Dời bước đổi cảnh thành Phù Dung
Vốn Âm Cố tính dùng xong điểm tâm là đi ngay, nên đã trả phòng. Vì vậy lúc vào phòng La Tú, đóng cửa lại, Âm Cố không khỏi cười lạnh. La Tú vẫn còn điềm đạm đáng yêu như mấy năm trước. Đôi mắt câu dẫn người khác không ngừng run run, nhưng không biết là do trong bụng đang suy nghĩ quỷ kế gì, hay bởi vì sợ hãi. Tuy nhiên, bởi vì như thế nàng ta mới có thể sống đến hiện nay. Âm Cố chưa tra kiếm vào vỏ, trầm tĩnh lạnh lẽo đặt nó ở trên bàn. La Tú cách xa cây kiếm, không ngừng lắc hai tay của mình.
“Ngươi vẫn ở cùng Hỉ Mi?” Âm Cố tự nhận tuy rằng hai người có duyên gặp mặt một lần, nhưng cũng không tính là xa lạ, cho nên mở miệng hỏi thẳng.
La Tú gật đầu: “Chỉ sợ ngươi tìm nàng sai phương hướng rồi. Chúng ta đi bằng đường biển.”
“Đường biển?”
Âm Cố không khỏi đứng lên, một lúc lâu không nói nên lời. Hóa ra ngay từ đầu nàng đã sai! Nàng đi đâu mà tìm một người trong thành còn đang trên biển? Huống chi nàng vẫn luôn nghĩ Hỉ Mi độc hành. Nhưng cũng sai nốt! Âm Cố hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng: Bọn họ dùng thủ đoạn không đủ, lại đùa giỡn nàng! Mà người bị người ta chơi như vậy sẽ sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, và vô lực. Âm Cố hiện tại chính là như vậy. Không còn hơi sức đấu mà so đo với hành vi của người nhà xa xôi kia.
La Tú cũng không giấu diếm, thuật lại toàn bộ chuyện nàng và Hỉ Mi lên thuyền ra sao, phiêu bạt như thế nào. Chỉ ngoại trừ đứa Nhỏ kia thì La Tú không nói một chữ. Nhưng vẫn nói chính nàng bị Cố Phi bắt đến Ly Thương, sau đó lấy mặt nạ nói cho Hỉ Mi sự tình năm đó. Ngày sau nếu Âm Cố tìm được Việt Hỉ Mi, thấy đứa nhỏ không biết từ đâu có chẳng phải rất thú vị?
Thông qua La Tú miêu tả, Âm Cố rốt cục nhớ tới thương thuyền chở bọn họ đúng là của Cố gia. Cố gia có buôn bán với Ngạn quốc, hàng năm lui tới tuyệt không kỳ quái. Nhưng đích đến con thuyền đó không phải ở đây, thì sao La Tú lại xuống thuyền? Còn chủ thuyền Ngô Đệ trong lời La Tú nói liên tục xuất hiện là người phương nào?
“Ngô Đệ luôn quan tâm Việt Hỉ Mi, chăm sóc Hỉ Mi vượt qua những ngày say sóng, hai người. . .” La Tú dần thấp giọng kéo dài, trộm nhìn Âm Cố.
Âm Cố nhìn La Tú, đoán ra nàng ta lại bày quỷ kế.
“Khi nào ngươi xuống thuyền?” Âm Cố lại hỏi.
La Tú chớp mắt, không do dự trả lời: “Đã được vài ngày, nhưng không khoẻ cho nên vẫn chưa rời đi.”
Âm Cố trầm mặc một lát, âm thầm tính toán con thuyền đó có xa thành này quá không.
“Vậy ngươi tự giải quyết cho tốt.” Âm Cố nói xong, thu kiếm xoay người đi.
Chỉ có vậy? La Tú sửng sốt, đột ngột đứng dậy. Nàng bị buộc xuống thuyền do Âm Cố, vốn không có ý niệm sống sót, mà không ngờ Âm Cố làm theo như lời đã nói: Ta không muốn giết ngươi.
