“Tránh xa Tiểu An ra. Đừng thương cậu ấy nữa…”
“Ý… ý của cậu là gì?”
Gia Khánh bối rối, nói vào điện thoại. Cái Lan cáu gắt, nó quát lên.
“Ý của tôi là gì? Chẳng phải cậu là người hiểu rõ nhất sao? Tôi đã rút lui để cho Tiểu An có thể đến bên cậu. Vậy mà cậu đã làm gì? Cậu lợi dụng nó, cậu trêu đùa nó? Nếu ngày hôm nay, An không nói cho tôi biết cậu chỉ coi nó là bia đỡ đạn thì chắc tôi sùng bái cậu đến chết mất”
“Không phải….”
Lan đập bàn, nó uống ực một hơi nước, sau đó lại tiếp tục chửi mắng Gia Khánh.
“Không phải? Thế cậu muốn gì? Chẳng phải là cậu biết nó thích cậu hay sao? Nếu đã không thích nó thì việc gì phải…”
“Tôi thích An”
Lan im lặng. 1 phần là vì bất ngờ, cũng một phần là vì đau sót….
Giờ cô cũng đã hiểu cảm giác đơn phương là như thế nào rồi…
Chính miệng cậu ấy nói thích An… cô còn chối được gì nữa…
“Cậu…. Tiểu An tổn thương nhiều rồi… tôi cho cậu thời gian là 3 năm…. nếu câu không làm Tiểu An cười được… thì 3 năm sau, nếu tôi còn sống, tôi sẽ mang Tiểu An đi…”
Lan tắt máy… nước mắt rơi chực…
Tiểu An… cậu hãy sống tốt nhé!
– ————–
Tôi chạy… chạy mãi… không biết bản thân đã lạc vào chốn nào rồi…
Đi loanh quanh 1 hồi, thì tôi gặp Trần Dương.
Cậu ấy ngồi dưới gốc cây, mắt nhắm hờ… nắng xuyên qua khẽ lá chiếu lên khuôn mặt của cậu ấy… nhìn Trần Dương giống như thiên thần vậy… thật đẹp.
“An, cậu lại đây…”
Tôi bất giác đến gần, cậu ấy kéo tôi xuống, nhìn tôi.
“Vừa khóc à?”
“Không… không có”
Tôi giật mình, tay sờ lên mắt. Trần Dương thấy tôi như vậy, thì mỉm cười.
“Tiểu An, nếu cậu còn muốn khóc, thì cứ tựa vào vai tớ mà khóc… nhưng cậu chỉ được khóc nốt lần này thôi, bởi vì… tớ sẽ không để cậu khóc thêm 1 lần nào nữa đâu.”
Má và tai Trần Dương đỏ lên. Tôi bất giác nghiêng đầu, nhìn cậu ấy khó hiểu.
“Cậu nói cái gì đấy? Tớ có muốn khóc nữa đâu”
Trần Dương nhìn tôi ngơ ngác, sau đó liền quát lên.
“Tiểu An, cậu chính là đồ con sứa, đồ con sứa không có não không có tim!!!”
Không có não mới không biết tôi thích cậu.
Không có tim mới không thích lại tôi.
“Tiểu An… cậu thích Gia Khánh à?”
Tôi mím môi, gật đầu…
Trần Dương có chút đau lòng, xoa đầu tôi…
“An này… chúng ta đánh cược không?”