì gọi người tới, ta có để bên cạnh tỷ hai hộ vệ., ần chuyện gì có thể gọi họ truyền tin cũng được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khinh Vũ giấu sau cổ áo lông trắng muốt, cười khẽ, ánh mắt cong cong:
– Được rồi.
Bóng dáng nhỏ tiêu điều dần xa, nàng vẫn hơi ngơ ngẩn nhìn theo. Đời trước, đời này, cộng lại, người thân thiết nhất với với nàng cũng là sư phụ và đường tỷ mà thôi.
– Mưa lớn rồi, vị tiểu thư này, cẩn thận cảm lạnh.
Giọng nam trầm thấp dịu dàng bên tai, nàng giật mình đưa tay ra hứng mưa. Vốn là mưa xuân nhẹ tựa lông hồng, mới đó đã nặng hạt hơn. Ô giấy dầu mà trăng ngà bền chắc che nàng kín không đụng nước, chính vai áo mình lại ướt đẫm nước mưa.
Khinh Nguyệt bước mấy bước vào sâu trong đình nhỏ, rủ mắt xuống lạnh nhạt:
– Đa tạ.
Sở Yến vẫn theo phía sau nàng, đưa mắt nhìn nam tử xa lạ. Cao gầy, khuôn mặt ôn nhuận đúng kiểu văn nhân, bước chân bình thường, là người tay trói gà không chặt. Công tử nhà ai còn chưa đi, muốn làm gì?
Cơ Mặc Trần vẫn đi lang thang trong cung, đến tận lúc nhận được tin ở đình có thích khách, mới trở về, thì mọi việc đã gần xong, nhất thời cũng không biết là có chuyện gì, chỉ thấy nữ tử hoàng y này ra mặt bồi tội, có lẽ là phân phó của phụ hoàng. Cảm giác không biết có phải nhầm rồi hay không, giống như chủ tớ hai người không chào đón hắn lắm.
Hắn mím môi cười nhẹ tao nhã:
– Trời đã khuya, hai vị chắc hẳn cũng có tính toán riêng. Ô này để lại đây, Trần ở lại lâu cũng không tốt, cáo từ trước.
Khinh Nguyệt cũng không biết người tới là ai, cũng không muốn dính dáng sâu, chỉ đành gật đầu dịu dàng:
– Đa tạ công tử.
Sở Yến đưa tay nhận lấy ô giấy dầu, nhìn bóng dáng thon gầy khuất sau màn mưa bụi, không hiểu sao hơi sầu lo.
– Tiểu thư, có cần tra một chút không? Người nọ có điểm quen mắt.
Quen mắt?
Nàng hơi nhíu mày, A Yến nhận biết người cực tốt, chỉ nói có điểm quen mắt, vậy là chưa gặp bao giờ, người này có lẽ giống ai đó quen thuộc với bọn họ chăng?
– Tra một chút đi.
Có thể đi lại tự do trong cung, mấy cung tỳ không lên tiếng, hẳn cũng là người quen, hỏi một câu là được. Nhưng cái nàng muốn không phải chỉ là danh tính.
Mỗi một người ở kinh thành hoa lệ rữa nát này, đều dính đến rất nhiều mạch nước ngầm chằng chịt như mạng nhện rối tung.