[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Chương 11: 🎮 Lần đầu tiên suốt mười sáu năm qua, cô gặp may mắn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sau khi đám hạ nhân rời đi, khu vực xung quanh lập tức trở nên yên ắng. Suốt mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Lục Hoán cảm thấy yên tĩnh, tưởng chừng như trên thế gian này, chỉ còn nghe thấy duy nhất tiếng tuyết rơi.
Hắn không khỏi thở sâu một hơi, ánh mắt thả lỏng hơn rất nhiều.
Lục Hoán thay bộ xiêm y khác, cũng không tiếp tục nghỉ ngơi, hắn lấy cái cuốc ở trong góc, đi ra ngoài ngắm nghía mảnh đất lão Vương phi ban tặng. Sau khi khảo sát xong, hắn dừng bước trước khu đất trống phía sau rừng trúc.
Nơi này tuyết đọng mềm xốp, phía dưới thấp thoáng có mấy chồi măng non nhú lên, chứng tỏ rất thích hợp để gieo trồng.
Hiện giờ là mùa đông, không thích hợp để cày cấy, nhưng có thể khai khẩn trước…
Lục Hoán nhanh chóng hành động, chưa đầy một canh giờ, hắn đã xới xong toàn bộ khu đất. Sau đó hắn đi tới chỗ phòng chứa củi đám hạ nhân bỏ lại, gỡ hết rào chắn xung quanh ra, khiêng đống rào chắn tới khu đất, đóng đinh cố định.
Mấy ngày nữa lại xới đất tiếp, tới mùa vụ năm sau là có thể gieo hạt. Có thể tự tay ăn đồ mình trồng, cũng có thể đem bán… cho dù là bằng cách nào đi chăng nữa, sau này chuyện ăn ở đã không còn là vấn đề, có thể tay làm hàm nhai, so với trước đây luôn bị trói buộc đã là tốt lắm rồi.
Làm xong, hắn lại thuần thục khiêng đống rào chắn còn lại lên, quây một vòng quanh viện của mình, coi như đây là phòng ngủ, hơn nữa gần đây có đống củi lớn, trong phòng chứa củi chất rất nhiều gỗ, có thể để làm mùn cưa, trải rơm rạ lên, làm chuồng tránh rét cho đàn gà.
Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê thầm khen ngợi không ngớt, đúng rồi, mau mua gà mái đi, ăn nhiều trứng vào, có vậy mới bồi bổ sức khỏe.
Cách đó không xa là trù phòng của đám hạ nhân, là nơi để đám hạ nhân trực đêm ăn chút ít bữa khuya, lão Vương phi đã ban mảnh đất này cho hắn, vậy sau này đương nhiên trù phòng thuộc về hắn. Tuy trù phòng này đơn sơ, không thể so sánh với đại trù phòng của Ninh Vương phủ, nhưng bên trong vẫn đầy đủ củi gạo mắm muối.
Trên trán Lục Hoán ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn không hề ngừng bước, lại cầm dụng cụ, đi vào trù phòng dọn dẹp. Trời nhanh chóng tối dần, hắn lại không hề ngơi tay, tinh thần vẫn hăng hái như trước, chạy như bay ra ngoài cổng chính Ninh Vương phủ, hiển nhiên là đi lĩnh ba lượng bạc, muốn nhanh chóng ra ngoài mua ít dụng cụ lặt vặt.
Mà ở bên ngoài màn hình, Túc Khê vừa ngồi vừa ăn bánh bao, thầm nghĩ đúng là trò hay!
Trong lúc cô đang ăn vặt, tên nhóc chibi kia không ngừng chạy đôn chạy đáo, lúc ở chỗ này, lúc đứng chỗ kia, hai tay mang vác không ngừng nghỉ. Sau khi quây rào chắn, đất đai càng trở nên xốp hơn, dưới lớp tuyết trắng, đâu đâu cũng là dấu chân của nhóc con.
Túc Khê tự hào không thôi!
Hu hu hu, nhóc con nhà cô trưởng thành thật rồi! Không chỉ cần cù chăm chỉ, còn làm việc mạnh mẽ dứt khoát, mới một lúc đã gần hoàn thành xong, quả nhiên đây mới chính là cuộc sống!
Cần gì phải xem video của Lý Tử Thất [1], về sau chỉ cần xem nhóc con làm ruộng đã là quá đủ rồi!
