Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hai người họ cùng nhau trồng cây, trong sân nhanh chóng xuất hiện mấy đống núi nhỏ, Túc Khê không nhịn được cười rộ lên, vô cùng chờ mong, không biết cây trồng trong game có khác gì so với cây trồng ngoài đời thực không, thời gian trong game trôi qua rất nhanh, chắc sang năm mới là có thể thấy chồi non nảy mầm, gió thổi đung đưa xào xạc.
Túc Khê không có cảm tình gì với cây hoa lê, đối với cô, đây chỉ là một giống cây trồng bình thường. Nhưng giờ phút này, nhìn nhóc con cặm cụi trồng cây, cô biết từ giờ trở đi, cây lê sẽ trở thành thứ quan trọng nhất của cuộc đời cô.
Tưởng tượng nhóc con cầm cánh hoa lê, mong chờ cô tới. Mà cô đi trên đường, vô tình thấy một cây hoa lê nở rộ, sẽ nghĩ tới ai đó lúc nào cũng xụ mặt, không bao giờ thành thật với bản thân.
Túc Khê cầm điện thoại, không hiểu sao khóe mắt lại cay cay.
Trồng cây xong, tuyết trong sân đã tích thành một lớp dày. Ở bên Túc Khê đang là bốn, năm giờ chiều, nhưng lúc này trong game đã là giờ Tý (11h – 1h sáng), tiết trời giá lạnh, Túc Khê nhìn bàn tay tái nhợt của nhóc con, cô xoa tay hắn, đuổi hắn vào trong phòng.
Nhóc con đang tuổi ăn tuổi lớn, nên đi ngủ.
“Muốn ta đi ngủ? Nhưng ta không mệt.” Vất vả lắm Lục Hoán mới có bằng hữu, hiện giờ đang rất phấn khích, không hề có chút tự giác nghỉ ngơi sớm, chỉ hận không thể trò chuyện với nữ quỷ này thêm chút nữa.
Dù mỗi lần hỏi, người nọ cũng chỉ có thể trả lời “Đúng” hoặc “Sai”.
Dám nói không mệt? Rõ ràng là hai mắt đỏ bừng, còn lén ngáp một cái, khiến cho lòng cô mềm nhũn, ông trời ơi, nhóc con chibi ngáp mà cũng cute. Quả nhiên tiêu tiền để xem khuôn mặt thực của hắn đúng là một sai lầm!
Lục Hoán quay trở về phòng, lấy khăn lau sạch bùn đất trên tay, ngẩng đầu hỏi: “Này… ma quỷ cũng cần nghỉ ngơi à?”
Bình thường yêu ma quỷ quái không cần ăn cơm đi ngủ, nhưng Túc Khê sợ mình mà nói “Không”, nhóc con sẽ không chịu đi ngủ, vì thế cô cầm lấy tay trái của hắn, tỏ vẻ “Đúng vậy”, ma quỷ cũng cần ngủ.
Nhóc con lập tức nghiêm mặt, nói: “Nàng cũng mệt rồi, là lỗi của ta, đáng lẽ ra không nên làm phiền nàng.”
Túc Khê lại mềm lòng, thật ngoan.
Nhóc con nói xong, lại nhìn xung quanh, nghĩ một lúc, sau đó xoay người đi sang căn phòng bên cạnh, nói: “Đi theo ta.”
Thực ra căn viện này có rất nhiều phòng, lúc trước nhóc con đã trùng tu lại, trông khá kiên cố chắc chắn. Hắn đẩy cửa căn phòng bên cạnh, sau đó mang một bộ chăn nệm mới tinh sang.
Trong phòng không có gì, chỉ có một chiếc giường duy nhất.
Hắn xoa huyệt thái dương, có phần áy náy, “Không biết ngày thường nàng ngủ như thế nào, ngủ ở đâu, nhưng ngày sau không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất nữa, ta sợ mấy con quỷ lớn khác bắt nạt nàng. Nếu nàng không chê, cứ ở tạm căn phòng này của ta, gian phòng này còn thiếu rất nhiều thứ, ngày mai ta sẽ đi mua thêm, đêm nay nàng qua phòng ta ngủ tạm trước đi.”
