Nàng ta tuy rằng cảm thấy khó có thể mở miệng, nhưng vẫn cố gắng nói đến cùng.
Chuyện này có bí ẩn đằng sau, nhưng người khác không có cách nào nhận thức được. Suy đoán trước đây cũng chỉ cho rằng Giang Xuân Lai là vì tiền mà giết người, hiện giờ xem ra là có nguyên nhân đằng sau.
Đám sai dịch chợt bừng tỉnh, nhưng vẫn nói Giang Xuân Lai giết người vứt xác, nên thừa nhận chịu tội, còn những nguyên do khác, chờ khi về đến quan phủ sẽ thỉnh đại nhân định đoạt sau.
Nàng ta nhìn thấy sai dịch vẫn muốn mang người đi thì thập phần thất vọng, liền nhìn Minh Cẩn cầu tình, “Tạ cô nương, cầu xin ngài, cầu xin ngài cứu giúp chúng tôi, hắn thật sự không cố ý giết người, cũng không phải là vì tiền của, mà là vì ta.”
Nàng ta khóc lóc đến thảm thương khiến nàng rất bất lực, Thược Dược nhìn thấy hốc mắt cũng phiếm hồng, nhịn không được đi qua đỡ nàng ta đứng dậy.
Minh Cẩn từng gặp qua nữ tử này và cũng biết sự đáng thương của nàng ta, tuy rằng Giang Xuân Lai cùng Tiểu Kiều kia có chút xấu xa, nhưng nếu Giang Xuân Lai thật sự vì bảo vệ thê tử mình mà giết người, đối với người khác xem ra cũng là lý do để khoan dung, nữ tử này đối với lão ta mà nói, quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Cũng khó trách nàng ta không ngại tiết lộ chuyện tư mật của mình chỉ vì muốn cứu phu quân.
“Ta cũng chỉ là một người bình thường, khó có thể nhúng tay vào, nhưng ta cảm thấy rằng nếu đó là chân tướng, cố gắng theo đuổi nhất định sẽ có hy vọng. Phu nhân hãy đem chân tướng nói ra rõ ràng trước quan phủ, để quan phủ định đoạt là được.”
Minh Cẩn đối với nàng ta cũng có vài phần thương tiếc, giúp đỡ nâng nàng ta đứng dậy, dịu dàng nắm lấy cổ tay nàng ta, nàng ta cũng chỉ có thể khóc lóc đáp lại, sau đó cầu tình với sai dịch, hy vọng nàng ta có thể đi cùng.
Sai dịch bên kia cũng đáp ứng, lại sai người bắt lấy Tiểu Kiều, nhưng không có trực tiếp đưa về nha môn, bởi vì quan trọng nhất là thi thể vẫn còn chưa vớt lên.
Vụ việc đã rơi vào tình huống như thế này, Minh Cẩn cũng không muốn quản nữa, sau khi đợi từng dòng người lui ra khỏi phòng như suối chảy, nàng đứng giữa lối đi, xuyên qua ánh nến trong phòng nàng nhìn thấy được cách đó không xa có một người vẫn luôn lặng lẽ quan sát, chính là Từ Trường Bạch.
Trước đây Từ Trường Bạch đã được nàng căn dặn phải trốn đến nơi an toàn, đợi mọi chuyện xong xuôi nàng mới thông báo, hiện giờ đối phương hiển nhiên đến trước thời gian, cũng không biết hắn ta đã nhìn bao lâu, nghe được nhiều hay ít.
Nhưng hắn ta đã đi tới.
“Tối nay lại quấy rầy tiên sinh sao?” Minh Cẩn thật sự cảm thấy rất áy náy, hắn ta là một thư sinh đang chuẩn bị đi thi, lại nhiều lần bị “Trì hoãn”, số lần nhiều đến mức khiến nàng cũng ngượng ngùng muốn đi xin lỗi.
“À.”
Lần này, Từ Trường Bạch dường như không khoang dung và khách khí như vậy.
Minh Cẩn còn chưa kịp phản ứng gì thì đối phương đã liếc mắt nhìn lướt qua nơi mà Giang Xuân Lai đang bị bắt và những người khác.
“Ta cũng quấy rầy ngươi.”
Ngay lúc hắn ta nói lời này, đối với đám người kia đặc biệt bày ra dáng vẻ thư sinh ghét bỏ.
—–
Dịch: MB