Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Chương 18: Đầu óc nông cạn​



– Quy định của chúng ta đã xong, bây giờ nên nói về chuyện ở chung như thế nào đi.
Dường như có lửa trong ánh mắt của Âu Dương Phỉ Phỉ, cô nhìn Vương Dung cứ như muốn thiếu đốt hắn vậy.
– Tôi có thể ở căn phòng nhỏ đó, nhưng chưa được sự đồng ý của tôi thì anh không được phép bước vào đó.
– Tôi cũng có yêu cầu tương tự như vậy.
Vương Dung khẽ cười và nói:
– Cô cũng không được tùy tiện ra vào phòng tôi, vì tôi sợ nửa đêm cô khó ngủ lại sang quấy rối tôi.
– Đang nói chuyện nghiêm túc, anh đàng hoàng chút đi.
Âu Dương Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn tôi, nói rất khí thế.
– Vì chúng ta đều xem nhau như người thuê nhà nên hy vọng sẽ có sự tôn trọng đối phương, bất luận là ai nếu chưa được người còn lại cho phép thì không được dẫn bạn bè về nhà. Ngoài ra, trừ khi ở trong phòng riêng của mình thì không được mặc đồ hở hang đi ra ngoài để tránh việc đối phương thấy không thoải mái.
– Tôi không thấy ngại hay khó chịu gì khi cô ăn mặc hở hang cả, thậm chí cô có khỏa thân đi chăng nữa thì tôi cũng không thèm để ý đâu.
Âu Dương Phỉ Phỉ hình như bắt đầu thấy không tin tưởng vào quyết định vừa rồi của mình, một người nếu bị sỉ nhục cũng chỉ có thể chịu đựng trong mức độ cho phép thôi, đằng này hắn lại nói như vậy trước mặt một người con gái, thật không còn gì để nói nữa. Cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói:
– Vương Dung, mong anh tôn trọng người khác một chút, những câu nói đùa của anh làm tôi thấy khó chịu đấy. Ý của tôi là anh đừng mặc áo sát nách hay quần đùi đi lại trong phòng khách, phòng bếp, ngoài ra mong anh đừng hút thuốc ở nơi công cộng vì nó ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi.
– Hả, còn yêu cầu nào khác nữa không?
Vương Dung cũng bắt đầu cảm thấy hối hận, lão Mộ kia đã đem đến cho mình không ít phiền toái mà.
– Tất nhiên là có, anh đợi một chút, để tôi nghĩ thêm đã, tôi đánh máy ra thành văn bản rồi tôi với anh thương lượng.
Âu Dương Phỉ Phỉ không hổ danh là một Tổng Giám đốc, làm việc rất nhanh nhẹn và gọn gàng. Cô lấy máy tính xách tay ra và bắt đầu gõ.
Lúc này Vương Dung hình như vẫn còn nhẫn nại được nên lấy một vài cuốn sách ra để đọc và chờ cô đánh máy, chờ hơn một giờ sau một giờ sau mà vẫn chưa xong nên hắn phát cáu, đập xuống bàn nói:
– Tổng Giám đốc Âu Dương, cô xong chưa vậy? Chỉ là cái quy định khi sống chung thôi chứ có phải chiến lược phát triển kinh doanh gì đâu mà lại làm phức tạp như vậy chứ?
– Vương Dung, mong anh chú ý trong việc dùng từ ngữ, chúng ta không sống chung mà là cùng thuê nhà.
Vừa nghe đến hai chữ nhạy cảm “sống chung” thì Âu Dương Phỉ Phỉ không nhịn được, nóng mặt nói:
– Còn điều này nữa, tôi muốn hai bên phải hứa là giữ bí mật, không được để lộ cho ai biết chuyện chúng ta thuê nhà cùng một chỗ.
Vương Dung đứng dậy đi lại gần cô, nhìn vào văn bản mà cô đang đánh, 1…2…3…4….trang với đủ các loại điều khoản, điều kiện. Hắn đành phải thở dài và nói:
– Cô không hổ danh là một thạc sĩ giỏi giang, nghĩ cái gì cũng thật chu đáo.
Âu Dương Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó thì nhanh chóng đẩy máy tính đến trước mặt của hắn:
– Cái này gọi là trước tiểu nhân, sau quân tử, kinh nghiệm làm việc giúp tôi biết được làm việc gì cũng phải cẩn thận và đề phòng trước nếu không đến cuối cùng sẽ hỏng bét. Anh xem xem có vấn đề gì cần chỉnh sửa nữa thì cứ nói ra để thương lượng, tôi không phải là người độc đoán đâu.
Vương Dung chờ mất cả buổi cuối cùng cũng được xem cái văn bản hoàn chỉnh, mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, mặt tái ngắt. Nếu có kiếp sau mà hắn phải sống với những cái quy định điên rồ này của cô thì hắn tình nguyện đi tù còn hơn, ít ra thì ở trong đó còn có được những quyền lợi căn bản của con người hơn là ở đây.
Nhìn bộ dạng như nuốt phải ruồi của hắn, Âu Dương Phỉ Phỉ thấy rất hả dạ, đắc ý nghĩ rằng hắn cuối cùng cũng được lĩnh giáo sự lợi hại của cô. Cô là một thạc sĩ kinh tế hẳn hoi, không thể nào giống hắn được. Càng nhìn bộ dạng hắn lúc này cô lại càng thấy thoải mái trong lòng.
Tuy nhiên không đợi cô kịp mang máy tính quay lại chỗ ngồi thì Vương Dung đã nhanh chóng giật lấy cái máy tính và tiện thể xóa hết tất cả các quy định kia.
