Họa Đường Xuân

Chương 18



Thôn trấn tiếp theo tuy rằng không xa, nhưng trời nóng, bọn họ lại không có ngựa. Vì không muốn Thành Lệ bị say nắng, Nguyệt Bất Do liền đưa Thành Lệ đi trong rừng, không đi đường chính, lộ trình như vậy lại thành xa. Thành Lệ cả đời xuất môn đều ngồi xe, cho dù là lúc “đòi mạng” này hắn cũng vẫn một đường cưỡi ngựa, kết quả là đi không đến nửa canh giờ hắn liền tê liệt ngồi dưới đất, đi không nổi.

Nguyệt Bất Do tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để cười nhạo Thành Lệ, chẳng qua cười nhạo thì cười nhạo, hắn vẫn ngồi xổm xuống cõng Thành Lệ, đợi Thành Lệ đỡ mệt một chút thì lại thả xuống. Đến khi Thành Lệ đi không nổi hắn sẽ lại cõng Thành Lệ. Thành Lệ cũng cực kì ảo não về sự yếu ớt của mình, nghĩ đến hắn một hảo hán hơn ba mươi tuổi còn phải để một tên tiểu tử chưa dài lông cõng đi đường, hắn liền buồn bực không thôi. Nhưng tại thời điểm này hắn có buồn bực cũng không dám cậy mạnh, hắn cũng biết mình không thể bị bệnh.

Mặt trời cuối cùng cũng xuống núi, trời không nóng như vậy nữa. Nguyệt Bất Do cõng Thành Lệ bước nhanh hơn, hắn đã đói bụng, Thành Lệ cũng đói bụng. Khi đi trên người bọn họ cũng không mang lương khô, suốt một đường lại đi trong rừng, hai người gần như là một ngày không ăn, chỉ uống mấy ngụm nước suối.

Từ trong rừng đi tới đường chính, Nguyệt Bất Do buông Thành Lệ. Trên đường chính người đến người đi, Thành Lệ không muốn dọa người, nói gì cũng muốn xuống khỏi người Nguyệt Bất Do. Thành Lệ vẫn đội mũ sa, khi ở trong rừng uống nước Nguyệt Bất Do cũng nhân cơ hội rửa mặt. Trên giang hồ đều biết một Nguyệt Bất Do bẩn thỉu, sạch sẽ thì không ai từng thấy qua, bộ dáng hắn bây giờ tuyệt đối không khiến cho người khác chú ý. Kỳ thật khi cần sạch sẽ Nguyệt Bất Do vẫn luôn sạch sẽ, chẳng qua cũng không màu mè như thái tử. Đương nhiên, Thành Lệ cũng không thừa nhận mình là “màu mè”, kiểu người không thích sạch sẽ như Nguyệt Bất Do coi như là cực phẩm đi.

Chậm rãi đi tới cửa thành, Thành Lệ lại một lần nữa hiếu kì hỏi: “Ta thấy ngươi rất quen thuộc đường, trước đây từng tới kinh thành?”

Nguyệt Bất Do rất tự phụ nói: “Thiên hạ này nơi nào ta cũng đã đi qua.”

Nghĩ tới cái gì, Thành Lệ nhíu mi: “Đúng vậy. Ta quên mất tiểu đệ luôn thích đánh không lại thì bỏ chạy. Để trốn kẻ thù đuổi giết thì tự nhiên phải thuộc đường thôi.”

Nguyệt Bất Do lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: “Dù thế thì cũng vẫn mạnh hơn cái ông nào đó vai không thể khiêng, tay không thể xách, xuất môn thì chả biết đâu là đông tây nam bắc!”

“Ngươi!”

Thành Lệ đi nhanh tới phía trước, lời Nguyệt Bất Do hung hăng dẫm vào chỗ đau của hắn.

