Hiệp Cốt Đan Tâm

Chương 24: Huyền cơ diệu ngữ khôn thấu hiểu Mộng cũ khó quên lầm mắc mưu



Kim Trục Lưu nghĩ bụng: “Lệ Thắng Nam hy sinh bản
thân để cho cha mẹ mình đến với nhau, mình có nên hy sinh bản thân để
giúp đại ca hay không?

Nhưng Lệ cô nương từ lâu đã biết cha và mẹ mình yêu thương nhau, nhưng mình lại không biết Hồng Anh có thật sự yêu thương đại ca hay không. Mình hy sinh bản thân thì không sao, nếu sau
này đại ca biết, chẳng phải sẽ u uất suốt đời hay sao?” Kim Trục Lưu lại nghĩ: “Nhưng nếu đại ca cũng đóng vai trò của Lệ tiền bối, suốt đời
mình cũng chẳng vui. Hỡi ơi, chả lẽ bi lịch đời trước lại sắp diễn ra?”

Nghĩ đến đây, Kim Trục Lưu chợt cảm thấy Lệ Thắng Nam si tình như thế thì
tựa như không đúng lắm. Nhưng chàng không thể nói được chỗ nào không ổn.

Giang Hải Thiên kể xong chuyện này, Trần Quang Chiếu cũng ngẩn người ra, mặt lộ vẻ thẫn thờ.

Kim Trục Lưu chợt nghĩ: “Ồ, hình như Trần đại ca cũng có tâm sự gì?”

Không Chiếu đại sư chợt chắp tay: “Lành thay, lành thay! Rơi vào lưới tình,
muộn phiền suốt đời. Một người có tuệ căn như Kim đại hiệp mà cũng không khỏi khổ não hai mươi năm”.

Trần Quang Chiếu hỏi: “Vậy có cách nào giải trừ phiền não? Giả sử nói, lòng lặng như nước, biển tình không sóng thì thế nào?”

Không Chiếu đại sư nói: “Từ xưa đến nay có mấy ai có thể quên tình? Huống chi tình nghiệt là một trong vô số các nghiệt chướng mà người ta phải chịu, như tham, sân, si đều là tâm ma, tâm ma không trừ thì suốt đời rơi vào
nghiệt chướng!”

Giang Hải Thiên cười bảo: “Hiếm có dịp đại sư rảnh rỗi giảng giải Phật pháp cho chúng ta nghe”.

Trần Quang Chiếu đáp: “Nói thế thì người ta không thể nào giải trừ được phiền não?”

Không Chiếu đại sư hỏi: “Không phải, muốn trừ phiền não thì phải có một cây chổi bằng sắt”.

Trần Quang Chiếu nói: “Biết tìm cây chổi bằng sắt ở đâu?” Không Chiếu đại sư nói: “Sách kinh dạy rằng, nếu con người muốn đạt đến cảnh giới thức vật cần phải giữ cho lòng trong sáng trống rỗng. Con người từ khi sinh ra
bị bụi phiền não che mờ, cần phải có một cây chổi sắt quét phiền não từ
tâm của mình. Quét sạch hết phiền não thì gọi là tự tịnh kỳ ý. Vậy cây
chổi sắt ấy là gì? Đó tức là chỉ quán”. (Chú thích: Đoạn kinh văn này
dẫn theo “Tu tập chỉ quán tọa thiền pháp chiếu” của Ngọc Tịnh pháp sư).

Mẹ của Kim Trục Lưu là truyền nhân của Lã Tứ Nương, tinh thông Phật pháp
cho nên Kim Trục Lưu cũng đọc qua sách kinh, biết “chỉ” và “quan” là hai danh từ trong kinh Phật, nhưng không biết ý nghĩa của nó vì thế hỏi:
“Chỉ quán là gì?Không Chiếu đại sư nói: “Tôi sẽ nói từ gốc. Không làm
điều ác, chỉ làm điều thiện thì sẽ giữ lòng sạch sẽ, đó là lời Phật dạy. Mà không làm điều ác chính là “chỉ”. Làm điều thiện chính là “quán”. Mà làm mười điều thiện như không sát sinh không trộm cắp là “chỉ”. Không
những không sát sinh mà còn làm nhiều điều thiện như phóng sinh gọi là
“quán”. Cho nên “chỉ” là bước đầu, “quan” là chính yếu”.

Trần
Quang Chiếu ngơ ngẩn gật đầu. Kim Trục Lưu nói: “Xin hỏi đại sư, ‘chỉ’
có phải là phòng ngừa tiêu cực, còn ‘quán’ là hành động tích cực, kết là phiền não kết thành, ‘chỉ’ không thể ngăn chặn phiền não, giống như lấy đá đè cỏ. Sách kinh dạy, ‘chỉ’ chỉ là bước đầu, ‘quan’ chính là chính
quán tuệ chiếu. Vung tuệ kiếm chém tâm ma, tựa như lấy dao cắt đứt cả
gốc rễ của cỏ, mãi mãi không mọc nữa. Kinh xưa viết, ‘quán’ là công cụ
chặt đứt mê hoặc”.

Không Chiếu đại sư chắp tay khen rằng: “Lành
thay, lành thay, cư sĩ có tuệ căn lắm. Bản thân con người vốn không có
phiền não, cũng không có sống chết. Mê ngộ vốn là không, tu chính như ảo mộng. Như hạt ma ni vốn là tròn trịa. Nếu bị rơi xuống bùn hoặc bị bụi
che phủ sẽ mờ đi. Nay muốn hạt châu sáng láng, cần phải tẩy rửa, cho nên Lục Tổ có nói rằng, tâm người vốn tự thanh tịnh. Tâm người vốn tự sáng
láng. Đó chính là ý nghĩa này!”

