Edit: Yooniin
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời lặn về phía tây, lúc thái dương chuẩn bị chìm nghỉm vào đường chân trời, phía xa xuất hiện một vệt thiến sắc, thiến sắc* dần dần khuếch tán, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đầm lầy.
(Màu sắc hơi đỏ)
Phía trên cỏ cây cùng gợn sóng đều chiết xạ ra ánh sáng đỏ thẫm, phảng phất giống như một tầng huyết sắc.
Phía trên tầng mây, mấy vị đại năng đã tề tụ một đường, trong đó hiển nhiên có Côn Luân tông chủ cùng Vân Cẩm các chủ, bọn họ thỉnh thoảng thì thầm mấy câu, cũng không biết là nói chuyện gì.
Phe bên kia hắc vụ cuồn cuộn, Giang Lăng không thấy rõ cảnh tượng trong đó, ma tu tự giác tập hợp về phía bên đó, Giang Lăng đoán, mấy vị đại lão Ma Môn cũng có mặt.
Hai bên lúc này đều nhất mực an tĩnh.
Giang Lăng nhìn vài lần cũng thu hồi tầm mắt. Dáng vẻ đệ tử Vân Cẩm các tựa hồ như đang rất khẩn trương, tuy rằng bọn họ thường xuyên ra ngoài rèn luyện, nhưng vẫn là lần đầu tiên đi vào “Tiên cảnh” trong truyền thuyết.
Trên mặt Thu Bích Hoa tuy rằng không nhìn ra cái gì, nhưng lại gắt gao túm lấy cánh tay Giang Lăng.
Giang Lăng muốn mở miệng an ủi, hoặc là chỉ đùa một chút để giảm bớt không khí, lời nói còn chưa đến bên miệng, dưới chân đã truyền đến một trận chấn động.
Khắp nơi đung đưa rung lắc, mặt đất rạn nứt, dòng suối trở nên vẩn đục, mùi vị tanh tưởi dày đặc chui vào mũi.
Đám người Giang Lăng ngự kiếm bay lên, không bay được lên cao bao nhiêu, thiến sắc trên không trung đã bị che kín bởi tầng tầng lớp lớp ánh lửa, hỏa quang rơi xuống, lít nha lít nhít bao trùm toàn bộ đầm lầy.
—— Đó là vô số hòn đá bị thiêu cháy!
Có người kinh hoảng hô lên: “Không tốt!”
“Mau, mau, mau, phòng ngự.”
Đám người Giang Lăng dồn dập mở ra pháp khí phòng ngự, khởi động vòng linh lực, bảo vệ cho chính mình.
Thiên thạch lao tới cực nhanh, đảo mắt đã đập vào vòng linh lực, đập lên mặt đất tạo da một cái hố sâu.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Thiên thạch như mưa che trời lấp đất rơi xuống, rất nhanh đã có người không chống đỡ nổi, lúc vòng linh lực bắt đầu rách nát cũng là lúc các vị đại năng ra tay.
Bọn họ hoặc đánh nát thiên thạch, hoặc đem thiên thạch dời đi, hoặc che chở môn hạ đệ tử phía sau lưng.
Lúc Vân Cẩm các chủ động thủ, Giang Lăng nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhìn quanh bốn phía, chỉ có thể nhìn thấy thiên thạch đập vào vòng linh lực rơi xuống đất, mấy bụi lau sậy bị nhen lửa bùng lên.
Lửa lớn cùng bùn đất che kín tầm mắt.
Đây cũng chính là nguyên nhân trước đó bọn họ đến gϊếŧ yêu thú, nếu không đến lúc này yêu thú bạo động, khẳng định sẽ càng thêm loạn, tất sẽ có đệ tử thương vong.
Tình cảnh hiện tại chẳng hề có một chút mỹ cảm, không khí tràn ngập mùi vị tanh nồng, không trung “Rắc rắc” hai tiếng nứt ra một khe nhỏ. Khe nứt từng bước mở rộng, sau khi lan ra đủ tầm mười mấy người có thể đi qua liền đình chỉ khuếch trương.