“Thiết.” Nguyệt Bất Do dễ dàng đuổi kịp, đại nghịch bất đạo chụp một cái lên vai Thành Lệ. Thành Lệ dùng sức giãy, đáng tiếc giãy không ra. Thành Lệ cao hơn Nguyệt Bất Do một chút, đáng tiếc nói về khí lực thì chẳng bằng nổi một thành của Nguyệt Bất Do.

“Ta nói thật mà ngươi cũng giận, chẳng lẽ muốn ta nói ngươi là thiên hạ đệ nhất?” Nguyệt Bất Do giữ chặt bả vai Thành Lệ, hạ giọng: “Ở đây nhiều người, ngươi cẩn thận một chút.”

Thành Lệ nhìn bốn phía, bả vai không giãy nữa, nhưng lửa giận vẫn khó áp chế. Nguyệt Bất Do buông hắn ra, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Lời thật thì khó nghe, người như ngươi mà làm hoàng đế, không phải định bỏ ngoài tai hết trung ngôn đấy chứ?”

“Khi nào bản cung làm hoàng đế thì chuyện đầu tiên chính là tóm ngươi vào cung hoạn thành thái giám!” Thành Lệ cắn răng, hung hăng nói.

Nguyệt Bất Do nhún vai, lại tiếp tục tức chết người không đền mạng: “Ta phỏng chừng thủ hạ của ngươi không ai có năng lực này.” Vậy chúng ta cứ thử xem. Thành Lệ nhìn không dời mắt tới phía trước, không có tâm tư quan tâm tên vô lại kia.

“Ai.” Thở dài, Nguyệt Bất Do gãi gãi da đầu có chút ngứa, gắt gao đi theo sau Thành Lệ, lại cảm khái, công tử nhà giàu thật là khó hầu hạ nha.

Tới gần cửa thành, Thành Lệ bước nhanh hơn, nhưng ngay tiếp theo hắn đã bị người nắm lấy bả vai. Thành Lệ không vui quay đầu: “Lại muốn làm cái gì?”

“Đừng nói!” Sắc mặt Nguyệt Bất Do nghiêm túc hiếm thấy. Thành Lệ nhanh chóng thu hồi sự bực mình trong lòng vừa rồi, hạ giọng: “Xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt vô cùng tốt, Nguyệt Bất Do nhìn trái nhìn phải, đẩy Thành Lệ đi tới lối rẽ, nhanh chóng nói: “Cửa thành có quan binh lấy hình vẽ ra kiểm tra.”

“Cái gì?!” Thành Lệ nhịn xuống cảm giác muốn nhìn, kinh hãi.

“Đừng khẩn trương.” Nguyệt Bất Do phiêu mắt tới quán trà, nói: “Chúng ta tới đó uống trà. Đợi lát nữa ít người thì ngươi xõa hết tóc ra.”

Thành Lệ lúc này rất tín nhiệm Nguyệt Bất Do. Hắn thấp giọng nói: “Có lẽ không phải tìm ta đâu.”

“Khó nói.”

Hai người đi đến trước quán trà, Nguyệt Bất Do gọi hai chén trà. Mặt trời bắt đầu xuống núi, người người vào thành đều rất vội vàng, người uống trà ngược lại chẳng có ai, chỉ có Nguyệt Bất Do và Thành Lệ. Mũ sa của Thành Lệ cũng không che khuất miệng hắn, cho nên khi ăn cơm uống nước hắn cũng không cần nhấc hắc sa lên. Vừa uống trà, Thành Lệ vừa âm thầm trộm nhìn hướng cửa thành, có chút cảm thấy may mắn người hắn gặp được là Nguyệt Bất Do.

Nguyệt Bất Do rất hào sảng uống trà, dùng tay áo chà xát miệng, lại gọi lão bản xin một chén, hắn vờ như thuận miệng hỏi: “Chủ quán, sinh ý của ông ở đây tốt chứ?”