Giang Hải Thiên nói: “Xin hỏi đại sư lúc nãy đại sư nói không những không được sát sinh mà phải phóng
sinh tức là hành thiện, còn gọi là ‘quán’. Nhưng trong thiên hạ có những người không thể không giết, cả đời tôi đã giết không ít người, Phật
pháp có thể dung người như tôi không?”

Không Chiếu đại sư cười
bảo: “Trừ ác tức là hành thiện, Giang đại hiệp giết là giết người xấu,
chính hợp ý trảm ma trừ yêu của Phật tổ ta”. Giang Hải Thiên cười ha hả: “Vậy thì tôi đã yên tâm!”

Giang Hải Thiên không nghiên cứu kinh
Phật, nghe thấy cũng hơi chán. Kim Trục Lưu nghe Không Chiếu đại sư
giảng vài đoạn kinh, lòng mới ngộ ra: “Không Chiếu đại sư nói phải lắm,
mình phải có một cây chổi sắt quét tất cả mọi phiền não trong lòng, tự
mình làm sạch cõi lòng mình tự nhiên sẽ sáng, phiền não làm sao sinh ra? Phiền não của mình chẳng qua là vì không thể quên Sử Hồng Anh mà ra,
nếu mình không hề coi Sử Hồng Anh là nữ tử, lúc đó nàng cũng giống như
Lý đại ca.

Chúng ta đều là bằng hữu chí đồng đạo hợp, không có
tạp niệm lòng riêng, không có nam và nữ, sau này dù Hồng Anh có kết hôn
với ai cũng là điều bình thường, thậm chí nếu nàng lấy một người thứ ba
nào khác, chúng ta chẳng phải vẫn có thể vui vẻ hay sao? Kim Trục Lưu
nghĩ thông thì chẳng còn phiền não, cho nên đã vượt qua tình cảm nam nữ
hơn hẳn Lệ Thắng Nam năm xưa.

Lúc này đằng đông trời đã sáng.
Giang Hải Thiên nói: “Lần này tôi từ Tây Xương đến, tôi cũng đã gặp Trúc Thượng Phụ. Thương thế của ông ta đã đỡ, đang liên hợp hành động cùng
với nghĩa quân ở Tiểu Kim Xuyên để lấy lại Tây Xương. Nay ở phía Tiểu
Kim Xuyên đã có Mộ Hoa giúp đỡ. Còn ở phía Tây Xương thì thiếu người.
Tôi định ba ngày sau đến Tây Xương giúp cho Trúc Thượng Phụ, sư đệ, đệ
có còn chuyện gì ở Bắc Kinh?”

Kim Trục Lưu thưa: “Không còn gì nữa, nhưng có thể đệ sẽ đến Dương Châu”.

Giang Hải Thiên bật kêu: “Ồ, đệ đến Dương Châu, hình như Dương Châu là tổng
đà của tục Hợp bang?” Kim Trục Lưu đáp: “Đúng thế, đệ định đến tổng đà
của Lục Hợp bang”.

Giang Hải Thiên hỏi: “Đệ có xích mích với Sử Bạch Đô?”

Kim Trục Lưu đáp: “Đúng thế, nhưng lần này đến Dương Châu không phải quyết đấu với y”.

Giang Hải Thiên thở phào: “Bản lĩnh của Sử Bạch Đô tuy chưa đến mức đăng
phong tạo cực, nhưng ngoại trừ vài bậc tiền bối trong võ lâm, nhưng trên giang hồ y cũng thuộc hạng số một số hai. Bốn đại hương chủ dưới trướng của y cũng chẳng phải là hạng tầm thường, nếu một mình đệ đến gặp Sử
Bạch Đô, ta quả thực không yên tâm. Đệ có xích mích gì với y thế?”

Kim Trục Lưu nói: “Đệ đã đánh cắp lễ vật của y tặng cho Tát Phúc Đỉnh, lại
còn giao thủ với y hai lần, may mà vẫn không sao”. Mối hiềm khích giữa
Sử Bạch Đô và Kim Trục Lưu thực ra cũng do Sử Hồng Anh mà ra, Kim Trục
Lưu không muốn gộp chung mình với Sử Hồng Anh cho nên không kể rõ đầu
đuôi.

Giang Hải Thiên cười rằng: “Sư đệ, đệ cũng quá nghịch ngợm, lần này đệ bỡn cợt Sử Bạch Đô, y làm sao có thể bỏ qua cho đệ, chỉ e đệ không đến tìm y thì y cũng tìm đệ tính sổ. Đệ đến Dương Châu nhưng đó
là địa bàn của y!”

Kim Trục Lưu nói: “Đệ cũng không sợ, nếu không đánh lại bọn chúng đệ sẽ chạy!”

Giang Hải Thiên hỏi: “Vậy đệ đến Dương Châu là vì chuyện gì?”

Kim Trục Lưu đáp: “Sử Bạch Đô hẹn Lệ đại ca đến tổng đà của y, ý đồ không
rõ ràng, đệ không yên tâm cho nên cũng muốn đi xem thử”.

Giang Hải Thiên: “Ồ, té ra đệ muốn âm thầm làm bảo tiêu cho Lệ Nam Tinh”.

Kim Trục Lưu: “Đệ định giấu mặt để tùy cơ hành sự. Nếu Sử Bạch Đô gây bất
lợi cho Lệ đại ca, nói không chừng đệ cũng chỉ đành ra tay”.

Giang Hải Thiên: “Một gã như Sử Bạch Đô thì làm sao có lòng tốt được? Nhưng
người bằng hữu mà hông bị cắm hai đao cũng là chuyện nên làm. Huống chi
đệ và Lý Nam Tinh là huynh đệ kết bái. Ta không cẩn đệ, nhưng đệ phải
nhớ: Đừng kiêu ngạovà nóng vội, chuyện gì cũng phải cẩn thận. Đánh được
thì đánh, không đánh được thì chạy”.