“Chậm đã!” La Tú vội kêu lên, trong lòng hoảng loạn cực kỳ, chỉ muốn bắt lấy địch nhân trông có vẻ sẽ rời xa dương thế. “Ta hỏi ngươi. . .” La Tú có chút buồn bả hỏi, “Vì sao ngươi giết hắn?”
Hắn là ai, không cần nói ra hai người đều hiểu. Âm Cố vẫn không quay đầu lại: “Không phải ta giết.”
Trong lòng La Tú đau đớn, nhào qua bắt tay áo Âm Cố, gào thét: “Ngươi gạt người! Vết thương giống Niếp Phong Hà như đúc!”
“Ta có lý do gì giết hắn?” Âm Cố quay đầu, phủi tay La Tú, lạnh lùng nhìn La Tú, “Nếu thật là ta, ta nên giết ngươi và con gái của ngươi diệt khẩu mới phải.”
La Tú run lên, mờ mịt: “Vậy…vậy là ai?”
Đương nhiên Âm Cố sẽ không nói là đệ đệ của mình: “Hiển nhiên có người muốn giá họa cho ta, mà ngươi cũng mắc câu rồi.” Âm Cố quay đầu đi, nhàn nhạt nói, “Hiện tại ta không có hứng thú với thù hận của ngươi. Vốn chúng ta cũng không có bất kì quan hệ gì, cho nên những gì ngươi làm với Hỉ Mi hôm nay ta tha cho. Nhưng, không có lần sau.” Âm Cố nhẹ nhàng nói: “Mà lần sau nếu ta nhìn thấy ngươi, có lẽ ta sẽ đổi ý.”
La Tú nghe xong, giãn mày ra, nở nụ cười điên đảo chúng sinh: “Âm. . . Cố, ta phát hiện, thật ra ngươi là người mềm lòng.”
Âm Cố quay đầu hờ hững nhìn La Tú.
“Ngươi xem, ” La Tú khẽ cắn ngón tay mình, “bởi vì đêm đó mà bỏ nghề sát thủ, xoay người đi làm bà đỡ, có phải ngươi. . . Có phải ngươi chịu ảnh hưởng của ta rất lớn?”
Âm Cố dắt kiếm suy nghĩ một chút: “Nói đến cũng cảm tạ ngươi, nếu không phải bởi vì đêm đó, ta sẽ không rời đi Cố gia, có lẽ cả đời này sẽ không gặp được Việt Hỉ Mi.”
Là thế gian nhân quả tuần hoàn, dường như có một bàn tay từ từ thay đổi nhân sinh người khác, vậy đại khái theo như lời Hỉ Mi nói: Đó là số mệnh.
“Việt Hỉ Mi?” La Tú thấy Âm Cố nhu hòa đi, không khỏi ghen tuông, thốt ra, “Rõ ràng là ta gặp ngươi trước.”
Lời này thật sự có vẻ mập mờ, Âm Cố chậm rãi xoay người. La Tú nhịn không được lui lại mấy bước, vừa định thần được lời mình vừa nói, trong lòng lại có chút ghê tởm, cau mày, không dám nhìn Âm Cố.
Âm Cố mỉm cười. Nàng cũng không để ý ánh mắt người khác, hay yêu cầu người khác hiểu cho. Nếu cả đời này chỉ có nàng và Hỉ Mi mới hiểu được điều đó thì mới là chuyện tuyệt vời nhất. Nghĩ đến đây, Âm Cố không chần chờ thêm, đi ra cửa.
La Tú thấy Âm Cố dứt khoát bước đi, lòng chợt không cam, đứng ở đó suy nghĩ chốc lát, dậm chân, rồi đuổi theo.
Hỉ Mi phát hiện La Tú không còn ở trên thuyền là vài ngày sau đó. Do trước đó La Tú bị nhốt trong phòng, mới đầu Hỉ Mi vẫn chưa để ý, mãi cho đến một ngày phát hiện cửa phòng bên đó rộng mở, nàng mới giật mình phát giác: Dường như đã lâu không nghe tiếng của nàng ta. Mà đi tìm cũng thấy đâu, lúc này Hỉ Mi mới đi hỏi Ngô Đệ.
