Hệ Thống Trẻ Em Hư

Chương 103: 103: Tình Yêu Vĩnh Viễn Cuồng Nhiệt



Cành liễu nhỏ trên tay mang theo sắc xuân rực rỡ, đường cong tinh tế nối liền thành một vòng tròn.

Nó chỉ món đồ được tạo ra do một ý tưởng đột ngột xuất hiện, được ngón tay trắng nõn của Thịnh Uyên đưa tới trước mặt Dụ Tả Kim.
Bây giờ cậu muốn lồng chiếc nhẫn mới lạ này lên ngón tay hắn.
Khuôn mặt của Dụ Tả Kim vẫn lạnh lùng cool ngầu cứng đờ như thường ngày nhưng vành mắt lại hiện ra chút ửng đỏ.
Trên tai hắn đang đeo hai thiết bị máy móc của ốc tai điện tử, giác hút như ẩn như hiện hai bên hộp sọ, phần kết nối giữa máy móc và giác hút quấn quanh tai, dáng người hoàn hảo, đẹp trai ra dáng ra hình, liếc mắt qua đã nghĩ rằng anh giai này hẳn lạnh lùng cool ngầu dữ dội lắm.

Vậy mà nào ngờ chỉ vì ban nãy bị người mình thích từ chối kết hôn, hắn đã quay lưng trộm lau nước mắt.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, đập trúng hắn ngay trong khoảnh khắc này.
Biểu cảm của hắn không bày tỏ quá nhiều kích động, nhưng hành động lại cực nhanh, vội vã tròng chiếc nhẫn vào trong ngón tay mình.
Ngón tay to với khớp xương rõ ràng có thêm một chiếc nhẫn, Dụ Tả Kim lo lắng không dám nắm tay, chỉ sợ cành liễu mỏng manh kia sẽ bị đứt đoạn.
“Vui không?”
Thịnh Uyên thò đầu đến trước mặt hắn.
Dụ Tả Kim mất tự nhiên nghiêng đầu đi, Thịnh Uyên ngó đôi mắt đã hồng lên của hắn.
“Vừa rồi nghe tôi không đồng ý kết hôn nên đã khóc?”
Dụ Tả Kim khàn giọng: “Không khóc.”
Thịnh Uyên không tin, cậu còn muốn tiếp tục ngó vành mắt hắn, nhưng cậu càng ngó xem thì Dụ Tả Kim lại càng trốn cậu.
“Để tôi xem nào, để tôi xem nào.”
Thật Nỗ Lực cũng ngoi đầu lên.
[Hệ thống: Tôi xem với, tôi xem với.]
Một người một thống vô cùng hứng thú với chuyện Dụ Tả Kim khóc, hai bóng người xoay vòng quanh gốc cây.
Thịnh Uyên còn nhớ rõ khi cậu mới tới thế giới này, Dụ Tả Kim đã mang đến rất nhiều hoảng hốt cho cậu.

Hắn như một con sư tử dã man dính đầy máu tanh trên thảo nguyên, người khác không thuận theo ý hắn thì hắn sẽ phát động trận tấn công đầy mãnh liệt.

Sau khi tiếp xúc, cậu vẫn thấy tính tình hắn rất nóng nảy, nhưng dần dà, cậu phát hiện ra hắn không giống như những tin đồn dập khuôn bên ngoài đồn đại.

Người ngoài tiếp xúc có lẽ chẳng cảm nhận được Dụ Tả Kim đã biến hóa những gì, chỉ thấy à hắn đã học hành chăm chỉ, nhưng trong ấn tượng của Thịnh Uyên, hắn đã trở thành một con người rất khác biệt.
Dụ Tả Kim – thủ lĩnh thiếu niên bất lương trong thành phố, luôn mang đến cho người khác cảm giác công kích và khiến họ sợ hãi xa cách, sau lưng lại chỉ là một cậu thiếu niên cực kỳ dính người.
Thịnh Uyên: “Không khóc sao mắt lại đỏ?”
Đừng nói mắt đỏ, bây giờ tai hắn cũng đỏ rồi.
Thích.
Dụ Tả Kim thật sự rất thích.