Kim Trục Lưu thưa: “Đa tạ sư huynh dạy bảo. Đệ đi đây”

Trần Quang Chiếu trợn mắt: “Kim huynh, tôi đi cùng huynh”.

Kim Trục Lưu khựng người lại: “Huynh cũng đi?” Chàng và Trần Quang Chiếu
tuy có mối liên quan từ trước với nhau, nhưng cũng chỉ là bằng hữu mới
quen, lần này chàng đi là vì chuyện của Lệ Nam Tinh với Sử Hồng Anh, cho nên không muốn Trần Quang Chiếu dự vào chuyện này.

Trần Quang
Chiếu vội nói: “Tôi cũng có xích mích với Lục Hợp bang, Viên Hải đã bị
tôi đâm một kiếm, tôi cũng bị trúng ám khí của y”.

Kim Trục Lưu
gật đầu: “Tôi cũng nghe Trần thúc thúc nói chuyện này. Huynh muốn tìm
Viên Hải trả thù? Viên Hải cũng không khó đối phó, nhưng y hiện ở tổng
đà của Lục Hợp bang, chúng ta không thể đánh cỏ động rắn. Ngoại trừ bất
đắc dĩ, nếu có thể tránh được thì chúng ta cứ tránh. Trần huynh, chi
bằng huynh cứ đợi thời cơ cũng không muộn”.

Trần Quang Chiếu trả
lời: “Tôi không phải nhất định trả thù. Lệ đại ca và huynh là huynh đệ
kết nghĩa, cũng là bằng hữu của tôi. Giang đại hiệp nói phải, người bằng hữu mà hông bị cắm hai đao là chuyện chúng ta nên làm. Nếu Lệ đại ca
gặp chuyện gì ở Dương Châu, tôi tuy không giỏi nhưng cũng muốn ra giúp
sức!”

Giang Hải Thiên trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Thiếu hiệp đi
cũng được. Dương Châu cách quê nhà của thiếu hiệp khoảng ba ngày đường,
thiếu hiệp có thể quay về nhà. Lệnh tôn là lãnh tụ võ lâm miền Giang
Nam, lần này các người đến Dương Châu nếu được lệnh tôn âm thầm giúp đỡ
thì dù có khó khăn cũng có thể giải quyết được”.

Trần Quang Chiếu đáp: “Tôi chuẩn bị đến Dương Châu trước, khi quay lại thì vòng qua nhà
một chuyến. Nếu xảy ra chuyện ở Dương Châu sẽ nhờ Cái Bang báo tin cho
cha mẹ tôi cũng rất dễ!”

Giang Hải Thiên cười: “Các người nhiệt
tình vì chuyện của bạn bè. Được, cứ sắp xếp như thế sẽ chu đáo hơn. Các
người hãy đi thôi”.

Lúc đầu Kim Trục Lưu không muốn để Trần Quang Chiếu đi cùng, sau mới thấy chàng nhiệt tình, sư huynh cũng đồng ý cho
nên Kim Trục Lưu không thể phản đối được nữa.

Hai người Kim, Trần tuổi tác ngang nhau, người trẻ tuổi rất dễ thân thiện với nhau, huống
chi đời trước của họ đã kết giao với nhau, nên sau khi biết nhau thì mau chóng thân thiết.

Hai người đi trên đường nói chuyện rất hợp.
Nhắc tới việc Lệ Nam Tinh đến gặp Sử Bạch Đô, Trần Quang Chiếu chợt
cười: “Sử Bạch Đô và các người có xích mích với nhau, Lệ đại ca chấp
nhận đến gặp y, theo tôi thấy e rằng không e là vì Sử Bạch Đô mà là vì
em gái của y?”

Kim Trục Lưu ngẩn người ra: “Lệ đại ca cũng nói với huynh à?”

Trần Quang Chiếu nói: “Y không nói gì với tôi cả nhưng tôi đã đoán được. Hôm đó sau khi y bị thương bất tỉnh, suốt đêm cứ lăn qua trở lại, cứ gọi
tên của huynh và Sử cô nương”.

Kim Trục Lưu nghe xong nhủ thầm:
“Té ra đại ca coi mình và Hồng Anh như nhau. Trong lúc thần trí mơ hồ mà cũng không quên mình!” Chàng càng cảm kích hơn tấm lòng của Lệ Nam
Tinh.

Trần Quang Chiếu nói: “Lệ đại ca cứ luôn miệng khen Sử cô
nương, cho nên y tuy chưa nói nhưng tôi có thể đoán ra giữa họ có tình
cảm với nhau. Lần này Lệ đại ca đến Dương Châu cũng là vì nàng ta, không biết tôi đoán có đúng không? Sử cô nương có tốt như Lệ đại ca nói
không?”

Kim Trục Lưu đáp: “Sử cô nương quả thực là nữ trung hào kiệt, huynh đoán rất đúng, lần này e rằng Lệ đại ca đến là vì hôn sự”.

Trần Quang Chiếu nói: “Ồ, té ra là thế. Nhưng tôi lại không yên tâm lắm. Sử
Bạch Đô đang muốn đi theo triều đình, có lẽ nào y gả em gái của mình cho một kẻ đối địch với triều đình? Ồ, tôi lo Lệ đại ca sẽ mắc lừa!”

Kim Trục Lưu đáp: “Lệ đại ca cũng nghĩ như thế”.

Trần Quang Chiếu hỏi: “Vậy tại sao y còn đi?”

Kim Trục Lưu đáp: “Vì tình cảm thì dù trước mặt có núi đao biển lửa cũng phải đi”.

