Tất Thập Nhất cũng mơ hồ nghe được lời nàng nói, nhưng hắn cũng chẳng nói gì.
Hai người đang muốn tiếp tục nói chuyện, thì bỗng nhiên…
Có hai lữ khách ngồi gần đó không hiểu vì sao lại xảy ra xung đột, lập tức đánh nhau.
E sợ khách điếm của mình bị phá hư nên Giang Xuân Lai vội vàng chạy đến ngăn cản.
Bên trong đã trở thành một mảnh hỗn loạn.
Phanh!
Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, mọi người lại càng hoảng sợ. Chỉ thấy người đá cửa xông vào là mấy tên sai dịch nha môn hiên ngang sải bước vào trong, Minh Cẩn chú ý thấy sắc mặt của Giang Xuân Lai trở nên vô cùng khó coi, cũng rất khẩn trương, lão ta chần chờ một lát mới mỉm cười bước đến tiếp đón bọn họ.
Những động tác trêи cơ thể sẽ không biết nói dối, cho nên tại sao lão ta lại khẩn trương?
Ngón tay Minh Cẩn vô thức xoay chén nhỏ trong tay, khiến nước canh trong chén hơi đong đưa, mà bên kia những sai dịch đột nhiên đến đây lại chỉ để dán cáo thị, lại là cáo thị tìm người.
“Người này?” Giang Xuân Lai nhìn tờ cáo thị kia rồi một mực nói bản thân chưa từng gặp qua, còn hỏi đối phương là người nơi nào…
Lão ta dò hỏi kỹ càng và tỉ mỉ, trông có vẻ rất nhiệt tình.
Người vừa nhát gan, tham tiền, còn hay tính kế như lão ta làm sao có thể như vậy được.
Minh Cẩn nhìn kỹ một chút, trong đầu giống như có một ánh sáng chợt lóe lên, một ý nghĩ hiện ra.
Nàng lại bật cười.
Làm sao nàng lại có ý nghĩ này chứ.
Sai dịch có chút không kiên nhẫn, nói qua loa vài câu rồi rời đi, cũng không quan tâm những lữ khách trong phòng. Nhưng lại có người ngăn sai dịch lại dò hỏi con đường phía trước ra sao rồi.
“Mưa lớn như vậy đương nhiên là không dễ đi, cần gì phải hỏi? Được rồi, các người còn có thể ở trong này ăn cơm nóng hổi, nhưng bọn ta còn phải dầm mưa đi làm việc đây.”
Bọn hắn bực mình với sự quấy rầy của những dân chúng này, có mấy sai dịch hung dữ đã hăm dọa nên không ít người rời đi, không dám tiếp tục quấy rầy bọn hắn nữa, sau đó đám sai dịch cũng rời khỏi.
…
Lên lầu, Tất Thập Nhất và Thược Dược còn bàn về mấy người khả nghi kia.
Thì Minh Cẩn đột nhiên nói: “Thược Dược, em tìm cách đi xem tờ cáo thị kia đi.”
Thược Dược kinh ngạc nhưng vẫn nghe lời lập tức đi ra ngoài.
Hiện tại là thời điểm mọi người tò mò, cho nên nàng ta chạy đến xem cũng không có gì kỳ lạ.
“Cô nương, đây là…?” Tất Thập Nhất không rõ vì sao Minh Cẩn lại chú ý đến chuyện này.
Minh Cẩn cũng không trả lời mà hỏi ngược lại Tất Thập Nhất: “Ta nhớ rõ khứu giác của ngươi rất tốt đúng không?”
Từ xưa đến nay người được bồi dưỡng trở thành một thám báo giỏi, thì sẽ có nhiều chỗ hơn người thường.
Trước giờ phụ thân nàng luôn là người bắt bẻ, sớm coi trọng Tất Thập Nhất cũng không chỉ bởi căn cốt luyện võ mà còn có thiên phú dị bẩm của hắn ta.
Nàng bước đến trước thùng tắm, ngón tay chạm nhẹ vào một chỗ rồi nói: “Ngươi tới ngửi thử chỗ này xem sao?”
Nói rồi nàng quay người bước đi.
Tất Thập Nhất cũng không hỏi cái gì chỉ bước đến đó, hắn ta chú ý thấy phía trêи đó có vài con kiến thì hơi nhíu mày, cúi người xuống khẽ ngửi hai cái sau đó thì sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ.
“Có chút mùi tanh nhạt.”
Theo lý thuyết đây chỉ là gỗ Long Não, nếu dùng để tắm rửa thì đã trải qua ngâm nước hằng năm, làm sao còn có mùi tanh được.
Lại không phải rửa cá.
Mà mùi tanh như vậy, lại rất quen thuộc đối với những tử sĩ có xuất thân võ giả như hắn ta.
Minh Cẩn vừa mới rời đi lại bước đến, trong tay nàng cầm theo một chiếc khăn bông tuyết trắng, nàng đổ một chút nước lên trêи làm ướt chiếc khăn.
Chỗ khăn bông bị ướt được Minh Cẩn ấn vào khe hở của thùng gỗ, ngón tay tinh tế đè nó vào một chút, sau đó nhẹ nhàng đổ nước ấm vào trong cái khe đó.
Nước từ từ thấm vào khe gỗ, một lát sau, nàng lấy khăn bông ra. Nhìn thoáng qua một lát, ánh mắt vốn luôn ôn hòa của nàng tức khắc trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.
Mà Tất Thập Nhất thì cũng đã thấy được trêи khăn bông bị thấm vào màu đỏ tươi. Trước đây vốn đã nghi ngờ thùng tắm này có ẩn giấu bí mật nào đó, mà giờ đây những điều trước mắt đã nghiệm chứng cho nỗi nghi ngờ đó. Trêи mặt của Tất Thập Nhất hiện lên vẻ tàn nhẫn nói: “Thùng tắm này là người đó đưa sao?”
—–
Dịch: MB