Diệp Lan Tâm hướng về phía đám Giang Lăng vẫy tay: “Chúng ta đi.”
Vô số tu sĩ bay về phía cái khe, bước vào trong bóng tối.
Đợi đến khi bọn họ bước vào khe trời, có người hô lên, vỗ vỗ ngực: “Ta còn tưởng tình huống tiên cảnh xuất hiện trời sẽ giáng điềm lành, tiên âm bên tai, hoa tươi nở rộ, không nghĩ tới……”
Thanh âm đột nhiên im bặt, không ít đệ tử hít vào một ngụm khí lạnh.
Địa điểm bọn Giang Lăng đáp xuống là một khối đất bằng, bên trên bị cát cùng mấy viên đá kì dị che kín, ngẫu nhiên có vài bụi cỏ dại cùng với mấy cái cây khô đầy gai ngược. Đưa mắt nhìn lại, là một vực sâu không thấy đáy.
Sắc trời ám trầm, màu sắc đen đỏ lẫn lộn trên tầng mây bao phủ không trung, thỉnh thoảng nổ ra vài đạo lôi đình, vô số đất đá vỡ vụn giống như một ngọn núi bị đảo ngược, huyền phù với vực sâu phía trên, liến mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Tựa như bộ dáng một khối đất chỉnh tề bị người ta đập nát.
Khi Giang Lăng nhìn xuống vực, có ảo giác như bị hắc ám cắn nuốt, phảng phất trước mặt là một sinh vậy đáng sợ đến cực điểm, nhưng cậu lại ẩn ẩn cảm thấy có chút quen thuộc……
Đợi cậu hồi phục lại tinh thần, liền thấy sắc mặt sư huynh đệ tái nhợt.
“Sư phụ, loại địa phương này thật sự là tiên cảnh?” Thu Bích Hoa đưa ra nghi vấn, âm cuối còn có chút run rẩy.
Diệp Lan Tâm thần sắc ngưng trọng, hồi lâu mới khe khẽ thử dài: “Nếu là trước đó, ta còn có chút hoài nghi, hiện tại có thể khẳng định…”
Nàng thấp giọng nỉ non, tựa hồ trả lời vấn đề của đệ tử, lại tựa như cho chính mình một đáp án: “Trừ bỏ viễn cổ chi giới, không có địa phương khác có thể có uy thế khủng bố như vậy.”
“Đây cũng chứng tỏ, viễn cổ chi giới trong lời đồn thực sự tồn tại.” Âm thanh già nua phát ra từ bên cạnh.
Diệp Lan Tâm quay đầu lại, nhìn thấy một lão nhân đầu tóc trắng xóa, hai tròng mắt hời hợt nhắm lại, đây là Tinh Thần đạo nhân biết trước việc Cửu Thiên Tiên Cảnh sẽ mở ra.
Đôi mắt Tinh Thần đạo nhân cũng không mù, hắn trời sinh một đôi Thiên Nhãn, bất luận nhìn thấy người nào cũng có thể nhìn thấy tuyến vận mệnh của kẻ đó.
Nhưng để biết được tương lai trước tiên vẫn luôn yêu cầu trả giá đại giới, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Tinh Thần đạo nhân cũng không dễ dàng mở mắt.
“Toàn bộ viễn cổ chi giới đều sụp đổ, các mảnh nhỏ của thế giới diễn hóa thành vô số tiểu thế giới, trong đó có rất nhiều mảnh quá nhỏ, bị tàn lưu bên trong hư không… Địa phương này vừa vặn xác nhận điểm này.” Đạo nhân mặt mang tươi cười nhìn giống như lão nhân thần thần đạo đạo.
Diệp Lan Tâm nghe xong những lời này liền gật đầu.
Tinh Thần đạp nhân vừa xoay người rời đi, Diệp Lan Tâm một lần nữa dặn dò bọn Giang Lăng phải cẩn thận, cuối cùng là thận trọng cảnh cáo: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không được bước vào vực sâu, sau bảy ngày, không quản bọn ta có trở về hay không, các ngươi đều phải rời khỏi nơi này, trở về tông môn đợi tin tức.”
“Đã rõ!”
Đệ tử Vân Cẩm các thống nhất trả lời.