Trần Quang Chiếu thở dài: “Không Chiếu đại sư nói phải, từ xưa đến nay có
mấy người có thể quên được tình cảm? Không Chiếu đại sư là bậc cao tăng
đắc đạo còn nói như thế, hạng phạm phu tục tử chúng ta muốn phá cửa ải
tình thì đâu có dễ? Nói ra cũng không thể trách được Lệ dại ca!”

Kim Trục Lưu thầm nhủ: “Chả lẽ y cũng phiền não vì tình cảm?” Vì thế hỏi: “Trần đại ca, huynh cũng có ý trung nhân ư?”

Trần Quang Chiếu nói: “Thật không dám giấu, tôi cũng quen biết một cô nương, chúng tôi đã có một mối giao tình không tầm thường, nhưng chuyện này đã sớm trở thành quá khứ, thôi đừng nhắc nữa”. Rồi vẻ mặt rất buồn bã,
chàng cao giọng ngâm rằng: “Lá vàng không gió mà tự rơi, trời thu không
mưa mà ảm đạm. Nếu trời có tình trời cũng già, lòng ta không khỏi mãi ưu phiền. Buồn vui rầu rĩ như giấc mộng, tỉnh lại chẳng biết đi về đâu?”

Kim Trục Lưu thầm xót xa trong lòng, miễn cưỡng thì thầm: “Vậy chúng ta nên tìm một cây chổi sắt”. Trần Quang Chiếu cười khổ sở: “Tuy Không Chiếu
đại sư giảng cho chúng ta nghe Phật pháp đại thừa, nhưng đáng tiết tôi
ngu ngốc, khó tìm tuệ kiếm” Kim Trục Lưu nói: “Mộng cũ bụi trần khó quét sạch, lòng này như nước chảy về đông. Nếu đã thành quá khứ thì thôi
vậy. Đừng nhắc chuyện phiền não nữa, chúng ta hãy nói chuyện thú vị”.
Trần Quang Chiếu buồn bã chép miệng: “Chỉ có thể nghĩ như thế”.

Trần Quang Chiếu rầu rĩ, Kim Trục Lưu cũng có tâm sự. Kim Trục Lưu không hỏi nữa, Trần Quang Chiếu cũng chẳng nhắc. Hai người đổi sang chuyện khác.

Hai người ngày đêm lên đường, từ Bắc Kinh xuống miền nam, hôm nay đã đến Tế Nam, mặt trời văn chưa xuống núi, vốn vẫn có thể đi được một đoạn nữa,
Kim Trục Lưu bảo: “Xin ở nhờ nhà dân không tiện, chi bằng chúng ta đêm
nay cứ ở trong thành. Trên khắp quãng đường chúng ta không gặp tông tích của Lệ đại ca, không biết y đi theo đường nào? Nhưng nếu chúng ta cứ
mãi lên đường, không chừng đã vượt qua y”.

Trần Quang Chiếu nói: “Tế Nam có phân đà của Cái Bang, huynh có quen đà chủ Vương Thái không?”

Kim Trục Lưu đáp: “Trong ngày Giang sư huynh gả con, Vương Thái cũng đến
uống rượu mừng. Tôi và y tuy chưa nói chuyện, nhưng gặp mặt thì sẽ nhận
ra. Ý của huynh là muốn đến phân đà Cái Bang tá túc?”

Trần Quang
Chiếu cười nói: “Tôi sợ đến phân đà của Cái Bang thì họ coi chúng ta là
quý khách, lúc đó sẽ mất tự do. Tôi muốn thông báo tin tức cho Cái Bang, ở Dương Châu Cái Bang cũng có phân đà, họ có bồ câu đưa thư, tôi muốn
nhờ họ thông báo cho phân đà Dương Châu để ý tin tức của Lệ đại ca. Như
thế nếu chúng ta đến Dương Châu thì sẽ biết Lệ đại ca đã tới hay chưa”.

Kim Trục Lưu nói: “Được, cứ để chuyện này cho tôi. Chúng ta tìm khách sạn
trước, tôi sẽ đến phân đà Cái Bang rồi trở về. Đêm nay chúng ta có thể
đi chơi hồ”.

Trần Quang Chiếu cười: “Huynh có lắm nhã hứng thế!”
Kim Trục Lưu: “Lần trước tôi chơi Hồ Đại Minh, đến nay vẫn chưa hết
hứng. Đêm nay hiếm có dịp quay lại nơi cũ”.

Trần Quang Chiếu kêu: “Ồ, chuyện này tôi chưa nghe huynh kể”.

Kim Trục Lưu hỏi lại: “Ở Tế Nam có nhà họ Tào làm tể tướng, huynh có biết không?”

Trần Quang Chiếu đáp: “Có phải là đại học sĩ Tào Chấn Dung hay không?”

Kim Trục Lưu: “Đúng thế”. Trần Quang Chiếu nói: “Tào Chấn Dung này là một
gian thần, y và người Mãn Mục Chương A chia nhau nắm quyền bính, chuyên
nịnh bợ hoàng đế Thát Tử, tìm cách áp bức người Hán. Nhưng Tào Chấn Dung làm tể tướng có liên quan gì đến chuyện huynh du ngoạn Hồ Đại Minh?”

Kim Trục Lưu: “Y có một đứa con là tiểu ác bá ở nơi này, lần đó đến Hồ Đại Minh tôi đã gặp hắn”.

Trần Quang Chiếu hỏi: “Chuyện như thế nào?”

Kim Trục Lưu liền kể lại mọi chuyện hôm ấy cho Trần Quang Chiếu biết. Rồi
chàng bảo: “Nếu lần đó không nhờ Cung Bỉnh Phan giúp đỡ, có lẽ một mình
tôi không đối phó được bọn chúng”.