Nhóc con nghiêm túc nói, không chịu nhượng bộ.
Túc Khê ở bên ngoài màn hình cười như được mùa, tiêu rồi, nhóc con thật sự coi cô là quỷ.
Còn tưởng có con quỷ khác bắt nạt cô.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Không hiểu rốt cuộc nhóc con đã nghĩ gì nữa, mới vừa rồi hắn hỏi rất nhiều, cô nói rằng mình là nữ, nhóc con đỏ mặt mất nửa ngày. Hắn không nhìn thấy cô, ở chung một gian phòng không phải vấn đề gì lớn, nhưng sau khi biết giới tính của cô, hắn kiên quyết đòi chia ra hai gian phòng.
Túc Khê chỉ muốn niết thật mạnh khuôn mặt hắn, nhưng sợ hắn lại đỏ mặt, cô đành cố gắng nhẫn nhịn, tự nhủ không nên mạnh bạo quá.
Hồi mới chơi game, nhóc con lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, vậy nên Túc Khê không hề nghĩ một người có tính cảnh giác cao như vậy, một khi đã thân thiết với ai đó thì toàn tâm toàn sức bảo hộ người đó trong lòng bàn tay.
Cô sợ nếu hôm nay mình không đồng ý ngủ ở phòng hắn, nhóc con sẽ buồn tới mức mất ngủ, dù sao hắn cũng không nhìn thấy quỷ thần, vậy nên cô đồng ý với hắn.
Túc Khê nắm tay trái nhóc con, ý bảo “Được”.
Món cá vược hấp bị hai người bỏ quên, giờ đã ‘nguội ngắt nguội ngơ’, Lục Hoán quay về phòng mình lấy đồ dùng cá nhân, nhìn thấy hộp thức ăn, liền tiện tay mang sang phòng bên.
Túc Khê lập tức kéo góc áo hắn lại – Nhóc con, ngoan, giờ đã tối rồi, đồ nguội ăn không ngon.
Lục Hoán đứng lại, hắn hiểu ý nàng, nàng sợ hắn ăn rồi sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Lục Hoán cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với người như hắn mà nói, nó cực kỳ đáng quý trọng… Dẫu sao thì, trước đây hắn luôn phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc, không ít lần phải ăn cơm thừa canh cặn…
Đáng tiếc, nàng không thể ăn cùng hắn.
Hắn quay đầu, nói: “Yên tâm, ta mang vào trù phòng, ngày mai hâm nóng lại.”
Lúc này Túc Khê mới buông tay.
Lục Hoán cất hộp thức ăn đi, lại quay về đóng cửa phòng cho Túc Khê.
Trong phòng trống không, tuy không thể nhìn thấy nàng, nhưng hắn biết, nàng đang ở đây. Có lẽ đang ngồi trên giường, có lẽ đang đứng cạnh cửa sổ, cũng có lẽ đang ngồi xổm trước mặt, mỉm cười nhìn hắn…
Lục Hoán nghĩ vậy, bỗng dưng mong ngày mai mau mau tới, hắn luôn một thân một mình, cả ngày cô đơn buồn chán, nhưng hiện tại, ánh sáng của hắn đang ở bên cạnh hắn, hắn khao khát được ở bên nàng.
“Mai gặp lại.” Lục Hoán nhìn vào hư không, đôi mắt sáng như sao.
Lần đầu tiên Túc Khê nghe thấy nhóc con nói ba chữ “Mai gặp lại”, giống như ước hẹn ngày nào cũng phải gặp nhau, không hiểu sao cô lại cảm thấy vui sướng.
Cô nhìn nhóc con đứng trước cửa, không nhịn được vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa cái đầu mềm mại của nhóc con.
“…” Lục Hoán nhìn ngọn gió trước mặt với ánh mắt kỳ lạ, hắn đã không còn là hài tử (trẻ con) nữa, mới qua sinh thần mười bốn tuổi chưa được bao lâu, giờ đã được mười lăm tuổi, là một nam tử hán chân chính.
