Đứng trước cửa phòng 202, tôi chỉnh trang lại đồng phục, hít sâu vào một hơi.
Tôi lướt xem lịch sử bệnh án : Eric, nam quốc tịch Trung Quốc, hai mươi hai tuổi, thương tích không quá nghiêm trọng, đa phần là những vết thương ngoài da nhưng do không chịu phối hợp bác sĩ điều trị, dẫn đến vết thương nhiễm trùng.
Đứng trước cửa phòng, tôi khẽ tự nhún vai, chỉ là một bệnh nhân thông thường, chẳng qua bệnh nhân có hơi xấu tính, thế rồi, tôi đẩy cửa bước vào.
Điều đầu tiên nhìn thấy khi cửa mở ra là một hình dáng đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía tôi, đầu hơi ngẩng lên, có vẻ như đang nhìn ngắm bầu trời.
Phải nói đây là một bóng lưng đẹp đến mê người, dáng người cao ráo, ngọc thụ lâm phong, nhưng không biết có phải do phòng bệnh này quá rộng, bóng lưng đứng trước cửa sổ lại khiến người ta nhìn ra có chút cô độc.
Tôi gõ nhẹ cửa phòng, âm thanh phát ra phá vỡ không gian trầm lắng : “ Xin chào tiên sinh, tôi là hộ lý mới đến.”
Người ở phía trước khựng lại một chút, nhưng không hề có ý quay lại.
Người này không chỉ có bóng lưng đẹp mê người, đến phía sau gáy cũng quá thu hút.
“ Thưa tiên sinh, tôi tên Lâm Tứ Nguyệt, là hộ lý mới được điều đến.” Tôi lên tiếng lần nữa.
Người phía trước cuối cùng cũng quay người lại, theo bóng lưng quay lại đó, vài hình ảnh như một cuốn phim chiếu chậm.
.
.
Dưới chân dãy núi Alps, cậu thiếu niên tinh nghịch, lễ hội đầu xuân của người Celts, ánh đèn trên con phố dài ngày 14 tháng 2, quãng trường cổ kính ở Munich, lần lượt từng hình ảnh khiến trái tim tôi đang dần chìm xuống.
Lam Trinh Liệt, đã lâu không gặp !
Lam Trinh Liệt của tuổi mười bảy là cậu thiếu niên trong sáng thanh khiết như hoa anh đào, còn Lam Trinh Liệt của tuổi hai mươi hai dưới sự khắc họa của thời gian đã trở thành kiểu người tình trong mộng quyến rũ thâm sâu, tôi thầm than trong lòng, chẳng trách mấy cô nàng kia từng người một cứ như con thiêu thân.
Cũng chỉ có những đường nét như thế mới có thể khiến cho những cô gái ngày mong đêm nhớ.
“ Đã lâu không gặp, Lam Trinh Liệt.” Tôi bước về phía cậu ấy, cảm thấy mình cần phải nói gì đó.
Cậu ấy chăm chăm nhìn tôi rất lâu, một lúc sau, mới từng bước từng bước đi về phía tôi, dừng lại trước mặt tôi, đưa tay giật lấy thẻ nhân viên, cậu ấy khẽ nhướng mày, thói quen này chẳng hề thay đổi : “ Là chị ư ? Uhm.
.
.
để tôi nghĩ xem, nên gọi chị là Alice, hay gọi Lâm Tứ Nguyệt, hử ? Bà chị ?”
“ Tùy cậu.” Tôi trả lời nhàn nhạt, bước tới đóng cửa sổ lại.
Sau đó, đối mặt với cậu ấy.
Trong lòng thêm lần nữa cảm thán sao thượng đế cứ thích đi ngược lại đường tôi đi thế chứ ? Tôi cứ nghĩ ở Munich đã đặt dấu chấm hết.
Cũng hi vọng Munich là một dấu chấm hết.
Thế nhưng, chuyện cứ không như mình mong muốn.
“ Gian dối.” Cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt vô tư như có như không trước đây đã bị thay thế bằng ánh mắt thù địch : “ Tôi thật không mong muốn một người gian dối đến làm hộ lý cho tôi.”
Người gian dối ? Đúng vậy, trước lúc chia tay tôi đã nói những gì nhỉ ? Tôi nói, xuống máy bay sẽ gọi điện cho cậu ấy, sẽ thường xuyên giữ liên lạc, tôi còn bảo đảm sẽ không làm mất điện thoại.
“ Xin lỗi nhé, Lam Trinh Liệt.” Tôi nhớ lại lời viện trưởng vừa nói.
Ông ấy bảo, đứa trẻ ấy có chứng hưng cảm nhẹ, là một dạng chướng ngại rối loạn cảm xúc.