Lão bản hàm hậu cười: “Mấy ngày nay rất tốt.” Tiếp theo lão bản dựa sát vào Nguyệt Bất Do thần bí nói: “Gần đây trong thành có rất nhiều quan binh, còn có quan binh ở địa phương khác đến, nói là bắt giặc cướp. Chẳng qua có nhiều khách uống trà nói hình như là thiếu gia nhà quan nào đó ở kinh thành mất tích, các quan gia đang tìm khắp nơi. Các vị nghe nói việc này không?”

“Nghe nói.” Nguyệt Bất Do hạ giọng: “Dường như thân phận rất ghê gớm. Chúng ta đi dọc đường cũng gặp không ít kiểm tra. Chỗ các vị đang tra xét sao?”

“Sao lại không tra. Biết không, người vào thành và ra khỏi thành đều bị tra hỏi. Hình như hình vẽ của vị công tử kia và giặc cướp đều có, ngày nào các vị quan gia cũng ôm hình xét người.”

“Còn có hình vẽ của giặc cướp?” Thành Lệ không nhịn được lên tiếng, Nguyệt Bất Do nhìn chằm chằm chủ quán, hắn cũng rất ngạc nhiên.

Chủ quán gật đầu, nói: “Giặc cướp có bộ dạng lôi tha lôi thôi, còn che mặt, ai có thể nhận ra được chứ.”

“Ra vậy……” Nguyệt Bất Do ngửa đầu lại uống hết một chén trà lớn, Thành Lệ nhịn cười nói: “Tốc độ rất nhanh đấy, không ngờ đã tra được tới tận đây rồi.”

“Ai, nghe nói ở kinh thành tra mới nghiêm. Theo ta thấy, vị công tử kia không phải thiếu gia nhà quan nào đó đâu, nếu không làm sao ngũ hoàng tử lại tự mình mang binh tới tìm, phỏng chừng là vị hoàng tử nào đó trong cung đi.” Chủ quán vừa nói xong liền ra hiệu cho hai người chớ có lên tiếng, nói: “Các vị cũng đừng nói ra ngoài, lão hán ta cái gì cũng không biết.”

Ngũ hoàng tử? Ánh mắt Thành Lệ hấp háy, cười gật đầu: “Tại hạ và ấu đệ cũng chỉ thuận đường qua đây, hoàng tử cái gì cũng không liên quan tới chúng ta, chúng ta cũng không muốn đi chuốc phiền toái vô vị.”

“Đúng đúng.” Chủ quán không nói nữa.

Hai người tâm tư khác nhau uống trà, người đi trên đường chính cũng ít dần, Nguyệt Bất Do lấy trong lòng ra mấy tiền đồng đặt lên bàn, đưa Thành Lệ rời đi. Thừa dịp không có người nào chú ý, Thành Lệ nghe theo Nguyệt Bất Do xõa tóc xuống, che khuất hai má. Hắn không yên lòng hỏi: “Như vậy cũng được sao? Các ngươi hành tẩu giang hồ không phải đều sẽ dịch dung?”

Nguyệt Bất Do vò vò tóc Thành Lệ, đội mũ sa cho hắn, nói: “Ta chẳng có gì trong tay thì dịch dung cho ngươi thế nào được, nếu không ta bôi bồ hóng lên mặt ngươi vậy?”

“Tuyệt đối không cần.”

Tóc Thành Lệ rối tung, không gian lại tranh sáng tranh tối, còn mang mũ sa màu đen, thậm chí còn có cảm giác giống đạo sĩ hành tẩu. Nguyệt Bất Do lại hỏi: “Ngươi có muốn đi tìm vị hoàng tử kia khống? Có hắn hộ tống ngươi vào kinh thì phải an toàn chắc chắn hơn mới đúng.”

Khi Nguyệt Bất Do còn đang suy nghĩ, Thành Lệ kiên quyết nói: “Ngươi bắt ta thì phải phụ trách đưa ta trở về. Đừng hòng trốn tránh trách nhiệm.” Không định nói quan hệ của hắn với vị ngũ hoàng tử kia cho Nguyệt Bất Do.