Hỉ Mi sợ Ngô Đệ không chịu được phiền nên thả La Tú cho cá…
“Nàng ta đã xuống thuyền.” Ngô Đệ trả lời.
“Xuống… xuống thuyền?” Hỉ Mi run run, sắc mặt trắng đi.
Ngô Đệ vô cùng thân thiết vỗ tay Hỉ Mi an ủi. Ngô Đệ không cường hào thủ đoạt, cũng không như bão biển hung mãnh, mà hơi giống mưa phùn mùa xuân nhẹ nhàng rơi không gây ra tiếng động. Vì vậy ít nhất Hỉ Mi không có nhảy dựng cách xa ba thước khi Ngô Đệ tiếp cận như thế này.
Khoảng thời gian ở trên thuyền, biển động không nhiều, nên có nhiều lúc thuận tiện đứng được ở màn thuyền. Ngẫu nhiên Ngô Đệ sẽ ôm Tiểu Ly Ly, mà nghĩ rằng: Nếu là cha đứa bé cũng không tồi. Dường như Hỉ Mi có một loại ma lực, từ từ ở chung với nàng người sẽ cảm thấy rất thoải mái. Nếu có thể mãi phiêu du như vậy cả đời cũng sẽ không phiền muộn hay chán ghét. Không biết có phải vì điều này mà Tam tiểu thư coi trọng của nàng hay không.
“Ta không có thả nàng ta xuống biển. Cô muốn biết nàng ta đi đâu sao?” Ngô Đệ cười nói, “Nàng ta lên bờ rồi, ừ, khi cô vẫn còn ngủ, không theo kịp. . .”
“Cái gì?” Hỉ Mi trừng mắt, cả giận, “Ngài không gọi ta?”
Ngô Đệ vuốt cằm cười dài nhìn Hỉ Mi như bị giẫm đuôi nhảy dựng lên, những sợi tóc bay múa trong gió, nhếch nhác nhưng rất đáng yêu. Ngô Đệ bắt lấy Hỉ Mi:
“Đừng vội, ta đùa thôi. Đến nơi của nàng ta thì nàng ta xuống, yên tâm đi, chúng ta không có làm gì nàng ta cả. Chỉ là thả cho nàng ta tự chạy thôi.”
Hỉ Mi phẫn nộ bỏ tay Ngô Đệ ra, thở gấp. Tựa hồ Tiểu Ly Ly bị người lớn đánh thức, ngồi dậy ở trên giường. Có lẽ đầu óc đứa nhỏ này bẩm sinh không được tốt, hai nhũ mẫu nói. Dần dần lớn lên bắt đầu không khóc không nháo nữa. Rõ ràng chỉ mới một tuổi rưỡi, cũng là hai nhũ mẫu suy đoán, lại luôn ngồi giống như người lớn, lẳng lặng ngẩn người. Lúc này nó bị đánh thức cũng không khóc không nháo, mà chỉ là xoa hai mắt nhỏ của mình, không rên một tiếng nhìn hai người lớn đứng nói chuyện.
Hỉ Mi áy náy ôm Tiểu Ly Ly lên, rầu rĩ hỏi: “Khi nào ta có thể xuống thuyển?”
“Rất nhanh thôi.” Ngô Đệ mỉm cười, đưa tay trêu chọc Tiểu Ly Ly, lại bị nó né đi. Mà hình như đứa nhỏ này không thích Ngô Đệ.
“Có lẽ rất nhanh cô có thể nhìn thấy Tam tiểu thư rồi, tâm tình thế nào?” Ngô Đệ thấp giọng hỏi.
Hỉ Mi sửng sốt, mờ mịt trong lòng. Không phải nàng bị Cố gia đưa tới nơi Âm Cố không tìm thấy sao? Nhưng rất nhanh, lòng của nàng giống như hoa cỏ mùa xuân sống lại, làm cho nàng ôm chặt Tiểu Ly Ly hơn:
“Sắp. . . Nhìn thấy nàng?”