Trái tim trong lồng ngực hắn cuồng loạn nhảy lên, mỗi ngày được ở bên Thịnh Uyên, hắn luôn chìm trong một tình yêu cuồng nhiệt.
Hắn ngắm nhìn cậu thiếu niên tràn đầy sức sống trước mặt.
Dụ Tả Kim đỏ bừng hai tai, kéo người ta tới, trên ngón áp út là chiếc nhẫn Thịnh Uyên tự tay làm ra cho hắn.
Hắn ghé đến bên tai cậu, nhỏ giọng, lời nói ngây thơ vô cùng:
“Sau này tôi sẽ trân trọng cậu.”
Vành tai Thịnh Uyên lập tức nóng lên, cậu khẽ ngửa người ra phía sau, gò má cũng bắt đầu phủ lên rặng mây đỏ ửng.
Dụ Tả Kim nhìn dáng vẻ xấu hổ của cậu, nâng má cậu hôn mạnh xuống một cái, làm cho mặt Thịnh Uyên bị bóp lại hết về một chỗ.
Sau đó, vì lo sợ Thịnh Uyên hủy hôn, Dụ Tả Kim nhanh chân chạy về nhà họ Dụ một chuyến.
Thịnh Uyên về đến nhà, Thịnh Thành Công không thấy Dụ Tả Kim như hình với bóng theo chân cậu đâu, bất ngờ hỏi: “Thằng nhóc thúi kia đâu rồi?”
Thịnh Uyên: “Về nhà rồi ạ.”
Thịnh Thành Công mang theo nỗi lòng đau đớn khi mất đi đứa con thứ ba, hớn hở ngồi xuống ghế sofa: “Nó về nhà làm gì vậy?”
Thịnh Uyên: “Chuẩn bị đơn xin kết hôn và thỏa thuận hôn nhân ạ.”
Nụ cười trên mặt Thịnh Thành Công lập tức biến mất.
“Con mau gọi thằng nhóc đó quay lại ngay!”
Thịnh Uyên:…
Chú biết mà, không có chuyện sao người chịu dậy sớm, tiếng chim hót đang vang vọng bốn phương!
Vừa rồi chú còn buồn bực, tại sao đột nhiên Dụ Tả Kim kia lại trở về nhà, vốn cho rằng hắn đã trả lại cuộc sống yên bình cho chú, nào hay nhà chú còn bị hắn trộm mất đồ!
Ngày thứ ba Dụ Tả Kim quay trở lại nhà, trong tiếng than trời trách đất của Thịnh Thành Công, đơn xin kết hôn và thỏa thuận hôn nhân đã được ký xuống dưới sự chứng kiến của luật sư.
[Hệ thống: Bố cậu tốt bụng thật.]
Thịnh Uyên:?
[Hệ thống: Còn phối cả BGM cho khung cảnh cậu ký thoả thuận hôn nhân.]
Nhìn Thịnh Thành Công kêu trời gào đất đứng bên kia.
Thịnh Uyên:…
Ôi tình thương vĩ đại nhưng mất mặt của người làm bố.
Hai người ký xong thỏa thuận, lo lắng bất an trong lòng Dụ Tả Kim cũng đã bị nhấn chìm.
Hắn hạnh phúc lắm.
Nhưng theo định luật bảo toàn năng lượng, hắn hạnh phúc, còn chú Thịnh Thành Công thì không hanh phúc.
Thịnh Thành Công cầm thỏa thuận kết hôn không ngừng ôi chao, đùi cũng sắp bị chú tự vỗ gẫy.
Nhân lúc Thịnh Uyên không có ở đấy, người cha già chỉ mặt Dụ Tả Kim đang ngồi trên ghế sofa.
“Lúc trước chú thấy cháu đáng thương chú mới cho cháu vào ở, thế mà cháu nỡ lòng làm thế với chú, giương móng giương vuốt quắp con trai lớn của chú đi.”
“Cháu, cháu…” Ngón tay Thịnh Thành Công run run: “Thằng oắt kia, sao cháu dám!”
Chú càng nghĩ càng cảm thấy thằng oắt kia có khác gì đang muốn làm chú tức chết đâu.
“Cháu có biết cháu với chú hiện nay giống như thứ gì không?”