Vừa liên tưởng Lam Trinh Liệt và chứng hưng cảm kia với nhau, trong lòng tôi bắt đầu thấy khó chịu.
Lam Trinh Liệt cầm lấy ly thủy tinh bên cạnh tức tối ném xuống sàn : “ Không đi ư ?”
“ Đúng vậy, không đi.” Tôi cứ đứng trước mặt cậu ấy.
“ Chị nhầm lẫn rồi ư, đi hay ở không phải do chị.” Lam Trinh Liệt tức giận dùng ngón trỏ xỉ vào trán tôi : “ Người phụ nữ như chị thật khiến tôi thấy vô vị.
Xem ra chị vẫn dỗ dành tôi như trẻ con đây mà.
Sao hả? Bộ dạng hiện giờ của tôi chẳng phải đã thỏa mãn tình mẫu tử của đám phụ nữ các người, cho nên, mới đến để cứu rỗi tôi.
Thật nực cười.”
“ Lam Trinh Liệt, chẳng qua tôi không cẩn thận đã làm mất điện thoại cậu đưa, không đến nỗi như thế chứ ?” Tôi lại nói dối cậu ấy, Lam Trinh Liệt quả thật đã nói không sai, Lam Trinh Liệt của lúc này đây khiến tôi không muốn cứ thế mà buông tay.
“ Chị vẫn cứ gian dối.
Hôm đó tôi gọi điện thoại cho chị, mới biết điện thoại tôi đưa cho chị hiện đang nằm ở bộ phận báo mất hành lý.
Lúc tôi vội vàng đến sân bay, nhân viên sân bay nói với tôi không lâu trước đây có một cô gái Châu Á đã mang nó đến bộ phận báo mất hành lý, họ nói cô gái đó với cô gái trong bức vẽ tôi đưa ra có nét giống nhau.
Tôi thật khờ, đã ngốc nghếch mang di vật của bố đi đổi lấy điện thoại cho cái người đã sớm không có ý định cần đến nó, cứ nghĩ xem, thật quá nực cười.”
Tôi vô thức nhìn xem cổ tay Lam Trinh Liệt, cũng may, đồng hồ của bố cậu ấy vẫn còn đó, thiết nghĩ, sau đó cậu ấy đã chuộc nó về.”
“ Lam Trinh Liệt, chuyện gian dối với cậu là tôi không đúng, tôi xin lỗi.” Tôi có chút khó khăn cố nuốt trôi nước bọt : “ Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, đây là công việc đầu tiên, tôi muốn nghiêm túc hoàn thành, xem như cho tôi cơ hội nhé, được không ?”
Cậu ấy nhìn vào tôi, sau đó trưng ra giọng cười điên đảo chúng sinh : “ Ok, như vậy có gì không tốt ha, chị đã thật sự yêu thích công việc hầu hạ người khác đến thế, tùy chị nhé.
Có điều, chị nên có sự chuẩn bị tâm lý, từ lâu tôi đã không còn là cậu nhóc suốt ngày cuốn theo sau mông chị gọi chị ơi.”
Thế rồi, tôi đã trở thành hộ lý đời thứ mười tám của Lam Trinh Liệt.
Khi tôi mở lớp băng trên người Lam Trinh Liệt ra, đã phải hít sâu vào một hơi, bác sĩ chủ trị của cậu ấy càng mặt nhăn mày nhó, do cậu ấy không chịu phối hợp, miệng vết thương khá sâu sau lưng có vài nơi bị nứt ra, sưng lên rất nghiêm trọng, nếu không được xử lý tốt, nó sẽ trực tiếp dẫn đến nhiễm trùng và còn gián tiếp phá hoại cơ cấu lớp mô, khiến mô cơ hoại tử.
Khi giúp Lam Trinh Liệt vệ sinh vết thương, Lam Trinh Liệt sẽ đôi lúc bật ra một hai câu tiếng Pháp, tôi biết đó đều là những câu mắng người.
Tôi quan sát qua vết thương của Lam Trinh Liệt, phần lưng có một mảng lớn gần như bầm giập nhưng cũng may không quá nghiêm trọng, ngoại trừ vết thương trên vai.
Sau khi bác sĩ vệ sinh xong vết thương, tôi giúp Lam Trinh Liệt quấn băng.
“ Chị, tóc chị đang chạm vào tôi này.
Có cần tôi giúp chị cắt phứt đi ?”
“ Chị, chị bảo đây là công việc đầu tiên, vậy ra, khác nào nói chị chính là thái điểu (1).
Không, không, nên gọi là lão thái điểu mới đúng, để tôi tính thử xem, hiện giờ chị cũng phải hai tám, hai chín rồi đúng không ? Uhm, đủ già rồi ha.”