Mà Túc Khê ở ngoài màn hình không biết suy nghĩ của nhóc con, cô vui vẻ nhìn hắn quay trở về phòng ngủ, sau đó hớn hở mở siêu thị.
Dù sao cũng thi xong rồi, giờ đang rất rảnh rỗi, tranh thủ lúc này nghiên cứu cách làm nhà lưới trồng rau.
Nhiệm vụ chính số hai yêu cầu sản suất 2000kg lương thực, nhiệm vụ chính số sáu yêu cầu khắc phục thiên tai, tiếp tế cứu sống nạn dân, đương nhiên có liên quan tới sản lượng lương thực, vậy nên phải chuẩn bị nhà lưới thật tốt.
Trước khi thi cô còn thề nhất định phải nâng cấp nông trang cho nhóc con, ai dè trì hoãn tới tận bây giờ.
Sau khi chia ban, Túc Khê trực tiếp chọn khoa xã hội, đối với hóa học, vật lý, sinh học,… cô lơ mơ chỗ hiểu chỗ không, nếu không phải vì trò chơi này, còn lâu cô mới tra Baidu nghiên cứu “cách làm nhà lưới”.
Cô vừa đọc tài liệu vừa xuýt xoa, thật không thể tin được, vì một trò chơi mà cô chịu ngồi vào bàn học hành!
Nhà lưới hiện đại có đầy đủ mọi chức năng, từ hệ thống nhiệt độ cho tới hệ thống tự động, nhưng hiển nhiên ở cổ đại không thể sử dụng mấy loại kĩ thuật này, Túc Khê lập tức bỏ qua.
Đối với nước Yến đang phải chịu cảnh thiên tai khắc nghiệt, rét đậm rét hại, để gia tăng sản lượng nông sản, quan trọng nhất vẫn cần phải có thùng úm và nhà lưới.
Túc Khê đã có kinh nghiệm xây dựng thùng úm, cô vào siêu thị đổi bản vẽ nhà lưới trồng rau, sau đó đốt củi lửa lên, làm việc thâu đêm.
Lần này giống hệt như lần trước, đều phải xếp gỗ, nhưng lần này có phần khó nhằn hơn, phải mất mấy tiếng mới làm xong một cái nhà lưới thô sơ.
Túc Khê không rõ căn nhà này có thể sử dụng được hay không, nhưng cô cứ để ở sân viện nhóc con trước đã, sau đó cô đặt bản vẽ xây dựng nhà lưới lên bàn của nhóc con.
Nhóc con là đứa nhỏ thông minh, lỡ đâu nhìn thấy nhà lưới của cô, hắn có thể trùng tu, nâng cấp lên một level mới.
Xong xuôi mọi chuyện, Túc Khê vui vẻ offline.
. . .
Lục Hoán nằm ở phòng bên cạnh, cả đêm không ngủ, hắn dựa lưng vào thành giường, nhìn trận tuyết cuối cùng trước khi mùa xuân tới, tuyết rơi như mưa, hắn mím môi, đôi mắt sáng ngời.
Sáng hôm sau, hắn thấy ngoài sân có một căn phòng nhỏ được xây bằng gỗ và giấy dầu, có vẻ giống với phòng ấm lúc trước, nhưng tân tiến hơn chút, nàng ấy lại có ý tưởng mới liên quan tới canh tác trồng trọt?
Lục Hoán cười khẽ.
Hắn đi tới trước cửa phòng, không biết nàng còn ở đây hay đã đi rồi, vì thế gõ gõ cửa, nhưng không ai trả lời… Có chuyện nên quay về địa phủ rồi sao?
Lục Hoán đã giao kèo với nàng, mỗi lần xuất hiện thì đặt một cánh hoa lê vào lòng bàn tay hắn. Thấy nàng không ở đây, hắn có hơi thất vọng, nhưng không phải như lúc trước lo được lo mất, mà giờ đã bình tĩnh hơn, chắc là có chuyện gì đó, lát nữa nàng sẽ về.
Hắn đẩy cửa đi vào, chiếc giường vẫn gọn gàng ngăn nắp như cũ, chưa bị ai động vào, còn trên bàn có một bản vẽ, bức thư tối qua hắn viết cho nàng cũng được đặt lên trên bàn.