“Đúng. Nhưng mà, ” Ngô Đệ nhìn Tiểu Ly Ly, “Ta cảm thấy đối với Tiểu Ly Ly mà nói, có mẹ mà không có cha, cũng không phải chuyện tốt. Nhất là bé trai, cần phụ thân dạy cho nó nhiều thứ, những thứ mà mẹ không có biết. ” Ngô Đệ dừng một lát, “Nếu cô thích nó như vậy, thì nên có trách nhiệm một chút không phải sao? Nếu cô không thể cho nó một gia đình không hoàn chỉnh, vậy không bằng giao nó cho hai nhũ mẫu đi. Ta thấy bọn họ cũng thích nó.”
“Không có khả năng!” Hỉ Mi quả quyết trả lời, ôm chặt Tiểu Ly Ly hơn, vẻ mặt kiên quyết, “Ta sẽ không giao nó cho bất cứ ai!”
“Vậy thì đổi phương pháp khác đi, ” Ngô Đệ dùng âm thanh tràn ngập hấp dẫn nói, “tìm cho nó một phụ thân, được không?”
Hỉ Mi há mồm không nói gì, một lúc mới phát hiện không biết khi nào Ngô Đệ đã choàng tay qua nàng, mà Tiểu Ly Ly ở chính giữa. Nàng nhìn qua nhìn lại mà không hiểu gì.
Đối mặt với hành vi vô sỉ của Ngô Đệ Hỉ Mi cũng chỉ có thể khẽ thở dài, né hắn ra, dời xuống từng bước: “Ngài biết rõ điều đó không có khả năng.”
“Có cái gì không có khả năng, ” Ngô Đệ cũng không mất mác, dời người lại đối mặt Hỉ Mi, “Nam canh nữ chức dưới gối chi hoan, cô không thích cuộc sống như thế?”
“Ta thích, ” Hỉ Mi gật đầu, nghiêm túc nói. “Cho nên ta mới chờ Âm Cố sống như vậy! Trước kia là ta và nàng, bây giờ có thêm Ly Ly.” Thấy Ngô Đệ muốn mở miệng, Hỉ Mi nhanh ngắt lời. “Ngài cũng đừng hỏi Tam tiểu thư thấy nó thì sẽ như thế nào, ta nhất định sẽ làm cho Âm Cố nhận đứa bé này.” Hỉ Mi nắm chặt tay, thầm quyết định đây là mục tiêu phấn đấu kế tiếp.
Ngô Đệ than thở xoa mi tâm, thấp giọng nói: “Thật kiên định, đến hôm nay mà vẫn không từ bỏ.”
“Ừ, ” Hỉ Mi ngẩng đầu, “Ta tin tưởng nàng.”
“Được rồi, ” Ngô Đệ mỉm cười, quyết tâm trong lòng, “ta có thể không cưỡng cầu nữa. Nhưng cô phải đồng ý với ta một chuyện. Sau khi lên bờ ta sẽ ở cùng cô, cho đến khi Tam tiểu thư tìm được.”
Hỉ Mi do dự, nhưng thấy trong mắt Ngô Đệ chân thành, gật đầu. Dù sao ở trên thuyền hắn có chiếu cố nàng, hơn nữa, nói không chừng Âm Cố có chuyện muốn hỏi hắn nữa.
Một ngày sau, rốt cục Hỉ Mi cũng thấy bờ biển. Nhưng có lần nàng gặp ảo ảnh, nên còn tưởng rằng lại giống như vậy. Mà từ từ, bờ biển càng ngày càng rõ ràng, có thể nhìn thấy bóng người, thuyền lớn thuyền nhỏ ra vào cảng liên tục, lúc này Hỉ Mi mới bừng tỉnh đại ngộ. Cuối cùng thuyền đã cập bờ. Ngô Đệ nói rất nhanh, thật sự là rất nhanh.