(1) Chỉ những người mới, nhân viên mới vào làm, phải cần thời gian thích ứng, tiếp nhận công việc, đồng thời ám chỉ những người ngớ ngẩn, ngốc nghếch, đồng nghĩa với “ ngai điểu”.
“ Chị.
.
.
uhm, gọi chị có vẻ không đúng lắm, hay tôi gọi chị là hộ lý Lâm nhé.
À, đúng rồi, chị tên Lâm Tứ Nguyệt, cái tên này đặt có vẻ tùy tiện quá, có phải bố mẹ chị lười đặt tên cho chị, vừa hay chị lại sinh ra vào tháng tư, nên tiện thể gọi luôn là Tứ Nguyệt.”
Sau khi quấn băng xong, tôi để thuốc trước mặt cậu ấy : “ Uống thuốc đi, uống thuốc xong rồi nói, tùy cậu muốn nói sao cũng được.”
Vẫn án binh bất động.
Lam Trinh Liệt chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Sau đó, cầm lấy cuốn tạp chí trên bàn, không thèm liếc nhìn xem đã ném ra ngoài cửa sổ.
“ Cậu điên rồi ư, lỡ ném trúng người thì sao ?” Cậu ấy bước đến trước mặt tôi, đứng ngang hàng với tôi nói : “ Ồ, đúng rồi.
Tôi vẫn chưa nói với chị, nhà chúng tôi có rất nhiều tiền, tiền trong nhà chúng tôi nhiều đến nỗi chị có nghĩ cũng không ngờ đến.
Rất xấc xược ha, người có nhiều tiền như thế mà ngay lần đầu gặp chị đã rút sạch tiền trong ví của chị.”
“ Uống thuốc thôi, Lam Trinh Liệt.” Tôi lần nữa để thuốc trước mặt cậu ấy.
“ Nhặt đi.
Chị đi nhặt tôi sẽ uống thuốc.” Lam Trinh Liệt chỉ ra ngoài cửa sổ, ý của cậu ấy rất rõ ràng, muốn tôi đi xuống lầu nhặt về cuốn tạp chí cậu ấy vừa mới ném.
Cứ thế, trong buổi sáng hôm đó, tôi chạy lên chạy xuống từ tầng một đến tầng mười bảy nhặt tạp chí hết lần này đến lần khác.
Hơn nữa, còn phải trong thời gian qui định.
Đến giờ trưa, tôi mệt lã, cứ thế kéo theo chiếc ghế ra ngoài ban công phòng nghỉ tựa vào.
Lúc này đây, tôi không muốn bị quấy rầy.
Nơi này khá yên tĩnh, bình thường, rất ít người đến.
Khi đang thiu thiu ngủ, tôi nghe thấy một nam một nữ nói chuyện thế này.
Vì trong đó có nhắc đến tên Eric nên khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.
“ Bố, người tên Eric trên tầng mười bảy có phải là cậu bé trước đây dì Dung từng đưa đến nhà chúng ta ?”
“ Đúng là cậu ấy.”
“ Thế thì thật quá đáng thương, vẫn còn bé đã gặp phải chuyện như vậy, chẳng trách hiện giờ tính tình cậu ấy lại tệ thế đấy.” Theo đó, là tiếng thở dài của cô gái.
“ Hiểu Hiểu, nhớ kỹ, đây đều là điều bí mật, những chuyện con biết tuyệt đối không được nói với ai khác.”
“ Con biết rồi, bố.
Con đâu phải trẻ con.”
“ Vậy con ra ngoài đi, bố muốn nghỉ ngơi một chút.”
Cửa phòng được bật lên, tôi từ ban công bước ra.
Viện trưởng Chu nhìn thấy tôi rõ ràng trên mặt có hơi hốt hoảng : “ Cô.
.
.
sao cô lại ở đây ?”
“ Xin lỗi, viện trưởng, tôi không cố ý.” Tôi nhìn ông một cách tha thiết : “ Nhưng, xin ông hãy nói với tôi tất cả những chuyện ông biết về Lam Trinh Liệt.”
“ Lam Trinh Liệt ? Sao cô lại biết cậu ấy tên Lam Trinh Liệt ? Như tôi được biết, tên tiếng Trung của Eric hầu như rất ít người biết.”
“ Thật ra, tôi và Lam Trinh Liệt trước đây đã quen biết, cho nên, tôi muốn thử xem có thể giúp được cậu ấy hay không, dường như cậu ấy đã thay đổi rất nhiều.” Lam Trinh Liệt của trước đây cao ngạo, thỉnh thoảng cũng sẽ như có như không lộ ra chứng bệnh xa lánh, nhưng không hề chứa đầy ý nghĩ thù địch như hiện nay.
Viện trưởng Chu chỉ vào ghế sofa, ý bảo tôi ngồi xuống, còn ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, châm một điếu thuốc..