Lục Hoán nhìn bức thư kia, bỗng nhớ lại mấy chuyện mất mặt mình từng làm, hai tai hắn đỏ bừng, lập tức thiêu hủy chứng cứ. Bỗng nhiên, tầm mắt hắn dừng lại trước bản vẽ…
Bản vẽ này họa lại cấu trúc của một công trình nào đó, Lục Hoán cầm lên, nhíu mày nhìn kĩ, càng xem càng giật mình.
Hắn biết nữ quỷ này tới từ địa phủ, nhưng có vẻ triều đại của nàng đã bỏ xa triều đại của hắn hàng nghìn năm.
Nhờ có bản vẽ của nàng, Lục Hoán có thể tự mình nghiên cứu, lý giải, nhưng nếu không có sự trợ giúp của nàng, cho dù Lục Hoán có là thiên tài đi chăng nữa, hắn cũng không bao giờ nghĩ ra, dù gì mọi thứ cũng quá mức kỳ diệu.
Nếu giống như phòng ấm, vậy chắc hẳn nhà lưới này cũng sẽ thành công.
Lục Hoán đang đau đầu chuyện nước Yến không có đủ sản lượng lương thực, hiện tại nữ quỷ đang không ở đây, hắn tranh thủ qua xem nông trang một lúc.
Lục Hoán mặc thêm áo choàng, âm thầm ra ngoài.
. . .
Sau khi Lục Hoán sắp xếp mọi thứ, dưới sự dẫn dắt của ba người phó bếp Đinh, nông trang đã bắt đầu đi vào hoạt động.
Có phòng ấm, thừa dịp vào đông sản lượng thấp kém, các nông trang khác không thể cung cấp trứng gà, hoặc sản lượng trứng gà rất thấp, nông trang của Lục Hoán thu mua được hơn một nghìn con gà với giá hời, bởi vậy diện tích phòng ấm được cơi nới, một phòng có sáu mươi con gà.
Vào đông, đám quý tộc rất thích ăn các món ăn được chế biến từ trứng gà, thậm chí còn ăn kèm với canh nóng, nhưng bởi vì các nông trang không cung cấp đủ số trứng, hiện tại mọi người tranh nhau tới chợ mua. Nếu có thể thừa dịp mùa đông giá rét này bán trứng, tương đương với việc thành công chiếm lĩnh thị trường.
Lục Hoán ra lệnh cho phó bếp Đinh, để đám hạ nhân chia nhau bán ở các khu chợ khác nhau, vậy nên mọi người trong chợ không phát hiện có điều gì đáng ngờ.
Ngoài ra, hắn chia trứng gà thành nhiều loại, đám danh môn thế gia không thiếu ngân lượng, bọn chúng lại ham hư vinh, thấy trứng gà được chia ra hai loại hảo hạng và bình thường, đương nhiên bọn chúng sẽ chọn loại hảo hạng.
Thực chất, số trứng gà hảo hạng được đám hạ nhân lau rửa kĩ càng, buộc thêm chút nơ lụa rẻ tiền mà thôi, sau đó bỏ vào một cái hộp, bán đắt gấp mười lần so với trứng gà loại thường.
Thu được ngân lượng của đám danh môn thế gia, hắn chuyển đối tượng khách hàng sang dân chúng bình thường, trộn lẫn trứng gà với bùn đất, sau đó bán ra với giá gốc.
Nếu ngày nào bán không hết, còn thừa lại trứng gà, Lục Hoán sai Trường Công Mậu mang tặng phụ nhân đang có thai, gia hộ có hài tử và đám nạn dân.
Việc buôn trứng dần ổn định, số ngân phiếu trong tay Lục Hoán càng lúc càng tăng, ngắn ngủi mười ngày, từ 250 lạng bạc, bù trừ thêm bớt, hiện tại đã được 520 lạng bạc.
Lục Hoán gọi nhóm hạ nhân đang nuôi trồng canh tác tới, bắt tay vào khâu xây dựng nhà lưới.