Nguyệt Bất Do khó được hiếu kì hỏi: “Không lẽ trong cung ngươi không hề tin một ai?”

Thành Lệ cười: “Ta chỉ tin chính mình.”

“Vậy Mạc Thế Di thì sao?”

“Y cũng không phải người trong cung.”

“Như thế nghĩa là ngươi tin y?”

Thành Lệ hỏi lại: “Ngươi thử nói xem.”

“Ta cảm thấy ngươi tin.”

“Ngươi cảm thấy thì cứ cho là đúng đi.”

Nguyệt Bất Do không hỏi, sóng vai với Thành Lệ đi tới cửa thành.

Khi sắp đến cửa thành, Thành Lệ liền thấy quả nhiên có quan binh một trái một phải lấy hai bức hình đối chiếu với mặt từng người. Nguyệt Bất Do lắc đầu, Thành Lệ nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nguyệt Bất Do nhẹ giọng trả lời: “Thế này mà tìm ra người mới là lạ đó. Sớm đem người ta ‘dọa’ chạy luôn. Nào có giặc cướp ở đâu lại nghênh ngang mang con tin đi vào thành chứ.”

“Ha ha……” Vẻ mặt Thành Lệ thoải mái mà cất bước, “Cho nên ngươi nghĩ xem làm sao ta có thể yên tâm giao mạng của mình cho họ được?”

“Cũng đúng.”

Đến cửa thành, Nguyệt Bất Do không nói, Thành Lệ cũng không nói gì, bước chân hai người rất thong dong. Dựa theo lệnh của quan gia mà dừng lại, Nguyệt Bất Do mặc cho đối phương xem xét mặt hắn. Thành Lệ áp chế sự khẩn trương, xốc hắc sa lên, cười với một vị quan gia khác. Giơ hình vẽ, hai vị quan gia nhìn Nguyệt Bất Do và Thành Lệ, rồi mới chỉ ra phía sau: “Qua đi.”

Thành Lệ buông hắc sa, Nguyệt Bất Do xoa xoa bụng: “Đói bụng.”

“Ta cũng đói bụng.”

“Tìm một chỗ ăn cơm đi.”

“Được.”

Hai người nghênh ngang vào thành, Nguyệt Bất Do có chút bất mãn: “Vẽ cũng quá khó coi đi, ta lôi thôi như vậy sao?”

“Ngươi còn lôi thôi hơn cả trong hình.” Thành Lệ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, chẳng qua hắn cũng rất bất mãn, “Bản cung cũng đâu khó coi thế chứ.”

“Bản thân ngươi so với trong hình dễ coi hơn chút.”

“Đa tạ khích lệ.”

“Ngươi xem, tửu lâu phía trước kia nhìn qua cũng không tệ lắm, bảng hiệu đủ lớn.”

“Bạc của ngươi đủ sao?”

“Đủ cho hai ta ăn một bữa ra trò.”

“Vậy đi thôi.”

Bụng đói kêu vang, hai người đi vào tửu lâu, Nguyệt Bất Do khẩn cấp gọi: “Tiểu nhị, có cái gì tốt thì cứ bưng lên!”

“Mời khách quan ngồi.”

Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, Nguyệt Bất Do còn muốn một vò rượu ngon. Thành Lệ muốn uống, Nguyệt Bất Do không nói hai lời rót cho hắn một chén, miệng còn nói: “Yên tâm uống, không có việc gì.”

“Vậy thì cạn ly nào.”

Thành Lệ uống một ngụm, cay đến mức hắn le lưỡi, tuy nhiên cảm giác thật tốt.