Trần Quang Chiếu ngạc nhiên: “Chả lẽ trong số thủ hạ của gã công tử họ Tào ấy có người giỏi?”

Kim Trục Lưu nói: “Hai tên bảo tiêu của y là nhân vật có tiếng tăm. Một
người là phản đồ Bành Cự Vinh của chùa Thiếu Lâm, một người là Liên
Thành Hổ”.

Trần Quang Chiếu lắc đầu chép miệng: “Đáng tiết đáng
tiếc. Hai người này không biết tự trọng cam chịu làm ưng khuyển cho hào
môn”. Kim Trục Lưu nói: “Còncha con người nói sách cũng là nhân vật có
tiếng tăm”. Trần Quang Chiếu hỏi: “Họ là ai?” Kim Trục Lưu nói: “Đó là
Hà Kiện Hùng và con gái của ông ta Hà Thái Phượng. Huynh có nghe danh
cha con họ không?” Trần Quang Chiếu ngạc nhiên: “Hà Thái Phượng? Ồ! Nàng ta là vị hôn thê của một vị bằng hữu!” Kim Trục Lưu vui mừng: “Té ra
huynh cũng là bằng hữu của Lý Đôn. Huynh có biết tin tức của y không?”

Trần Quang Chiếu đáp: “Ba tháng trước tôi đã từng gặp y, y đã đến Tây Xương theo nghĩa quân”.

Hai người vào thành Tế Nam, Kim Trục Lưu tìm đến căn khách sạn mà trước kia chàng đã ở, vừa đến trước cửa chỉ thấy chủ khách sạn bước ra nghênh
đón. Kim Trục Lưu cười cười: “Ông nhớ thật dai, vẫn còn nhận ra tôi.
Hình như ông biết hôm nay tôi đến, chuyện gì thế?” Ông chủ khách sạn
đáp: “Khách quý quay trở lại, tiểu điểm rất hân hạnh. Đây có phải Trần
công tử không?”

Kim Trục Lưu ngạc nhiên: “Sao ông biết?” Ông chủ
khách sạn đáp: “Đã có người đặt phòng cho hai vị, Kim Trục Lưu ngạc
nhiên, hỏi: “Là ai đã đặt phòng cho bọn ta?” Ông chủ khách sạn bảo: “Là
một tên tiểu tử. Y vâng lệnh chủ nhân của y đến đặt phòng, y bảo chủ
nhân của y là bằng hữu của hai người. Tôi tưởng hai người đã biết từ
trước”.

Vì khách sạn này nổi tiếng nhất ở Tế Nam. Kim Trực Lưu đã từng tới cho nên lần này chàng mới trở lại không ngờ có người đoán được cho nên đã đặt trước phòng cho chàng khiến cho chàng ngạc nhiên. Kim
Trục Lưu thầm nhủ: “Chả lẽ người nhà họ Tào biết hành tung của mình?”
Thế rồi vẫn bình tĩnh hỏi: “Tên tiểu tử ấy có nói gì không?”

Ông chủ khách sạn đáp: “Y để lại một cái tráp, hiện vẫn đang ở trong phòng. Mời hai vị vào trước”.

Kim Trục Lưu và Trần Quang Chiếu vào trong phòng, quả nhiên thấy trên bàn
có một cái tráp Kim Trục Lưu không mở ra xem, kêu lên: “Ồ, té ra là
người bằng hữu nhiệt tình này. Được, hãy làm cho chúng tôi vài món”.

Chủ khách sạn nói: “Tiền phòng và tiền cơm quý hữu đã trả xong. Tôi đã
chuẩn bị một bàn tiệc rượu cho hai vị công tử. Hai vị hãy rửa mặt nghỉ
ngơi một lát, tôi sẽ bảo người bưng vào”.

Sau khi ông ta ra
ngoài, Trần Quang Chiếu đóng cửa lại, nói nhỏ: “Kim huynh, có biết người này là ai không?” Kim Trục Lưu cười đáp: “Chính vì tôi không muốn ông
chủ khách sạn nghi ngờ cho nên mới giả vờ là biết. Được, bây giờ chúng
ta hãy giải câu đố”. Trần Quang Chiếu dặn: “Hãy khoan, e rằng trong tráp có điều gì khác lạ, chúng ta hãy cẩn thận”. Kim Trục Lưu cười rằng:
“Đúng là huynh có kinh nghiệm hơn tôi. Được, tôi sẽ không đụng vào, mở
trước rồi tính tiếp”. Chàng liền rút kiếm khỏi vỏ, đứng cách đó mười
bước, phóng thanh kiếm ra, chém đứt cái tráp. Trong tráp không có ám khí bay ra, Trần Quang Chiếu mới yên bụng, cười rằng: “Kim huynh, công phu
phóng kiếm của huynh rất tuyệt diệu”.

Kim Trục Lưu lấy cái thiệp
màu đỏ trong tráp ra, chỉ thấy trong thiệp có tám chữ: “Giờ dậu đêm nay, mời gặp ở hồ”. Chữ viết trông rất mềm mại, Kim Trục Lưu cười rằng:
“Bằng hữu này quả thật có nhã hứng, hình như biết đêm nay tôi sẽ đến
chơi hồ”. Trần Quang Chiếu tỏ vẻ lo lắng ngắm nghía cái thiệp một hồi
rồi nói: “Nhưng không biết tại sao y lại giấu đầu lòi đuôi như thế? Kim
huynh, đêm nay chúng ta có đi không?”

Kim Trục Lưu cười đáp: “Đi, sao lại không đi? Người ta đã tiếp đãi chúng ta, chúng ta cũng nên đến
gặp chủ nhân chứ”. Trần Quang Chiếu hỏi: “Huynh không đề phòng con trai
của Tào Chấn Dung ư?”

