Hạ Mộng Di ngồi trong taxi, lấy một chiếc bút ghi âm từ túi xách ra.
Đưa sát tai, nghe những âm thanh truyền ra, không biết nên có biểu cảm thế nào cho thích hợp.
Cô cũng đã chuẩn bị cho cuộc gặp này.
Tất nhiên là muốn ghi lại một số bằng chứng để uy hiếp Trương Dung, nhưng cô không ngờ rằng Trương Dung lại cẩn thận như vậy, căn bản không cho cô bất kì cơ hội nào.
Trong két sắt vốn không có nhiều tiền, mà là những thứ có liên quan đến mụ vợ của Trần Qua, cô chỉ đang cố ý tiết lộ cho Trương Dung.
Vốn định dẫn Trương Dung mắc câu, rồi ghi lại chứng cớ về sự xúi giục của anh ta nhưng Trương Dung vô cùng cần trọng, chốt một câu cuối khiến kế hoạch của cô nát bét.
Không hiểu tại sao, sau khi gặp Trương Dung, trong tiềm thức cô tin rằng Trần Qua nhất định không phải đối thủ của anh ta.
Đây không phải suy đoán mù quáng mà là phán đoán dựa trên cục diện.
Cô hiểu Trần Qua, cho dù lần ghi hình lần trước hắn đã phải chịu tổn thất, nhưng hắn không hề đánh giá cao Trương Dung.
Ngược lại, sau khi ghi hình chương trình xong, hắn liền vui vẻ đi tìm đàn bà.
Cô thực sự không hiểu được, Trương Dung đã công khai đối đầu với hắn như vậy ở buổi ghi hình. Hắn suôn sẻ mấy năm này, tự tin cho rằng Trương Dung không thể đe dọa đến hắn?
Nếu không phải hắn bất cẩn, kiêu căng, tự mãn như vậy, cô cũng chẳng dám coi thường hắn mà tự tìm lối thoát cho mình.
Hắn cứ thế này, bảo đảm không phải đối thủ của Trương Dung.
“Hừm..”
Hạ Mộng Di không khỏi thở dài.
Hay là hợp tác với Trương Dung đối phó với Trần Qua?
Có lẽ Trương Dung nói đúng, khi nghĩ đến Trần Qua cô liền không tự chủ được mà dâng lên cảm giác sợ hãi, không dám chống đối.
Nhưng chỉ cần nhớ đến cảnh Trần Qua và tiện nhân kia đang vui vẻ bên nhau, cảm giác sợ hãi biến mất, thay vào đó là sự tức giận tràn ngập.
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Hơn một năm nay, tôi hầu hạ hắn, còn hắn thì giở chút thủ đoạn lừa gạt tôi để đi tìm niềm vui mới, đây là thứ chó má gì?
Muốn đá văng đi sau khi chơi chán? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!
Nhưng tức giận thì tức giận vậy thôi, từ tận đáy lòng cô vẫn không dám hạ quyết tâm để đối phó với Trần Qua.
Cô biết mức quan trọng của những tài liệu đó, nửa đêm nửa hôm Trần Qua mang tài liệu đến căn hộ cô sống, cẩn thận khóa trong két sắt. Ngay hôm sau thì vợ hắn bị hẹn đi ‘uống trà’.
Những tài liệu đó có lẽ là bằng chứng quan trọng mà Ủy ban Kiểm tra Kỷ luận đang tìm kiếm.
Nếu cô lấy trộm mà bị Trần Qua phát hiện, hắn nhất định sẽ không tha cho cô một con đường sống.
Nên làm gì? Cô vẫn không biết nên phải quyết định thế nào.
Dọc đường đi, cô vẫn chìm trong mớ suy nghĩ, thậm chí không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.
“Cô đã đi đâu vậy? Sáng sớm đã không có nhà?” Trần Qua nhìn thấy cô liền hỏi.
Nhìn thấy hắn, Hạ Mộng Di trong lòng bất giác run lên, thân thể cũng bắt đầu run.
Chẳng nhẽ Trương Dung lật lọng, bán đứng cô?
Bất quá suy nghĩ này vừa lóe lên liền bị cô dập tắt, Trương Dung vẫn cần sự giúp đỡ của cô để đối phó với Trần Qua.
Bình tĩnh lại, cô thản nhiên treo quần áo và túi xác lên giá treo, đi đến ghế sofa ngồi xuống sát Trần Qua, nhẹ giọng ậm ừ “Cuối cùng anh cũng nhớ đến em rồi à? Em còn tưởng anh không quan tâm đến sống chết của em nữa.”
Cô quay mặt đi, tưởng rằng Trần Qua sẽ dỗ cô bằng những lời nói mặn nồng lúc trước nhưng đợi một lúc vẫn không thấy Trần Qua nói gì.
Cô quay lại nhìn Trần Qua, chợt choàng váng cả người.
Trần Qua lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt tỏa ra tia lãnh khốc “Cô vẫn sống như thế này à?”
Trần Qua cầm hai vỏ chai rượu, bực tức ném vào thùng rác, lớn giọng nói “Tôi để cô ở nhà một mình không có nghĩa bắt cô phải lăn lộn chờ chết. Cho dù công việc không thuận nhưng cô vẫn còn tay chân cơ mà? Dọn dẹp nhà cửa cũng không biết sao? Tôi làm việc cả đêm, về đến nhà lại thấy như chuồng lớn thế này, nếu là cô cô có chịu được không?”
Hạ Mộng Di sững sờ trong chốc lát, nhất thời toàn thân run lên vì tức giận.
Là ai trước đây sẽ thề thốt chăm sóc cô? Là ai hứa sẽ không khiến cô lo cơm ăn áo mặc?
Kết quả thì sao một người giúp việc cũng không cho cô thuê, hiện tại còn trách cô không dọn dẹp?
Hơn nữa chẳng phải cô vừa mới dọn dẹp sao? Mỗi lần hắn đến cô đều quét dọn sạch sẽ, trang điểm thật xinh đẹp chờ hắn sao?
Một lần đã trách móc cô?
Tại sao cô phải chịu đựng những thứ này, chẳng nhẽ hắn không rõ?
Sự tức giận, bực dọc dâng lên trong lòng cô cuồn cuộn nhưng Hạ Mộng Di không thèm hé nửa lời.