Diệp Lan Tâm đi rồi, Côn Luân tông chủ mang theo Vô Phong chân nhân đi theo phương hướng đó, xem ra là có cùng mục đích.
Sau khi trưởng bối rời đi, người vừa mới eo lưng thẳng tắp, mặt mang tươi cười —— các sư huynh đệ toàn bộ mặt mày mang một vẻ khó nói.
Giang Lăng cảm thấy phản ứng của Vân Cẩm các bên này đã đủ lớn, không nghĩ đến Côn Luân tông vừa mới an tĩnh như gà lại phát ra một trận cười vang.
Đệ tử Vân Cẩm các đối với đệ tử Côn Luân tông rất tò mò, dù sao cũng là đạo môn đệ nhất tông. Chỉ cần mặc giáo phục của Côn Luân tông đứng đó đã thu hút được không biết bao nhiêu ánh mắt hướng tới.
Hiện giờ có cơ hội quan sát gần như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Giang Lăng làm giống mọi người, hướng về đầu bên kia nhìn vài lần, liền thấy một thiếu nữ tầm 15-16 tuổi nhảy tới nhảy lui bên cạnh Mai Sơ Viễn.
Thiếu nữ vô cùng thanh tú, chỉ vào người Mai Sơ Viễn cười vang một hồi.
Ngày thường đệ tử Côn Luân không dám làm càn với Mai Sơ Viễn, nhưng lại có thiếu nữ này nên cũng theo nàng nở nụ cười.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Thu Bích Hoa nghi hoặc.
“Hình như là con gái duy nhất của Vô Phong chân nhân Tú Chỉ.”
Giang Lăng lắc đầu tỏ vẻ không biết, thấy thiếu nữ kia quay đầu, ánh mắt dừng trên người cậu.
—— ánh mắt kia phá lệ ý vị thâm trường.
“Tiểu tỷ tỷ đối diện.” Tú Chỉ vẫy vẫy tay về phía bên này.
“……”
Giang Lăng trong lòng nghi ngờ đối phương đang gọi mình
Đã nghe thấy Tú Chỉ lắc lắc hai cái bím tóc hô lên: “Vân Cẩm các Lục Nghi Tu tỷ tỷ, Thanh Hà tiên tử, tiểu tẩu tẩu ~~~”
Theo một đống xưng hô này ra, phân nửa đệ tử Vân Cẩm các không phải vẻ mặt mộng bức thì chính là khiếp sợ.
Trần Hằng sư huynh nói thầm: “Tiểu nha đầu này sao lại nói chuyện khó nghe thế, kêu ai là tiểu tẩu tẩu của cổ?”
Đại sư tỷ Thu Bích Hoa yên lặng chỉ chỉ Giang Lăng: “Chắc là gọi tiểu sư muội.”
Thu Bích Hoa lôi kéo mấy người Đại sư huynh chia sẻ “Sự kiện lớn” này, nhưng thật ra Giang Lăng ôm cánh tay, ánh mắt tử người Tú Chỉ đảo sang dừng trên người Mai Sơ Viễn.
Thần sắc Mai Sơ Viễn có chút bất đắc dĩ, lúc Tú Chỉ hô lên ba từ “Tiểu tỷ tỷ”, y hé miệng, đang định ngăn lại thì cảm nhận được tầm mắt của cậu, quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau không quá ba giây, Mai Sơ Viễn lập tức quay sang chỗ khác.
Tầm mắt của người tu chân cực kỳ tốt, Giang Lăng nhìn thấy rõ dưới mái tóc đen mềm mại, vành tai trắng nõn chậm rãi đỏ lên.
Vì thế Giang Lăng cong cong khóe môi.
Hệ thống yên lặng phun tào: “Cho nên nói ký chủ chính là đang giả vờ, hừ hừ, rõ ràng đè người ta vui vẻ chết đi được, một hai phải nói do tôi không ngăn cản anh. Phỏng chừng lúc đó tôi cản anh thiệt, anh lại càng không vui.”