“Lần trước y đã làm tôi mất hứng, nếu lần
này là y, tôi sẽ tìm y tính sổ. Nhưng tôi nghĩ y không có nhã hứng này”. Chàng ngừng một lát rồi nói: “Canh ba đêm nay sẽ giải được câu đố, bây
giờ chúng ta không cần đoán mò nữa”.

Tiểu nhị đã bê rượu thịt
vào, có món gà ăn mày nổi tiếng Dương Châu, lại còn có món cá chưng tổ
yến. Kim Trục Lưu bảo: “Người bằng hữu này rất khách sáo, coi chúng ta
như khách quý. Đến khi gặp y tôi sẽ cảm tạ mới được”.

Ăn cơm xong thì trời đã về chiều. Kim Trục Lưu đến phân đà Cái Bang gặp Vương Thái.

Vương Thái biết Kim Trục Lưu là sư đệ của Giang Hải Thiên, nay chàng đến bất
ngờ thì vui mừng ra mặt, vội vàng mời Kim Trục Lưu vào nội đường hỏi
chuyện. Kim Trục Lưu nói ngay: “Xưa nay Cái Bang của các người đưa tin
rất nhanh nhạy, nay tôi đến đây nhờ huynh dò hỏi tin tức của một người”. Vương Thái nói: “Kim thiếu hiệp không cần khách sáo, không biết thiểu
hiệp muốn dò hỏi tin gì, nếu tôi biết chắc chắn sẽ báo. Kim Trục Lưu:
“Thiếu gia nhà họ Tào hiện giờ như thế nào? Hai tên bảo tiêu có còn đi
theo y không?”

Vương Thái đã biết chuyện Kim Trục Lưu với con
trai của Tào Chấn Dung, cười rằng: “Tào thiếu gia ấy bị huynh đánh một
trận, gần cả tháng sau không ra đường được, nay y đã bớt ngang ngược
hơn. Liên Thành Hổ bại trong tay của huynh, hổ thẹn rời khỏi nhà họ Tào. Bành Cự Vinh thì vẫn còn ở nhà họ Tào, nhưng cũng ít thấy y xuất hiện
trong thành”. Kim Trục Lưu hỏi thêm: “Gần đây trong thành Tế Nam có xuất hiện nhân vật giang hồ hành tung bí hiểm nào không?”

Vương Thái
ngạc nhiên: “Chín phần mười bằng hữu giang hồ ở nơi khác đếnchúng tôi
đều biết. Nhưng không nghe trong thành Tế Nam có người lạ nào cả. Kim
thiếu hiệp, người ấy như thế nào?”

Kim Trục Lưu nghĩ bụng: “Người đã tiếp đãi mình chắc không muốn người ngoài biết”. Rồi mới nói: “Sư
huynh muốn tôi để ý những bậc dị nhân để kết giao bằng hữu. Tế Nam là
nơi sầm uất nhất Sơn Đông, bằng hữu giang hồ qua lại đương nhiên không
ít, cho nên tôi muốn đò hỏi cho biết”.

Vương Thái là người già
dặn, biết Kim Trục Lưu có nguyên cớ khác nhưng không muốn nói ra, y cũng không tiện hỏi dấn tới. Vì thế nói: “Mấy ngày nay không có bằng hữu
giang hồ nào đến, nhưng cao nhân dị sĩ thì đa số hành tung của họ bí
mật, có lẽ chúng tôi cũng không biết. Tôi sẽ bảo người trong bang để ý.
Kim thiếu hiệp, lần này huynh đến đây làm gì?”

Kim Trục Lưu nói
luôn: “Tôi đến Dương Châu nên mới đi ngang qua đây, có một chuyện muốn
nhờ huynh giúp đỡ”. Rồi cho Vương Thái biết chuyện Lệ Nam Tinh đến gặp
Sử Bạch Đô, nhờ Vương Thái thông báo cho phân đà ở Dương Châu để ý hộ
mình. Vương Thái chấp nhận ngay.

Kim Trục Lưu thấy trời đã tối,
bèn đứng dậy cáo từ Vương Thái ngỡ ngàng: “Sao Kim thiếu hiệp đi nhanh
đến thế? Tôi đã bảo bọn chúng bày tiệc tiếp đãi Kim thiếu hiệp kia mà”.
Kim Trục Lưu dứt khoát: “Tôi còn có chút chuyện, xin lãnh nhận tấm thịnh tình của đà chủ, ngày sau mới có thể quấy rầy được”. Vương Thái không
tiện giữ khách, đành nói: “Kim thiếu hiệp đang ở đâu, ngày mai tôi sẽ
đến chào hỏi”.

Kim Trục Lưu đáp: “Đà chủ không cần khách sáo,
sáng sớm ngày mai tôi đã ra đi, khi quay về tôi sẽ đến”. Vương Thái thầm nghi ngờ, nhủ rằng: “Y vừa tới là dò hỏi trong thành có dị nhân nào
không, nay ngồi chưa ấm chỗ thì đã vội vàng bỏ đi. Xem ra đêm nay có
chuyện. Nhưng không biết là chuyện gì, sao lại không chịu cho mình
biết?” Vì đó sau khi tiễn khách thì bảo đệ tử trong bang ngầm theo dõi.
Đó không phải là y nhiều chuyện mà lo lỡ Kim Trục Lưu xảy ra chuyện gì ở đây thì y không biết ăn nói thế nào với Giang Hải Thiên.