Ngã tư đường thỉnh thoảng có quan binh chạy qua, Nguyệt Bất Do và Thành Lệ thì an vị ở tửu lâu. Không thèm nhìn tướng ăn bất nhã của Nguyệt Bất Do, Thành Lệ cắn đùi gà ngon lành, sau khi đi cùng với Nguyệt Bất Do có vẻ hắn ăn được nhiều thịt hơn trước.

“Ngày mai nghỉ một ngày, buổi tối ta đi kiếm chút bạc, còn mua ngựa.”

“Ngươi cứ xử lý đi.”

Thành Lệ không lo lắng, hơn nữa hắn cũng quả thật không đi được.

Hai người cơm nước xong, Nguyệt Bất Do lại tìm một khách điếm, đặt một gian phòng thượng hạng. Bởi vì ra vào thành kiểm tra rất nghiêm, trong thành ngược lại không hề khẩn trương như vậy. Thành Lệ thong thả ngâm mình trong nước ấm, sau khi Thành Lệ tắm thì Nguyệt Bất Do không biết đã đi đâu. Thành Lệ tự nhiên biết hắn đi làm cái gì. Ngồi bên cửa sổ lau tóc ướt, Thành Lệ cẩn thận quan sát một cửa tiệm bên đường.

Tóc đã khá khô, Nguyệt Bất Do còn chưa trở về, Thành Lệ đơn giản xõa tóc như vậy đi ra ngoài. Trải qua một màn ở kinh thành kia, Thành Lệ không sợ sẽ có người nhận ra hắn. Hơn nữa nghe nói vị ngũ hoàng tử kia đã sớm rời khỏi đây, Thành Lệ lại càng không lo lắng sẽ có người nhận ra mình. Đi vào quầy tính tiền, Thành Lệ hỏi chưởng quầy đang tính sổ: “Chưởng quầy, cho ta hỏi thăm một chút.”

“Có chuyện gì?” Chưởng quầy buông bàn tính.

“Gần đây có cửa hiệu ‘Thiên Nhã các’ nào không? Nương ta rất thích trang sức của ‘Thiên Nhã các’. Lần này về nhà không mang theo chút lễ vật trở về thì trong lòng ta không an tâm.”

“‘Thiên Nhã các’ à, có.” Chưởng quầy đi tới cửa chỉ về phía đông, nói: “Đi đến đầu phố ngài rẽ phải là có thể nhìn thấy bảng hiệu của họ. Bây giờ ngài đi còn kịp, lúc này bọn họ còn chưa đóng cửa đâu.”

“Đa tạ chưởng quầy.”

Thành Lệ xõa tung tóc trên đầu xuống, đi ra ngoài.

Rất thích ý đi bộ đến đầu phố, rẽ phải, Thành Lệ quả nhiên nhìn thấy bảng hiệu lớn của “Thiên Nhã các”. Hai tay hắn ôm ngực đi chậm rì rì tới. Vừa vào cửa, lập tức có người đến nghênh đón.

“Khách quan, muốn mua gì ạ?”

Thành Lệ tùy ý nhìn, nói thẳng: “Ta tìm lão bản của các ngươi.”

“A, ngài chờ một chút.”

Điếm tiểu nhị vén rèm lên đi ra phía sau gọi lão bản, Thành Lệ cũng đi theo. Vừa vén mành lên, hắn nghe thấy tiểu nhị gọi: “Lão bản, đằng trước có người tìm.”

“Đến đây.”

Rèm cửa của một căn phòng được xốc lên, một hán tử trung niên dáng vẻ đôn hậu bước nhanh ra. Ngẩng đầu, hắn liền thấy Thành Lệ không được mời đã bước vào.

“Ai, sao ngươi lại vào được? Lão bản, chính là hắn tìm ông.”

Thành Lệ mỉm cười, mở miệng: “Mạc lão bản gần đây vẫn tốt chứ?”

Sắc mặt lão bản hơi đổi, hắn phất tay với tiểu nhị: “Ngươi đi coi tiệm đi.”