“Giống Đông Quách tiên sinh và sói.” (Đông Quách tiên sinh cứu sói, sói lại đòi ăn thịt ông)
“Giống người nông dân và con rắn!”
Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Thành Công tức giận không nguôi, nét mặt không hề thay đổi, tựa như mọi ồn ào náo nhiệt bên ngoài chẳng liên quan gì đến hắn.
Thịnh Thành Công giận dữ đến bốc khói đầu: “Cháu không có gì muốn nói với chú sao?”
Dụ Tả Kim nhìn chú, im lặng một hồi, lên tiếng: “Bố.”
“Bụp!”
Thịnh Thành Công vươn tay chặn miệng hắn.
Cháu im đi.
Thịnh Thành Công: “Chú muốn cháu hãy cảm nhận nỗi áy náy từ tận trái tim, nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói.”
Dụ Tả Kim gật đầu.
Thịnh Thành Công buông tay.
“Kiếp sau cháu…”
“Bộp!”
Thịnh Thành Công:…
Nghiệp chướng.
Nhưng thỏa thuận hôn nhân đã được ký, hiện giờ đang mang ra nước ngoài chứng nhận, hai chú cháu đã trở thành người một nhà, chú Thịnh Thành Công có muốn cứu vãn thế nào cũng không cứu vãn được.

Con trai cả của chú đã bị thằng nhóc con dáng người ruột chó kia quyến rũ đến thần hồn điên đảo.
Chẳng bao lâu sau, ngày Dụ Tả Kim phải ra nước ngoài đã tới, nhà họ Dụ có bất động sản ở nhiều nơi, hành lý của hắn đã được vận chuyển qua đường hàng không từ sớm.

Dụ Tả Kim không cần phải mang theo thứ gì, nhưng người nhà họ Thịnh vẫn giúp đỡ hắn thu dọn đồ đạc.
Lần này đi Dụ Tả Kim mang theo quần áo Thịnh Uyên mua cho mình, trên người cũng đang mặc đồ cậu mua, bên ngoài cùng là chiếc áo khoác in hình graffiti ba màu đỏ đen trắng, Thịnh Uyên còn phối cả phụ kiện kim loại cho hắn đeo cùng.
Mỗi một món đồ mang ra đều vô cùng tấn công thị giác, nhưng khi kết hợp lại bỗng hài hòa lạ kỳ.

Phùng Quyên gõ cửa đi vào trong, trông thấy vali của hắn đã kéo khóa lại.
“Các con thu dọn đồ xong rồi hả?”
Thịnh Uyên thấy cô muốn nói lại thôi: “Mẹ còn muốn cậu ấy mang theo cái gì nữa sao?”
Phùng Quyên móc ra cái bát siêu to từ phía sau lưng mình: “Tiểu Dụ, con mang cả cái này theo nhé.”
Thịnh Uyên:…
Dụ Tả Kim:…
Cái bát này là cái bát cơm mà Dụ Tả Kim đang sử dụng ở trong nhà họ Thịnh.
“Lỡ đâu nước ngoài không có loại bát như thế này thì phải làm sao, mẹ xem tin tức luôn thấy họ ăn cơm đều dùng thìa và dĩa.”

Dụ Tả Kim sợ di chuyển làm vỡ bát, ngày hôm đó hắn cố tình đặt bát vào trong túi thể thao của Thịnh Uyên mua cho mình.
Sau khi đến sân bay, lần đầu tiên Thịnh Uyên được gặp mặt Dụ Phong Nhậm.

Nghe nói chú đã từ bỏ chức vụ thị trưởng ngay khi cuộc bầu cử diễn ra, cũng từ bỏ tham gia chiến dịch tranh cử.

Chú tiến cử học trò của mình tiếp bước, tuyên bố với bên ngoài đất nước đang cần những người trẻ tuổi hơn, nhưng thực chất chú muốn cùng con trai ra nước ngoài trị liệu.
Thịnh Uyên và chú liếc mắt nhìn nhau qua một khoảng không, hai bên đều không nói lời nào.