Kim
Trục Lưu về đến khách sạn, chỉ thấy Trần Quang Chiếu vẫn đang cầm tấm
thiệp, đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt trông rất lo lắng. Kim Trục Lưu bước vào nhòng, chàng mới biết. Kim Trục Lưu cười lớn: “Đừng nhọc lòng
suy nghĩ nữa, đêm nay chúng ta sẽ đi giải câu đố”. Trần Quang Chiếu chợt nói: “Kim huynh, huynh đi đi. Tiểu đệ…” Kim Trục Lưu ngạc nhiên hỏi:
“Sao, huynh không muốn đi?” Trần Quang Chiếu ấp úng: “Y bảo sẽ đợi ở hồ, không có nghĩa là chúng ta cùng đi. Chỉ e người này là bằng hữu của
huynh, không hẳn muốn gặp tôi”. Kim Trục Lưu: “Vẫn chưa giải câu đố, làm sao biết bằng hữu của huynh hay bằng hữu của tôi? Chúng ta đều được
người ta tiếp đãi, chi bằng cứ đi cùng nhau”. Trần Quang Chiếu không từ
chối được, chỉ đành cùng đi với Kim Trục Lưu. Hồ Đại Minh nằm ở phía nam thành Tế Nam, dưới núi Thiên Phật. Núi non hùng vĩ hồ nước long lanh
trông rất nên thơ. Nếu là mùa hè, trên hồ có rất nhiều thuyền hoa. Đây
là thời tháng hai mùa xuân, trong đêm gió lạnh se se không có ai đến
chơi hồ. Hai người Kim, Trần đến bờ hồ thuê một con thuyền nhỏ chèo về
phía chân núi Thiên Phật ở đối diện. Thuyền ra đến giữa hồ, hai người
đưa mắt nhìn ra xa, trong hồ vắng lặng chỉ có con thuyền nhỏ của họ.

Kim Trục Lưu ngạc nhiên: “Sao người này hẹn chúng ta mà vẫn không thấy y ra tiếp đón? Chả lẽ y muốn đùa?” Trần Quang Chiếu nói: “Chắc là thế, chúng ta hãy quay về thôi”. Kim Trục Lưu cười nhẹ: “Chúng ta vốn đến đây chơi hồ, bằng hữu ấy không đến cũng không làm mất nhã hứng chúng ta”. Ngẩng
đầu lên nhìn, mặt trăng lên chưa cao lắm, Kim Trục Lưu cười tiếp: “Y hẹn chúng ta giờ dậu, đến giờ vẫn chưa tới”. Trong lòng hơi ngạc nhiên:
“Trần huynh hình như không muốn đến gặp người này. Chả lẽ y biết người
này là ai cho nên không muốn gặp?”

Lần trước Kim Trục Lưu chơi hồ ban ngày, nay quay trở lại vào ban đêm lại thấy phong cảnh khác hẳn.
Chỉ thấy mặt hồ lặng như gương, ánh trăng mờ ảo tựa như phủ một lớp vải
mỏng lên mặt hồ. Chùa chiền trên núi Thiên Phật in bóng xuống mặt hồ,
thuyền lướt nhẹ qua sóng gợn lăn tăn, chốc chốc có cá nhảy vọt lên khỏi
mặt nước. Kim Trục Lưu đang say sưa ngắm cảnh, chợt nghe tiếng dầm khua
nước, chỉ thấy một con thuyền hoa từ xa lướt ra. Kim Trục Lưu lấy làm
lạ: “Có thuyền đến, không biết có phải người ấy hay không?” Rồi đứng
trên đầu thuyền, bảo ông lái chèo về phía ấy. Trăng đêm nay rất đẹp, Kim Trục Lưu ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy rèm thuyền vén lên một nửa, trong
thuyền thấp thoáng bóng hai thiếu nữ. Kim Trục Lưu ngạc nhiên, lòng thầm nhủ: “Chả lẽ hai thiếu nữ này đã hẹn mình?” Đến khi chàng nhìn kỹ lại
thì thấy một người mặc bộ đồ đỏ, một người mặc đồ hồng, đầu bới tóc như
nhau, tuổi khoảng mười bảy mười tám. Xem ra tựa như hai ả nha hoàn. Kim
Trục Lưu chưa từng gặp họ, lòng thầm ngạc nhiên, nhủ thầm: “Phụ nữ giang hồ tuy không nói lễ tục, nhưng người nữ hẹn người nam là chuyện hiếm
có. Chả lẽ đây chỉ là nữ khách chơi hồ!” Nhưng chợt nghĩ lại: “Không
đúng, không đúng! Đêm xuân vẫn còn lạnh lẽo, phụ nữ bình thường làm sao
chịu nổi cái lạnh ở đây?” Nghĩ chưa dứt chỉ thấy một ả nha hoàn bắt đầu
gảy đàn, còn một người kia thì hát theo tiếng đàn: “Hỏi rằng sắc xuân
bên hồ, quay lại đã là ba năm. Gió đông thổi ta đến hồ, dương liễu mơn
man làn da. Đường đời đến nay đã quen, lòng này vẫn còn mê mải, gió lạnh nước trời liền một dải, chim nước bay rợp trời”. Kim Trục Lưu khen
rằng: “Hát rất hay, đàn cũng rất hay?” Rồi thầm nhủ: “Đáng tiếc mình
không đem theo cây đàn, nếu không mình sẽ hòa cùng nàng một khúc”. Phía
sau lưng vang lên tiếng thở dài nhỏ, Kim Trục Lưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Quang Chiếu đứng ngẩn người ra, vẻ mặt rất kỳ quặc, tựa như
lo tựa như mừng, lại có mất phần hốt hoảng. Kim Trục Lưu vỗ vai Trần
Quang Chiếu, cười rằng: “Trần đại ca, hình như huynh quen họ, có đúng
không, họ là ai?”