“A.”

Điếm tiểu nhị không hiểu mà nhìn Thành Lệ, đi trước .

Lão bản cảnh giác nhìn Thành Lệ, thanh âm đè thấp: “Ngươi là ai?”

Thành Lệ cười: “Ta là một người bạn cũ của Mạc lão bản của các ngươi. Ta có việc gấp tìm hắn, nhưng ta không rời bên này được, chỉ có thể phiền toái ngươi.” Nói rồi, Thành Lệ lấy trong tay áo ra một hà bao màu vàng, đưa tới: “Phiền toái lão bản giao cái này cho Mạc lão bản của các ngươi, càng nhanh càng tốt.”

Lão bản chần chờ vươn tay, Thành Lệ lại đột nhiên thu hồi, dựng thẳng ngón trỏ: “Đừng nên xem bên trong là cái gì.”

Lão bản gật đầu, Thành Lệ lại đưa hà bao tới. Sau khi lão bản cầm lấy cất đi, hắn nói: “Ngày mai ta sẽ ở trong thành một ngày, hy vọng đêm nay Mạc lão bản có thể nhận được phần đại lễ này của ta.”

Lưu lại một nụ cười thần bí, Thành Lệ xoay người đi. Lão bản nhìn chằm chằm bóng lưng Thành Lệ, ánh mắt sắc bén.

Thành Lệ mới từ “Thiên Nhã các” đi ra, một người liền lẻn đến trước mặt hắn, Thành Lệ đầu tiên là cả kinh, rồi mới cười với đối phương: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”

“Chưởng quầy nói ngươi tới bên này.” Người tới nhìn vào bên trong Thiên Nhã các, hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì? Mua trang sức? Ngươi có tiền ?”

“Không có tiền không thể vào xem sao? Nghẹn ở trong phòng rất chán.”

Nhún vai, Nguyệt Bất Do cũng không trách Thành Lệ tự tiện hành động, hỏi: “Muốn đi về sao? Hay là đi tiếp?”

Thành Lệ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, tâm tình rất tốt: “Đi thêm một chút. Trở về rồi ta sẽ không còn tâm tình này nữa.”

Nguyệt Bất Do nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã bảo ngươi làm thịt hết bọn họ đi rồi.”

“Mãng phu.”

Đến trắng mắt trừng Nguyệt Bất Do hắn cũng lười, Thành Lệ tiếp tục đi tới phía trước, Nguyệt Bất Do đuổi kịp hắn, lấy trong lòng ra một gói to, đưa tới. Thành Lệ cầm lấy, mở ra vừa nhìn liền kinh hô: “Nhiều như thế!”

“Nơi này kẻ có tiền không ít. Từng ấy bạc đủ cho chúng ta tiêu đến kinh thành .”

“Ha ha, không sai không sai.”

Rất cao hứng đưa bạc lại cho Nguyệt Bất Do, Thành Lệ chỉ quán hồn đồn phía trước: “Đến làm một bát?”

“Ngươi còn nuốt trôi? Ta thì không sao hết.” Nguyệt Bất Do rất hoài nghi liếc mắt về phía bụng Thành Lệ.

Thành Lệ xoa xoa cái bụng hơi trướng, cười nói: “Cùng lắm thì đi nhiều một chút tiêu thực là được.”

“Vậy đi thôi.”

Hai người đi tới quán hồn đồn, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng ưng kêu, Nguyệt Bất Do ngửa đầu. Thành Lệ cũng ngẩng đầu lên, cố ý hỏi: “Cái gì vậy?”

“Ưng.”

“Nơi này có ưng sao? Không phải tái ngoại mới có à?”

“Mặc kệ nó, ăn hồn đồn đi.”

“Được.”

Trong mắt chợt lóe tinh quang, Thành Lệ cười hì hì theo Nguyệt Bất Do đi ăn hồn đồn, đợi xem trò hay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.