Hỉ Mi khó có thể kiềm lòng, tựa vào lan can lầu hai huơ tay điên cuồng thét. Nhưng mà trong chốc lát, nàng lại lệ rơi đầy mặt, thất thanh khóc lên.
Âm Cố… Âm Cố, cô ở đâu?
Xuống thuyền, đầu tiên Ngô Đệ dẫn người cầm công văn thông thương vào thành kiểm tra. Lúc thả La Tú xuống cũng không có đưa cho nàng ta công văn gì, nhưng mà vận mệnh về sau của nữ nhân đó hoàn toàn không phải do bọn họ lo lắng. Tiếp đó, Ngô Đệ mang Hỉ Mi vào thành.
Người xuống thuyền cũng không nhiều. Hai nhũ mẫu tuy lưu luyến không rời ôm Tiểu Ly Ly, nhưng vẫn cao hứng phấn chấn vì chuẩn bị theo thuyền lớn trở về. Bọn họ cũng trăm triệu không ngờ rằng lần này xuất hành lâu như thế. Bất quá nghe nói chuyến về sẽ không lòng vòng kéo dài thời gian, tốc độ trở lại Ly Thương có thể nhanh hơn.
Hỉ Mi ôm Tiểu Ly Ly theo sát Ngô Đệ, nàng thầm nghĩ: Không xong rồi, cảm giác giống như khi lên thuyền choáng váng cực kỳ. Hỉ Mi cũng không biết La Tú trước đó cũng như vậy, nhưng thấy đám người Ngô Đệ hành tẩu tự nhiên, nên không khỏi hơi phỉ nhổ mình vô dụng.
Ngô Đệ thấy Hỉ Mi bước đi khó khăn, nên tìm khách điếm nghỉ ngơi. Hỉ Mi không đợi được lâu, luôn thúc giục hỏi rốt cuộc phải đi đâu. Mà khi nghe vài ngày nữa mới đến nơi thì vội vàng muốn đi ngay, nàng hận không thể lập tức nhìn thấy Âm Cố.
Làm sao có thể nhanh như vậy? Ngô Đệ nói thầm trong lòng. Nhưng mà vẫn theo ý Hỉ Mi đi thuê xe ngựa, chuẩn bị tiếp tục đi.
Đi lần này là đi mấy ngày, đến khi Ngô Đệ nói “Tới rồi”, Hỉ Mi mềm nhũn ngay tại trên xe ngựa. Ngược lại Tiểu Ly Ly còn giỏi hơn nàng. Ăn uống như thường, ngủ cũng ngon… Thật ra thì nó đều ngủ ở trong lòng Hỉ Mi.
Hỉ Mi xuống xe, ngây ngẩn cả người ngay sau đó. Trước mắt nàng là một căn nhà, cũng không lớn, nhưng rêu xanh đã phủ đầy tường. Cửa có điêu khắc, trông có vẻ cổ xưa.
Ngô Đệ đi lên đẩy cửa ra. Trong sân có một đại thụ, vậy mà nhìn quen mắt.
Hỉ Mi chậm rãi đi lên bậc thang, vừa cọ mặt vào Tiểu Ly Ly, Tiểu Ly Ly vươn lưỡi, liếm tới một vị mặn.
“Nghe nói chỗ này là chiếu theo nơi trước kia Tam tiểu thư ở, giống không?” Ngô Đệ tò mò hỏi, mà thấy vẻ mặt lưu luyến của Hỉ Mi đã biết. Có vẻ như nàng đang nhớ rất nhiều thứ.
Trong viện, cũng có cây du. Đáng tiếc là nhìn cũng biết nó vừa được chôn xuống đó, dưới gốc còn vết nước, như vừa được tưới.
“Âm Cố. . .” Hỉ Mi lặng lẽ đọc. Chợt xoay đặt Tiểu Ly Ly cho Ngô Đệ phía sau, sau đó như nổi điên, đi tìm khắp nơi trong nhà này.
“Âm Cố! Cố Âm Âm!”