Mặt Âu Dương Phỉ Phỉ biến sắc, lao đến giật lại máy tính nhưng chỉ thấy một trang giấy trắng tinh, điên tiết nói với Vương Dung:
– Vương Dung, sao anh lại làm như vậy hả? Tôi đã vất vả viết ra như vậy rồi, anh, anh làm vậy là sao?
Cô đường đường là một Tổng Giám đốc của một công ty có giá vài chục triệu đồng, phải xử lý đến hàng trăm, hàng ngàn văn kiện nhưng giờ lại nằm bò ra để viết một cái thỏa thuận thuê nhà chung, bộ dễ dàng lắm sao?
Vương Dung vẫn ung dung lấy tay phủi phủi cái áo khoác, bình tĩnh nói:
– Tôi đã xóa cả dữ liệu trong thùng rác rồi, đừng nghĩ là tôi không biết dùng máy tính, tôi đã tốt nghiệp chuyên ngành máy tính của trường đại học Phát thanh – Truyền hình, sáng nay cô cũng xem qua bằng của tôi rồi mà. À, đúng rồi, lúc đó cô đã nghi ngờ về bằng cấp cũng như trình độ máy tính của tôi, bây giờ thì tôi chứng minh được rồi chứ?
Âu Dương cầm cái máy tính và tìm kiếm lại trong đó xem còn lưu lại gì không.
– Con nít ba tuổi bây giờ cũng làm được chuyện đó. Nhưng bây giờ không phải là lúc tranh luận chuyện đó. Vương Dung, tại sao anh lại xóa đi giao kèo của tôi hả?
– Diễn đạt không lưu loát thì để làm gì?
Vương Dung thọc tay vào túi quần, nhìn cô cười híp mắt:
– Để tôi nói cho Tổng Giám đốc biết, cô sẽ bị cho là một người ngu ngốc khi làm cái việc đó ở nơi này đấy. Cô không biết điều này à?
Cô tức giận, trừng mắt nhìn hắn nói:
– Cho dù là ở nhà thuê thì cũng cần phải có giấy tờ, khế ước đàng hoàng.
– Sai, đây là nhà của tôi.
Vương Dung nhìn cô với ánh mắt thông cảm.
– Nhà của tôi thì cũng là địa bàn của tôi, tôi muốn thế nào thì phải như thế ấy, cứ thoải mái là được. Như cô nói thì trời nóng tôi cũng phải mặc áo dài tay, quần dài ngồi ở phòng khách à? Như cô nói thì mỗi lần đi vệ sinh xong tôi đều phải cọ rửa toa lét à? Nói như cô thì mỗi ngày tôi phải giặt đồ lót và vớ rồi đem phơi trong phòng ngủ à? Ở vùng này mà sống như cô chắc người ta sẽ đưa cô đi bệnh viện để kiểm tra xem đầu óc cô có vấn đề không đó.
Vương Dung vì nể mặt lão Mộ nên vẫn còn giữ đến ba phần lịch sự khi đứng trước mặt cô, chứ nếu không thì với những quy tắc điên rồ kia của cô hắn đã tống cô ra khỏi nhà rồi.
Nói xong hắn đứng dậy và đi về phía căn phòng lớn của mình.
– Này này, anh đứng lại đó cho tôi.
Sau một hồi bị sững sờ thì cô nổi trận lôi đình, chạy đuổi theo Vương Dung, tức giận nói:
– Vương Dung, đầu óc anh nông cạn như vậy ư, nếu anh không hài lòng điều gì về cái hợp giao kèo đó thì cứ việc đề xuất ý kiến, thái độ của anh như vậy là sao?
– Rầm.
Vương Dung đóng mạnh cửa phòng mình lại khiến mũi cô đập vào cửa.
– Được, được lắm, anh đã có thái độ như vậy thì ở lại nơi này cũng thế thôi.
Trên đời này Âu Dương Phỉ Phỉ chưa bao giờ giận nhiều như hôm nay, chưa từng bị ai đối xử như vậy, cô giận run người:
– Cùng lắm thì tôi quay về ở công ty, không cần ở lại đây nữa.
– Đừng quên là vừa rồi cô đã đập tay và hứa những gì.
Giọng nói của Vương Dung truyền từ đằng sau cánh cửa đến.
– Đương nhiên, cô cũng là phụ nữ mà, cho dù mới hứa xong thì thất hứa ngay sau đó cũng là điều hiển nhiên thôi. Ha ha.
– Anh…..
Âu Dương Phỉ Phỉ lúc này cảm thấy có một không khí tồi tệ đang bao phủ lấy mình, tức ngực không thể thở được. Giọng điệu của hắn đùa cợt và khinh thường khiến cô nghiến chặt hàm răng, tức giận đập mạnh vào cửa.
– Được, Vương Dung, bổn cô nương tạm thời nhịn anh tối nay, chờ ngày mai đi làm, tôi sẽ cho anh sống không bằng chết.
Âu Dương Phỉ Phỉ dọn dẹp hành lý của mình, tức giận đi vào căn phòng nhỏ của mình, chuẩn bị leo lên giường nào thì mới phát hiện ra trong này chỉ có một cái nệm nhỏ, còn lại trống không, chăn cũng không có nốt. Điều này làm cho Âu Dương Phỉ Phỉ thấy rùng mình, trời vừa qua khỏi tiết Thanh minh, mặc dù thời tiết bắt đầu ấm lên nhưng buổi tối ngủ mà không có chăn thì……….
Lúc này ở trong phòng, đôi mắt của cô chợt nhòa đi và cay xè, Âu Dương Phỉ Phỉ ta phải chịu khổ như vậy sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.