Giang Lăng không thèm để ý đến nó, nhìn thấy Tú Chỉ lại vẫy tay, ở đầu kia kêu: “Tiểu tẩu tẩu, tỷ yên tâm, ta khẳng định sẽ mang Sơ Viễn ca ca qua đó.”
Tiếng nói vừa dứt, nàng lộ ra gương mặt tươi cười, lôi kéo cánh tay Mai Sơ Viễn đi về phía Giang Lăng.
“Đừng thẹn thùng như vậy nha.”
“Sơ Viễn ca ca, huynh có chút tự tin xíu đi, anh đứng ở bên này sẽ không có ai hài lòng đâu.”
Tú Chỉ lải nhải nói không dứt, đảo mắt đã kéo Mai Sơ Viễn đến trước mặt Giang Lăng, ngồi xổm phía sau Mai Sơ Viễn, nhìn về phía Giang Lăng làm cái mặt quỷ: “Tiểu tẩu tẩu, có phải Sơ Viễn ca ca rất tốt hay không?”
Nói xong còn dùng sức đẩy, Mai Sơ Viễn không thể không tiến lên vài bước, đi đến gần trước mặt cậu.
Giang Lăng nhịn không được nở nụ cười: “Tốt tốt tốt.”
Y như cô dâu nhỏ, Giang Lăng nhìn Mai Sơ Viễn bị huynh đệ thậm chí là hậu bối trêu chọc đến hơi hơi nhíu mày, ở trong lòng yên lặng bổ sung.
Tú Chỉ đắc ý nở nụ cười.
Mai Sơ Viễn nghiêng đầu, tránh khỏi ánh mắt của Giang Lăng, “Được rồi, đừng nháo nữa, chúng ta nên xuất phát.”
Đường đường là Thanh Hà tiên quân tuy bị trêu đùa, nhưng ở trong nhóm đệ tử Côn Luân lại rất có uy tín, thấy y nói đến chính sự, một đám lập tức thay đổi thần sắc đoan đoan chính chính.
Ngay cả Tú Chỉ cũng đứng đắn vài phần, vỗ ngực tỏ vẻ: “Yên tâm, ta sẽ không gây sự.”
“Ừ.” Mai Sơ Viễn gật đầu, ôn thanh sắp xếp tất cả các việc, thần sắc y tuy rằng nhu hòa, nhưng các đệ tử Côn Luân lại ngoan ngoãn làm theo.
Đợi sau khi an bài thỏa đáng, y nhìn về phía Giang Lăng chớp mắt một cái, liền đi theo Trần Hằng thương lượng.
Ánh mắt Trần Hằng có chút vi diệu, lại không hề chậm trễ chính sự, rất nhanh đã thương lượng xong xuôi.
Hai tông chỉnh lại đội hình, hướng về phía trước đi tới.
Vùng đất này tuy rằng bị phá hủy nặng nề nhưng linh lực lại vô cùng nồng đậm, thêm nữa thời gian trôi qua dài dằng dặc, trong đó vẫn luôn ẩn chưa trân bảo chưa từng bị người phát hiện.
Hai bên bước qua bờ cát mọc đầy cỏ dại liền gặp được mấy lùm cây mọc rải rác, có lẽ trong quá khứ là một cánh rừng thưa thớt.
Mọi người đều là lần đầu tiến vào “Tiên cảnh”, một đám đều cực kỳ cảnh giác.
Trong đó có một người a lên một tiếng, rút pháp khí ra.
“Xảy ra chuyện gì?”
Đệ tử kia lắc đầu, đẩy mấy lùm cây ra, chỉ vào một gốc cỏ nhỏ đỏ thắm, thanh âm run rẩy: “Này giống như là… An Thần thảo vạn năm?”
“Chính xác.” Đệ tử tinh thông thảo dược khẳng định.
Kế tiếp lại có thêm mấy đệ tử ở từng địa phương lơ đãng phát hiện một ít linh thạch cùng linh thảo.
Linh thạch tất nhiên tinh thuần vô cùng, linh thảo đều là mọc vạn năm.
Mà một số trân bảo trân quý ở Tu chân giới cứ thế mà sinh trưởng ở một góc đất tầm thường, không người hỏi thăm.
Hết chương 72.