Lục Tư Ngữ một bên trốn đi một bên giải thích: “Người này chân có một chút chút vòng kiềng, tuy rằng không tới nỗi ảnh hưởng bước đi, nhưng rõ ràng đứng trên mặt đất thời điểm, một cái chân tương đối vững vàng, cái chân còn lại cái xiên đi ra ngoài, nếu như là hắn, lưu xuống vết chân hẳn là hình chữ bát (八), không phải là daaus chân như hiện trường.”
“Còn có, trên chân hắn dính bùn đất không giống nhau, trên người có phấn hoa màu vàng, còn có loại nhàn nhạt hương vị, nếu như tôi không ngửi sai nói, hắn đã từng dính vào một loại gọi là hoa tiêu thảo, loại hoa này chỉ có buổi tối sau tám giờ mới có thể nở, không tới buổi sáng liền tàn, ống quần cùng đế giày của hắn dính loại phấn hoa này, nhất định là đi qua nơi có lượng lớn loại hoa.”
“Tối hôm qua sau khi mưa xuống, ống quần cùng trên đế dày có nước mưa cùng phấn hoa hỗn hợp lại cùng nhau, chúng ta ở trong tiểu thôn này đi dạo một vòng, loại hoa tiêu thảo này trong thôn chỉ xuất hiện ở trên sườn núi chỗ làng du lịch.”
“Ngày hôm nay chúng ta đi ngang qua qua ruộng hoa kia, tôi nhìn thấy có vài cái bình nước khoáng, tàn thuốc, còn có một chút dấu chân lẫn lộn, trời tối người yên, nhiều người như vậy trốn ở bên ngoài, tám phần mười là đang thả dã hồ đi, Vương Vũ không dám nói tỉ mỉ, đại khái là sợ Trương cảnh sát bắt phạt nhóm bọn họ.”
Thả dã hồ là cách gọi của một loại đánh cược đen của nông thôn, thông thường lựa chọn địa điểm là rừng núi hoang vắng, tốc chiến tốc thắng, số tiền lớn, vẫn luôn là đối tượng phải diệt trừ của lực lượng cảnh sát.
Hiện tại những thôn dân này cũng sợ bị điều tra, sẽ không mang theo số tiền mặt lớn, mọi người đều là giao dịch internet, cho nên anh nói muốn kiểm tra điện thoại di động của Vương Vũ, hắn liền khẩn trương.
Những suy luận này thoạt nhìn huyền ảo, kỳ thực đều dựa vào một ít chi tiết nhỏ bé, Tống Văn làm theo, không khỏi cảm khái: “Mũi của cậu thật là nhạy, tôi chẳng qua là cảm thấy trên người nam nhân kia có chút mùi hương, căn bản không ngửi thấy được là cái gì.”
Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: “Còn có, lời nói của hắn cũng có chút đạo lý, thợ điện muốn dựa vào dùng điện giật để gϊếŧ người, kia cũng quá rõ ràng, người này thân thể cường tráng, là vì cầu tài, Chu Sở Quốc lần đó bị đánh một trận, kết quả lấy đấy còn không có xuống dưới, không đáng lúc này đi gϊếŧ cả nhà người ta. Quan trọng nhất, tôi cảm thấy được nếu như hắn tối hôm qua đi mắc điện gϊếŧ người một nhà này thì sẽ không ngủ thẳng đến hơn chín giờ sáng mới dậy.” Cậu ngừng lại, thở một hơi , “Điều tra tới đây, toii ngược lại suy nghĩ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tống Văn đi theo Lục Tư Ngữ phía sau, “Ai, cậu đi chậm rãi một chút. Chúng ta đây là đi hướng nào a.”
Vừa nãy Lục Tư Ngữ bỗng đứng dậy ra hiệu anh đi ra ngoài, cũng chưa nói cho anh biết muốn đi đâu. Lục Tư Ngữ quay đầu về phía anh nói bốn chữ: “Đi tìm chứng cứ.”
Lục Tư Ngữ nói xong này đó, vẫn cúi đầu đi về phía trước, cậu đi rất nhanh, tựa hồ sốt ruột muốn chạy tới nơi nào đó, Tống Văn theo ở phía sau, đều có chút theo không kịp. Anh cho là Lục Tư Ngữ muốn đi hiện trường nhìn lại một chút, nên không hỏi lại.