Sau khi làm xong phòng ấm, Trường Công Mậu buồn chán không có gì làm, đã lâu ân công không tới, hắn ta chỉ là thợ mộc, ngoại trừ giúp ân công xới đất, hắn ta không biết làm gì khác. Nhưng hiện tại… tuy không rõ nhà lưới này để làm gì, nhưng hắn ta rất tin tưởng ân công, bởi vậy xung phong nhận nhiệm vụ quan trọng, hớn hở lấy cát và gỗ, chuẩn bị xây dựng nhà lưới.
Xong việc, Lục Hoán rời khỏi căn phòng nhỏ của Trường Công Mậu.
Hôm nay hắn khoác áo choàng đen kín mít, phần lớn hạ nhân ở nông trang không thấy mặt hắn, nếu có nhìn thấy cũng không biết là ai, chỉ đoán ông chủ là người rất bí ẩn.
Mà cùng lúc đó, trong kinh bắt đầu đồn đại, nói rằng vị thần y từng cứu mấy nghìn người ở Miếu Vĩnh An, hiện giờ lại ra tay giúp đỡ nạn dân, tặng trứng gà cho những người nghèo khổ.
Nhưng… muốn chứng thực chuyện này cũng không phải việc dễ dàng.
. . .
Sau khi trở về, Lục Hoán cởi áo choàng, thị vệ bên ngoài sân tới bẩm báo, nói rằng căn bệnh phong thấp của lão Vương phi chuyển biến tốt đẹp, đã có thể xuống giường đi lại. Tối nay bà ấy tổ chức tiệc rượu ở Mai An Uyển, chúc mừng hắn đứng thứ nhất trong buổi đi săn mùa thu, mời hắn tới chung vui.
Bẩm báo xong, đám hạ nhân thị vệ yên lặng cúi đầu, trong lòng đều có tính toán riêng.
Nếu là lúc trước, lão Vương phi tổ chức yến hội, thứ tử không được tham gia, nhưng hiện giờ, lão Vương phi lại bỏ qua chuyện này, cố ý bảo bọn chúng thỉnh Lục Hoán. Chẳng lẽ… sau bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra, lão Vương phi bắt đầu bồi dưỡng Tam thiếu gia như người thừa kế?
Cũng may, tuy Tam thiếu gia lạnh lùng, nhưng không phải người có thù tất báo, bọn chúng đã ở đây được hơn mười ngày, tuy đắc thế, nhưng Tam thiếu gia chưa bao giờ trả thù đám hạ nhân lúc trước khinh thường ngài ấy.
Đương nhiên, cũng có thể ngài ấy không thèm để bọn chúng vào mắt, lười quan tâm mà thôi…
Nhưng dù là thế nào, đám hạ nhân lúc trước từng bắt nạt Tam thiếu gia, giờ áy náy muốn chết, chỉ có thể cụp đuôi làm người.
Có vài tên im lặng theo dõi tình hình, bắt đầu nghĩ cách a dua nịnh hót.
. . .
Lão Vương phi tổ chức yến hội, đương nhiên Ninh Vương phi, Lục Dụ An, Lục Văn Tú cũng tới, Lục Hoán không thích mấy trò này lắm, nhưng hắn hiểu ý đồ của lão Vương phi. Lúc trước huynh đệ Lục Dụ An, Lục Văn Tú tìm mọi cách gây phiền phức, lão Vương phi đều biết, hiện tại bà ấy tổ chức yến hội này, đương nhiên muốn cảnh cáo huynh đệ bọn chúng, để bọn chúng không ngáng chân Lục Hoán nữa…
Lục Hoán thừa hiểu, lão Vương phi làm vậy không phải vì quan tâm hậu bối, sau khi thu yến kết thúc, bà ấy nhìn thấy được tiềm năng của hắn. Bà ấy hy vọng hắn có thể một bước làm quan, vậy nên không thể để hai huynh đệ ngu ngốc kia làm ảnh hưởng tới hắn.
Nói tóm lại, lão Vương phi thay hắn giải quyết phiền toái không đáng có.
Lục Hoán lạnh mặt, không nói lời nào, lập tức thay bộ xiêm y mới, đi theo đám hạ nhân.