Trần Quang Chiếu chợt giật mình, thì thầm: “Họ
là nha hoàn của Hà Cô”. Kim Trục Lưu hỏi: “Hà Cô là ai?” Trần Quang
Chiếu đỏ mặt, lúng túng: “Chính là người tôi đã nói với huynh…”

Kim Trục Lưu nói: “Té ra ý trung nhân của huynh hẹn huynh, huynh lại không
muốn đến. Ha ha, Trần huynh, huynh đã giấu tôi đến khổ”.

Trần
Quang Chiếu rất lúng túng: “Lúc đầu tôi cũng không biết. Nét chữ trên
thiệp mời rất giống bút tích của nàng, nhưng tôi vẫn không dám đoán
chắc. Nàng nói không gặp lại tôi nữa, chúng tôi chia tay nhau đã ba
năm”. Chàng ta cứ ấp a ấp úng tựa như có lời mà khó nói.

Lúc này
hai chiếc thuyền đã tiến gần tới nhau, hương thơm trong chiếc thuyền hoa tỏa ra ngào ngạt bay theo gió, Kim Trục Lưu hít một hơi thì mới biết đó là hương gỗ đàn thượng hạng, cười rằng: “Hà Cô đúng là người tao nhã.
Huynh có nghe ả nha hoàn của cô ta mới hất hay không? Hỏi xuân sắc bên
hồ, lại là ba năm nữa. Hì hì, lần này tới lượt huynh lên hỏi”.

Hai ả nha hoàn đã đứng trước đầu thuyền, không đợi Trần Quang Chiếu hỏi đã
nói trước: “Trần công tử, công tử đã tới! Mời công tử cùng quý hữu lên
thuyền”.

Trần Quang Chiếu ngẩn người, cắn môi không biết là mộng
hay thực, thế rồi định thần phóng lên thuyền. Ông lái thuyền sợ Kim Trục Lưu cũng nhảy lên, vội vàng nắm lấy chàng lại hỏi: “Công tử, hai người
có cần thuyền này nữa không?”

Kim Trục Lưu giận dữ: “Ngươi sợ bọn ta không trả tiền hay sao? Ngươi buông tay, cho ngươi cái này”.

Nói chưa xong thì ả nha hoàn mặc áo đỏ đã vung tay, keng một tiếng, một
đỉnh bạc rơi xuống thuyền, nói: “Ngươi hãy quay vào bờ, không cần ngươi
đến đón. Nén bạc này đã đủ chưa?” Lúc này Trần Quang Chiếu mới sực nhớ
chưa trả tiễn, bất giác đỏ cả mặt.

Ông lái đò cười hớn hở: “Đủ rồi! Đủ rồi!” Rồi buông liền tay, Kim Trục Lưu nhảy vọt qua.

Kim Trục Lưu cười nhẹ: “Một khách không phiền hai chủ, đa tạ tiểu thư nhà
cô đã tiếp đãi, tôi được hưởng phước lây với Trần đại ca”. Miệng thì
cười nói, nhưng trong lòng cũng thầm cười bộ dạng thẫn thờ của Trần
Quang Chiếu.

Chiếc thuyền hoa này lớn hơn chiếc thuyền con của
họ, hai ả nha đầu vén rèm, gọi bọn họ vào trong khoang ngồi xuống, lúc
này Trần Quang Chiếu mới phát hiện có hai tấm bình phong che lại, ngăn
khoang ra thành hai phòng. Trần Quang Chiếu biết người chàng ngày nhớ
đêm mong ở trong khoang này, toan lên tiếng hỏi nhưng lưỡi cứ cứng đờ.
Hai ả nha hoàn rót hai chén trà nóng, người mặc áo đỏ đặt chén trà trước mặt Kim Trục Lưu, mời: “Kim công tử, mời dùng trà. Hiếm có dịp công tử
và Trần công tử đến, chúng tôi nghe tiếng đã lâu”.

Kim Trục Lưu nói: “Nếu biết ta chỉ là người đi cùng, ta cũng không nên đến.

Nhưng sao các người biết tên của ta?” Ả nha hoàn ấy đáp: “Kim đại hiệp danh
chấn giang hồ, chúng tôi tuy không đi lại trên giang hồ nhưng cũng đã
sớm nghe tiểu thư nhắc đến tên của ngài. Kim đại hiệp, ngài đừng hiểu
nhầm, tiểu thư chúng tôi muốn mời cả hai vị”.

Kim Trục Lưu uống
chén trà, cười ha hả: “Hay cho ả nha đầu khéo miệng, lần đầu tiên nghe
người ta gọi mình là đại hiệp. Hì hì, không giấu gì cô, ta đâu phải là
đại hiệp gì, chỉ là một tên trộm”. A hoàn mặc áo đỏ xen vào: “Kim đại
hiệp đừng nói đùa”. Kim Trục Lưu nói: “Trần đại ca thì ngại, nhưng ta
phải nói. Tiểu thư nhà cô mời bọn ta đến đây, giờ bọn ta đã đến, trà
cũng đã uống nhưng sao vẫn chưa thấy chủ nhân?”

Lúc này sau bức
bình phong vọng lại hai tiếng ho, Trần Quang Chiếu cố bưng chén trà, nén không được hỏi: “Tiểu thư không khỏe ư?”

A hoàn mặc áo xanh đáp: “Tiểu thư đang bị nhiễm lạnh, vừa mới ngủ một giấc. Nhưng đã thức dậy.
Công tử hãy đợi một lát, tôi sẽ vào mời tiểu thư ra”. Trần Quang Chiếu
chợt cảm thấy ruột đau như cắt, cả kinh kêu lên: “Hà Cô, cô lấy mạng ta
không sao, nhưng sao có thể hại bằng hữu của ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.