Như thế đi mấy phút, bọn họ chạy tới gần cái sân phát sinh án, Lục Tư Ngữ lại không đi đến hiện trường, mà là đi một con đường khác, hướng đến sườn núi không quá cao phía trước. Đỉnh núi nhỏ này xanh um tươi tốt, thảm thực vật rất nhiều, phong cảnh ngược lại không tệ.
Tống Văn không có nhàn hạ thoải mái, anh bị làm cho hồ đồ rồi: “Vụ án còn không có manh mối, cậu chạy tới đây leo núi làm gì?” Hỏi xong câu này không chờ Lục Tư Ngữ trả lời, anh liền là theo sát vài bước truy cản, “Cậu không chờ tin tức của Trương Đại Hải?”
Lục Tư Ngữ hơi có chút thở hổn hển: “Trương Đại Hải người kia không đáng tin cậy, chờ tin tức của hắn thì đến năm nào tháng nào, tôi còn muốn nhanh để trở lại đây. Hơn nữa Vương Vũ nói đúng, chúng ta thiếu chính là chứng cứ trực tiếp. Bằng không coi như là gặp người bị tình nghi chân chính, cũng rất khó định tội.”
Hiện đang phá án, chú ý chính là mắt xích chứng cứ hoàn chỉnh, vụ án này sở dĩ kẹt ở đây, là bởi vì chứng cứ trực tiếp quá ít, không có người làm chứng, không có vật chứng, không có vân tay, chỉ có nửa cái dấu chân mơ hồ, tình huống như thế thập phần bị động, mặc dù là tìm được người bị tình nghi, chỉ cần đối phương cắn chết nói chưa từng làm, bọn họ liền không có cách nào đột phá.
Càng leo lên ngọn núi kia, con đường lại càng thêm khúc khuỷu, Lục Tư Ngữ không nói một lời leo một đoạn, đến đỉnh ngọn núi kia mới quay về phía Tống Văn nói: “Ta cũng chỉ là suy đoán, không nhất định chuẩn xác, lúc trước tôi đang phỏng đoán tâm lý hung thủ, tên hung thủ này không phải gϊếŧ người do xúc động, mà là mưu tính gϊếŧ người. Giả thiết anh muốn gϊếŧ người, định ra một cái kế hoạch tự cho là hoàn mỹ, anh sẽ ở nhà nằm ngủ, hay là luôn chờ cái kế hoạch kia được thực hiện chứ?”
Tống Văn suy nghĩ một chút lắc lắc đầu: “Sẽ không! Tôi đại khái sẽ trực tiếp thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn đi…”
Lục Tư Ngữ đỡ trán: “Người như anh, quả nhiên là không gϊếŧ được người.” Cậu giải thích, “Tên hung thủ này, là muốn diệt cả nhà bọn họ, giữa bọn họ, nhất định là có thâm cừu đại hận. Hung thủ sẽ có kinh hoảng, sẽ có bất an, thế nhưng càng nhiều hẳn là mong đợi! Là hưng phấn! Hắn nhất định muốn tận mắt nhìn thấy thời khắc cuối cùng kia, nhìn những người kia chết đi, mới có thể giải mối hận trong lòng, mới có thể mang đến cho hắn kɦoáı ƈảʍ lớn nhất.”
Tựa như là một tuồng kịch đến đại kết cục, thả pháo hoa đốt hỏa tin, khảo thí đến thời điểm yết bảng, không có bước cuối cùng này, như vậy tất cả công phu phía trước đều thành vô dụng.
Tống Văn bỗng phản ứng lại, “Cho nên chúng ta bây giờ đang đi là…..”
Lục Tư Ngữ ba bước cũng làm hai bước, lên tới đỉnh núi. Cái núi nhỏ này cũng không hề lớn, đại khái so với phía dưới cao hơn mấy chục mét. Liền khoảng cách chỉ có bấy nhiêu như vậy, đã có thể cảm giác được gió trên núi cùng gió bên dưới ngọn núi bất đồng. Lục Tư Ngữ ngực phập phồng, đôi mắt quét một vòng, lập tức đã chọn một khối đất trống, sau đó hắn đi tới bên cạnh, cúi người xuống.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ từ nơi này nhìn xuống, khu nhà nhỏ của Chu Sở Quốc kia thu hết vào đáy mắt, trong sân có động tĩnh gì cũng có thể nhìn ra rõ rõ ràng ràng, Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói: ” Chính là chỗ này, chỗ quan sát tốt nhất.”
