Editor: May
Sắc mặt Thịnh Viễn Hải đã càng tàn bạo, giơ tay vung lên,
“Thịnh Vi Ương, mày nháo đủ chưa!”
Hoa hồng Thịnh Vi Ương cầm trong tay, bị một cái vung lên này của Thịnh Viễn Hải, rơi xuống thảm, cánh hoa hồng rơi đầy đất.
Các khách mời xem náo nhiệt, rốt cuộc cảm giác được một tia đè nén, đều huyên náo nhỏ giọng nghị luận.
Nhìn thân ảnh nhỏ xinh cô đơn bị hai nhà Thịnh Lục vây công trên sân khấu, ánh mắt nổi lên một chút đồng tình và lo lắng giả nhân giả nghĩa.
Lập tức, toàn bộ đại sảnh yến hội đều an tĩnh.
……
Nhìn Thịnh Vi Ương xoay người lại lục tìm cánh hoa hồng rơi đầy đất kia, trên mặt ác độc của Thịnh Mạt Ly hiện lên khoái ý trả thù!
Cô ta là đại tiểu thư nhà họ Thịnh, Thịnh Vi Ương, ở trước mặt của tôi, cô nên thấp hèn như vậy!
Thịnh Vi Ương đã nhặt hoa hồng lên, đi về phía bên cạnh sân khấu.
Dưới ánh mắt chăm chú đầy đồng tình lại nghi hoặc của mọi người, Thịnh Vi Ương cắm hoa hồng vào bình hoa cổ, vừa đùa nghịch tạo hình vừa nhỏ giọng lẩm bẩm,
“Bó hoa này, đã tốn 250 đại dương của cháu, quý như vậy, ném rất đáng tiếc, cắm nơi này tinh lọc không khí cũng được nha, đúng không?”
Thịnh Vi Ương cắm một đóa hoa hồng cuối cùng vào xong, chuyển mắt nhìn về phía yến tiệc dưới sân khấu.
Các khách nhân đồng thời ngẩn ra, nhìn Thịnh Vi Ương chớp đôi mắt đào hoa cười xấu xa, lại cố tình ra một bộ dáng thỏ con thuần khiết vô tội, đều buồn cười, không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp lời.
Trên sân khấu, người hai nhà Thịnh Lục hai mặt nhìn nhau, sắc mặt càng khó coi.
……
Thịnh Mạt Ly gắt gao trừng mắt nhìn Thịnh Vi Ương, vẻ mặt khó có thể tin.
Con nhóc thúi này vừa mới…… Làm gì?!
Thịnh Mạt Ly đi lên từ phía sau Thịnh Viễn Hải, đôi mắt tinh sảo che dấu ý ác độc, nghiêng mặt đối mặt với các khách mời.
Sắc mặt tái nhợt, thả giọng nói càng nhỏ nhu nhược, nói ra lời của một đại gia khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa,
“Ươn Ương, chị biết trong lòng em khó chịu, cũng thật sự rất đau lòng cho em, chỉ là, Ương Ương, em xem hôm nay trong nhà tới nhiều khách mời như vậy, đừng như vậy, được không Ương Ương?”
Nha!
Thịnh Vi Ương nhịn không được ném ánh mắt xem thường, ngữ khí lạnh lạnh,
“Chị đau lòng cho tôi? Thịnh Mạt Ly, chị không sợ nói chuyện đau đầu lưỡi, nhưng tôi sợ ghê tởm lộn dạ dày được không?”
Sắc mặt Thịnh Mạt Ly trắng nhợt,
“Mày, đáng chết —”