Thịnh Uyên chấp nhận gia đình tồi tệ của Dụ Tả Kim, còn Dụ Phong Nhậm cũng chấp nhận chuyện con trai chú yêu người cùng giới tính.
Họ lấy vé máy bay, sau khi qua cửa sẽ không thể nhìn thấy.
Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Uyên, chậm chạp chẳng nỡ rời đi.
[Hệ thống: Tôi có cảm giác cậu ta sắp có vài lời sến súa muốn nói với cậu.]
Quả nhiên, một giây sau Dụ Tả Kim mở miệng.
“Đến lúc tôi về cậu có còn yêu tôi nữa không?”
“Cậu sẽ không thích người khác đấy chứ?”
“Kết hôn rồi không thể ngoại tình đâu đấy.”
Thịnh Uyên:…
Quả nhiên bé Thống liệu sự như thần.
Toàn nói những lời giời ơi đất hỡi gì vậy.
Sau khi Thịnh Uyên nhiều lần cam đoan chờ đến khi hắn quay về cậu vẫn một lòng yêu hắn, Dụ Tả Kim mới một bước ba lần ngoảnh đi về phía cửa an ninh.
Máy bay bay mười hai tiếng mới an toàn hạ cánh, ba người trong gia đình nhà họ Dụ chỉ có mình Dụ Tả Kim muốn tự mình tới băng chuyền lấy hành lý.
Dụ Phong Nhậm và Đường Tĩnh muốn đi cùng con trai nhưng hắn kiên quyết từ chối, cuối cùng họ quyết định đứng đợi hắn ở lối ra, tài xế cũng đã lái xe đến đó.
Trước lúc sang đây Dụ Tả Kim đã tăng cường học hỏi ngoại ngữ, giao tiếp với người nước ngoài không có gì khó khăn.
Hắn đứng ở cạnh chờ đợi hành lý đưa ra ngoài, tiếng người trong khu chờ ồn ào náo nhiệt, phần lớn người qua lại đều là người nước ngoài, tóc vàng mắt xanh hoặc màu da ngăm đen.

Dụ Tả Kim đứng giữa đám đông, diện mạo đậm chất Phương Đông rất thu hút tầm mắt, vóc dáng và dáng người của hắn trở thành thứ có sức hút nhất trong đám người, còn chưa kể đến bộ phận máy móc của ốc tai điện tử.
Vali được vận chuyển trên băng chuyền đi ra, Dụ Tả Kim bước đến xách xuống, vừa định ra ngoài, bả vai đã bị vỗ nhẹ.
Phát âm tiếng Anh tiêu chuẩn vang ở bên tai.
“Xin lỗi, cậu là người mẫu có phải không?”
Dụ Tả Kim nhíu mày quay đầu nhìn người nước ngoài đứng sau lưng mình, hắn rất ghét bị người xa lạ đụng chạm.
Bỏ lại một lời “Không phải”, hắn lập tức chuẩn bị rời đi.
Nhưng người nước ngoài kia vô cùng kiên trì, anh ta mặc âu phục đi giày da, vừa xuống khỏi máy bay đã vội vàng như thể có thứ gì rất khẩn cấp đang chờ đợi anh ta vậy, thế nhưng đến chỗ này rồi anh ta lại cứ nấn ná chần chừ mãi.
“Cậu có hứng thú trở thành người mẫu không? Điều kiện bên ngoài của cậu vô cùng lý tưởng.”
Sau đó anh chàng ngắm trang phục trên người Dụ Tả Kim.
“Phong cách thời trang cũng độc đáo mới lạ.”
“Nếu cậu muốn, tôi có thể biến cậu thành siêu mẫu.”
Dụ Tả Kim chỉ cảm thấy khó lòng hiểu nổi, hắn không để ý tới người ta nhưng anh chàng người nước ngoài kia vẫn cố kiên trì nhét danh thiếp cho hắn.
Là danh thiếp thuộc về một thương hiệu thời trang xa xỉ.