Con đường này có khả năng bị người đi nhiều hơn, không có thảm thực vật sinh trưởng, đều là một ít bùn đất, Tống Văn cúi đầu tìm tìm, quả nhiên nếu như Lục Tư Ngữ từng nói, tại không xa trên đất phát hiện mấy dấu chân rõ ràng, hoa văn kia cùng lúc trước ở cửa nhà của Chu Sở Quốc bị Trương Đại Hải trong lúc vô tình phá hoại giống nhau như đúc, hơn nữa dấu chân kia còn có chút miếng đất bùn màu nâu đỏ, cũng cùng màu sắc đất trên cửa nhà Chu Sở Quốc giống nhau.
Lục Tư Ngữ dùng di động chụp mấy bức ảnh.
Tống Văn ngồi xổm người xuống, lấy ra túi vật chứng mang theo bên người, từ trong bụi cỏ cẩn thận gắp ra một cái tàn thuốc để quan sát: “Ngày hôm qua từng mưa xuống, thuốc lá này đầu lại là khô, rất có thể là hung thủ sáng sớm lưu xuống.” Tại bên cạnh, trên đất lại có một đống dấu chân rõ ràng.
Hung thủ lúc ở cửa nhà họ Chu, vẫn còn rất duy trì cảnh giác, không có để lại quá nhiều vết tích, nhưng là đến nơi này, hoàn toàn buông lỏng, để lại rất nhiều chứng cứ.
Tàn thuốc có thể xét nghiệm ra DNA của hung thủ, bọn họ còn lấy được dấu chân hoàn chỉnh rõ ràng của hung thủ, có những chứng cứ này, hung thủ liền sẽ bị ghim chặt lại.
Lục Tư Ngữ đứng dậy đi xuống nhìn lại: “Hắn tối hôm qua mắc xong dây điện lên cánh cửa sắt sau đó một đêm đều không làm sao ngủ được, không chờ trời sáng liền leo lên trên núi, đứng ở chỗ này, nhìn những người kia chết đi. Phương thức tàn nhẫn gϊếŧ người này, e rằng ở trong lòng hắn là một kiệt tác.”
Từ tàn thuốc cùng dấu giày có thể thấy được, hung thủ từng ở nơi này lo lắng cùng đợi. Ngày hôm nay buổi sáng, lúc sắc trời tờ mờ sáng, hắn liền ở đây, vừa hút thuốc, vừa đi tới đi lui, chờ đợi thảm kịch mà hắn sắp xếp phát sinh.
Tống Văn nghiêng người đến xem Lục Tư Ngữ, nếu như là người bình thường, là sẽ không nghĩ tới lúc án phát hung thủ sẽ đứng ở không xa trên đỉnh núi này nhìn tất cả những thứ phát sinh. Coi như muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm, cũng nhiều nhất là đem xung quanh lục xoát một chút, sẽ không tới đến đỉnh núi bên trên này.
Lục Tư Ngữ bởi vì mới vừa vận động xong, sắc mặt cậu ửng hồng, khóe mắt đuôi lông mày lại mang theo một chút đắc ý khi đối chứng được ý nghĩ của mình, gió thổi lên trên tóc trước trán, lộ ra vầng trán trắng như tuyết. Thời điểm phân tích vụ án, Lục Tư Ngữ thoạt nhìn không còn như lúc thường lạnh băng băng như vậy, cả người rạng rỡ lên, nhưng cũng khiến Tống Văn cảm thấy được có chút xa lạ, Lục Tư Ngữ loại ngữ khí kia, giống như việc gϊếŧ người là một việc khiến người ta say mê trên thế giới này, là một loại nghệ thuật không người có thể lý giải. Mà cậu có thể cùng hung thủ đồng tình, biết rõ cảm giác này.
Tống Văn đứng ở bên người Lục Tư Ngữ, bị gió lạnh thổi, có ảo giác trong chốc lát, anh cảm thấy được Lục Tư Ngữ cũng không giống như là cảnh sát hình sự, càng giống như là cái hội toàn biếи ŧɦái sát thủ đi gϊếŧ người, nhưng cậu thông minh như vậy, nhạy cảm như vậy, đẹp đẽ như vậy.