. . .
Ở chỗ hắn đã qua một ngày một đêm, Túc Khê ở bên này cũng vừa tỉnh giấc.
Hôm nay là cuối tuần, ánh dương len lỏi qua khung cửa sổ, cô mơ màng cầm lấy điện thoại, chợt thấy có thông báo mới.
Hệ thống: [Yêu cầu nhận nhiệm vụ chính số bảy: Ngày mai trong cung tổ chức yến hội mừng buổi đi săn mùa thu, hãy giúp nhân vật chính giải quyết yêu sách của Trấn Viễn Tướng quân, sau đó giúp nhân vật chính hoàn thiện võ nghệ, binh pháp và thể lực, cuối cùng được Trấn Viễn Tướng quân tán thưởng, âm thầm nâng đỡ. Nhiệm vụ cấp chín sao, tặng +500 thỏi vàng, +10 điểm.]
Túc Khê vừa nhìn liền bừng tỉnh giấc, vội mở ứng dụng.
Được Trấn Viễn Tướng quân nâng đỡ?
Cô phân tích tình hình, Trấn Viễn Tướng quân là người nghiêm khắc, sử dụng ‘kỷ luật thép’ đối với binh lính dưới trướng, ông ấy nổi tiếng là người anh dũng thiện chiến, giờ đã hơn năm mươi tuổi, nhưng không thành gia lập thất, không người nối dõi.
Ninh lão Vương phi là thân thích của ông ấy, theo lý mà nói, đáng lẽ ra ông ấy phải quan tâm Ninh Vương phủ, nhưng ông ấy khinh thường Ninh Vương phủ yếu đuối vô năng, vậy nên đối xử với Lục Dụ An như người dưng.
Hiện tại thân phận của nhóc con chưa bị vạch trần, vẫn là thứ tử Ninh Vương phủ, đương nhiên càng bị ông ấy khinh thường.
Không biết ngày mai ông ấy sẽ dùng cách gì để gây khó dễ với nhóc con, đây là nhiệm vụ quan trọng, nhất định phải hoàn thành.
Hôm nay vẫn chưa vội, Túc Khê mở bản đồ, xem nhóc con đang ở đâu.
Chỉ thấy hắn đang tới Mai An Uyển.
Lúc trước Túc Khê chưa giải khóa Mai An Uyển, vẫn tò mò không biết bên trong Mai An Uyển như thế nào, ngày đó đi săn cứu Nhị Hoàng Tử, cô hoàn thành nhiệm vụ, được cộng thêm 2 điểm, có thể giải khóa một địa điểm mới.
Túc Khê trực tiếp giải khóa Mai An Uyển.
Mai An Uyển là nơi ở của lão Vương phi, đẹp gấp ngàn lần so với những nơi khác trong Ninh Vương phủ, tối hôm qua có tuyết rơi, hiện tại cây mai trong viện phủ đầy tuyết trắng, nhìn từ xa trông như một biển hoa mai tuyết.
Nhóc con khoác áo choàng màu trắng, đi trên con đường nhỏ, phía sau có mấy hạ nhân, trông như thế tử danh gia vọng tộc.
Nhưng hắn nhíu mày lại, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Túc Khê tìm nửa ngày không thấy cây hoa lê đâu, cuối cùng chuyển màn hình tới ngọn núi tổ chức thu yến, tìm cây hoa lê nơi hai người ước hẹn, bứt một cánh hoa lê.
Má ơi, hoa mai cũng được mà, sao cứ phải là hoa lê.
Thôi, cứ chiều theo ý nhóc con, để hắn vui vẻ chút.
Cô quay về màn hình chính.
Lục Hoán cảm thấy một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, hắn có hơi nôn nao, trái tim hẫng một nhịp, bất giác ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, lòng bàn tay của hắn bị mở ra, một cánh hoa lê rơi vào lòng bàn tay.
“Nàng tới rồi.” Lục Hoán thất thần nói.
Đôi mày dãn ra, con ngươi sâu thăm ánh lên ý cười.
Giống như gió xuân phớt qua, ngàn bông hoa lê nở rộ.