“Người mẫu kiếm được rất nhiều tiền, nếu như sự nghiệp của cậu thuận buồm xuôi gió, giá trị của bản thân cậu sẽ tăng lên đến hàng chục triệu đô, đến lúc đó xe sang người đẹp châu báu tất cả đều là của cậu.”
Dụ Tả Kim không muốn làm, bây giờ hắn cũng có đủ những thứ ấy.
Nhưng sau khi nghe đến châu báu hắn lại hơi do dự, hắn không muốn dùng tiền trong nhà mua đồ cho Thịnh Uyên, thậm chí hắn còn cảm thấy mâu thuẫn và phản kháng với gia đình mình, nhưng mà hắn vẫn còn chưa mua nhẫn cưới cho Thịnh Uyên nữa.
Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm anh chàng nọ vài giây, nhận lấy danh thiếp.
Người đàn ông vui mừng khôn xiết: “Nhớ liên lạc với tôi nhé!”
Sau đó vội vàng chạy đi.
Tháng đầu tiên sống ở nước ngoài, Dụ Tả Kim sống rất nhàn rỗi.

Việc làm nhiều nhất trong một ngày của hắn là chia sẻ cho Thịnh Uyên nghe cuộc sống của hắn như thế nào.
Trong lúc bận rộn chia sẻ cuộc sống, hắn cũng bỏ chút thời gian làm quen với ngành nghề người mẫu bên thương hiệu kia.

Khí chất và phong cách của Dụ Tả Kim hiếm thấy trong ngành, khiếm khuyết bẩm sinh của hắn lại trở thành một lợi thế.

Nhà thiết kế đã lấy cảm hứng từ bộ phận máy móc và giác hút bên hộp sọ kết hợp với phong cách cá nhân của hắn, thiết kế ra một bộ sưu tập mới cho mùa tiếp theo.
Đúng như lời vị đại diện trong ngành đã liên lạc với hắn từng nói, sự nghiệp của hắn có rất nhiều rủi ro, đương nhiên lúc hắn đến đây đã nhận được vô vàn ghen tị và khó chịu, nhưng lần này hắn chẳng còn nhẫn nhịn như thuở còn thiếu niên.
Trong điện thoại hắn có tin nhắn của Thịnh Uyên gửi cho.
[Dụ Tả Kim, lật đổ họ đi.]
Người bạn đời yêu quý của hắn cho hắn cam đảm được ăn cả ngã về không, tình cảm gia đình đến muộn đã trở thành chỗ dựa cho ngành nghề mới chốn đây của hắn.
Chẳng bao lâu sau, Dụ Tả Kim đã xuất hiện trên một tạp chí thời trang lớn, mặc dù không phải trang bìa nhưng đã bắt đầu chính thức đánh dấu cho sự nổi tiếng trong ngành.
Công ty đã tìm quản lý và trợ lý cho hắn, thay xong quần áo, trong lúc chờ đợi chụp ảnh, Dụ Tả Kim ngồi trong góc khuất nhắn tin với Thịnh Uyên.
Đồng nghiệp trong ngành đếm tìm hắn buôn chuyện.
“Khung xương và diện mạo của cậu rất thích hợp với ngành nghề này.”
Dụ Tả Kim qua loa đáp lại.
Đồng nghiệp của hắn là một người mẫu nam, tóc vàng mắt xanh.
“Nếu chúng ta không làm nghề này, bằng ngoại hình của chúng ta thì cho dù đi làm vịt cũng có thể kiếm đầy bồn đầy chén.”
Dụ Tả Kim khàn giọng hỏi: “Vịt?”
“À, chính là đi phục vụ các quý bà quý cô hoặc những gã đồng tính giàu có.”
Nét mặt Dụ Tả Kim lạnh lùng.
Ngón tay thon dài gõ chữ.
[Đang làm gì đó?]
Thịnh Uyên nhìn xuống dòng sông.
“Đang ngắm vịt.”
Dụ Tả Kim phủi mông đứng dậy.
Hắn phải về nước!
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Mới đi chưa lâu mà người ở nhà đã ngắm vịt rồi!
Nữ nhân, chúc các người đi ị thông thuận!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.