Tống Văn yêu thích phá án, bắt được người xấu sẽ khiến anh có cảm giác thành công, ban đầu, anh chỉ là nín một hơi, muốn cho Tống Thành để mắt đến anh, có thể sau đó, anh phát hiện mình thực sự hưởng thụ loại quá trình này, cho dù thân ở hắc ám, cũng muốn truy tìm chính nghĩa.
Lục Tư Ngữ không giống nhau, nếu như mỗi một cái hung án là một ván mê cờ, cậu chính là đang đứng ngoài quan sát, khám phá tất cả những thứ này có thể cho cậu rất lớn kɦoáı ƈảʍ.
Cùng là phá án, bọn họ một người lag chính, một người là tà, hai người mục đích là giống nhau, điểm xuất phát hoàn toàn khác nhau, nếu như có thể duy trì một loại cân bằng, là có thể hỗ trợ lẫn nhau rất tốt.
Nhưng nếu cân bằng này bị phá vỡ…..
Đón gió núi, đứng ở nơi đỉnh sườn núi nho nhỏ này, Tống Văn có chút hoảng hốt nghĩ, nếu như người trước mắt này là hung thủ gϊếŧ người, vậy anh có thể tóm được cậu không?
Nói xong những câu nói kia, Lục Tư Ngữ lại bỗng cảm thấy được trong thân thể nổi lên một loại cảm giác đau chậm chạp, cậu bị cảm giác này làm cho ngồi xổm dưới đất thấp giọng ho khan hai tiếng, cậu đè lại chỗ đau, vừa nãy lúc leo núi, trong dạ dày cũng có chút co giật nhẹ nhàng, cậu không có để ý, hiện tại dừng lại một cái, cảm giác trong thân thể có một tay đem nội tạng vò thành một nắm như tờ giấy bị vo viên.
Tống Văn nhìn thấy cậu sắc mặt trắng nhợt, sau đó liền ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Tư Ngữ ổn định hơi thở, nghĩ có thể là buổi trưa tham ăn mà ăn hơn mấy khối thịt luộc bỏ thêm ớt cay, phỏng chừng dẫn tới đau dạ dày, hắn không muốn để cho Tống Văn lo lắng, mở miệng nói: “Có thể là vừa nãy đi quá gấp, đau sốc hông…”
Tống Văn vội la lên: “Cậu vừa nãy đi gấp như vậy làm gì? Toii vẫn luôn gọi cậu chậm một chút.”
Trận đau này khó chịu tới rất ác, Lục Tư Ngữ trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, ngón tay thon dài chặt chẽ nắm lấy quần áo, tàn nhẫn mà đè ở dạ dày, hận không thể xuyên thấu đến trong thân thể, cậu cảm thấy được trong cơ thể như là có thanh đao đang cắt qua, loại cảm giác đó giống như là trong thân thể đang bị rút gân giống nhau, cậu cắn răng nói: “Anh để ta nghỉ một lát, liền… Không sao rồi.” Thanh âm của cậu lộ ra run rẩy, làm sao nghe cũng không giống như bộ dáng là không có chuyện gì.
Tống Văn nhìn về phía Lục Tư Ngữ, trong thời gian ngắn, sắc môi của cậu liền thay đổi, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng tái nhợt, điệu bộ này làm cho anh có chút hoảng loạn, lôi kéo Lục Tư Ngữ nói: “Cậu đừng giấu, nếu không tôi cõng cậu đi xuống đi.”
Lục Tư Ngữ nhắm mắt lại lắc lắc đầu.
Tống Văn ở một bên cạnh, gấp đến cái gì cũng không giúp được, muốn đỡ cậu lên, nhưng là Lục Tư Ngữ thân thể cuộn lại, đôi mắt đóng chặt, lông mi run dữ dội hơn, sau một chốc mới khàn cổ họng nói một câu: “Đừng đụng vào tôi.” Câu này thậm chí manh theo chút tiếng khóc, làm Tống Văn sợ đến không dám tiếp tục động vào cậu.
Lục Tư Ngữ trong lòng rõ rõ ràng ràng, buổi chiều cậu chờ Tống Văn đi ra ngoài, lén lút ăn qua thuốc giảm đau, tính toán thời gian cũng phải nổi lên hiệu quả, vận khí tốt thì một lúc nữa có thể đi qua.
Tống Văn còn muốn nói gì đó, Lục Tư Ngữ liền hoãn lại một hơi, nghiêng đầu nói: “Điện thoại di động anh đang vang lên kìa…”