[1] Lý Tử Thất là một người thực hiện vlog, nổi tiếng về ẩm thực và cuộc sống thôn quê ở Trung Quốc. Cô được biết đến với việc tạo ra các video chuẩn bị thực phẩm và thủ công mỹ nghệ ở quê nhà Miên Dương, Tứ Xuyên, thường được làm từ các nguyên liệu và công cụ cơ bản bằng kỹ thuật truyền thống của Trung Quốc.
Thật ra Túc Khê cũng muốn đi ra ngoài, ngắm nhìn phố xá cổ đại như thế nào, có khi lại được thấy xiếc ảo thuật, người bán hàng rong, quầy bán đồ chơi vân vân mây mây… nhưng hiện tại chưa thể giải khóa, vậy nên chỉ có thể trông mong nhìn bóng dáng nhóc con dần biến mất.
“Mỗi lần tích đủ điểm là có thể giải khóa một chỗ, vậy rốt cuộc đến bao giờ mới giải khóa xong?!” Túc Khê quay trở về khu đất trống, chán nản xoa tay.
Hệ thống nói: “Mong bạn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ chính, càng về sau nhiệm vụ càng khó, điểm thưởng cũng sẽ tăng lên.”
Túc Khê thuận miệng hỏi: “Vậy nhiệm vụ tiếp theo là gì?”
Hệ thống nhảy ra thông báo: “Yêu cầu tiếp nhận nhiệm vụ số hai (sơ cấp): Giúp nhân vật chính đạt sản lượng lương thực 2000kg, đồng thời trở thành bằng hữu với đệ nhất kinh thương Vạn Ba Tiễn, duy trì mối quan hệ với Vạn Ba Tiễn. Bởi vì đây là nhiệm vụ 4 sao, thưởng +100 thỏi vàng, +8 điểm.”
Gì cơ?
Cái quỷ gì vậy? Túc Khê không giỏi tính toán cho lắm, nhanh chóng mở Baidu, tra xem 2000kg là bao nhiêu.
Nhìn xong, suýt chút nữa cô ngất xỉu.
“Nhóc con chỉ có một mình, hệ thống lại bắt hắn phải cày cuốc sản xuất ra 2000kg lương thực? Làm đến bao giờ mới xong? Có muốn để nhóc con làm Hoàng Đế nữa hay không vậy?”
Hệ thống máy móc đáp lại: “Vậy nên mới là nhiệm vụ 4 sao.”
“Hơn nữa trò chơi này lấy bối cảnh cổ đại, không có nông cụ hiện đại, ngay cả phân bón cũng không đa dạng, cho dù một thương nhân đạt mức sản lượng vài trăm kg cũng đã khiến cả kinh thành chấn động. Hệ thống lại yêu cầu bắt buộc phải đạt 2000kg?!”
Hệ thống máy móc đáp lại: “Vậy nên mới là nhiệm vụ 4 sao.”
Túc Khê nghi ngờ hỏi: “Nhiệm vụ khó nhất là bao nhiêu sao, 10 sao đúng không?”
Hệ thống yên lặng một lúc, đáp: “100 sao.”
Túc Khê: “…………… ? ? ?”
Con mẹ nó, trò chơi này quá biến thái, đây mới chỉ là nhiệm vụ thứ hai, Túc Khê hoàn toàn không thể tưởng tượng được, sau này còn có nhiệm vụ gì khác đang chờ đợi.
Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, Túc Khê chỉ có thể liều thôi.
Hiển nhiên, trong Ninh Vương phủ này không có người tốt, chỉ mỗi lão Vương phi có thể trở thành chỗ dựa cho nhóc con. Nhưng tính tình lão Vương phi lạnh nhạt, cùng lắm cũng chỉ trợ giúp nhóc con đôi điều, không có khả năng hoàn toàn bảo hộ hắn.
Nói phức tạp, nhóc con chỉ có thể tự mình đứng dậy, còn phải mượn thế lực ở bên ngoài… chiêu binh dụ tướng, tự mình nuôi dưỡng thế lực.
Nói đơn giản, chính là tìm kiếm cấp dưới.
Nếu như Vạn Ba Tiễn trở thành cấp dưới của nhóc con, không biết lúc đó sắc mặt của đám người Ninh Vương phủ sẽ như thế nào?
Túc Khê nhìn tư liệu của Vạn Ba Tiễn, phát hiện tính tình vị đệ nhất kinh thương này không tồi, có giao lưu qua lại với đám người Tể Tướng, Lễ Bộ Thượng Thư, Hình Bộ Thị Lang, còn có một số vị quan khác. Nghe đồn rằng, tài sản của ông ta còn nhiều hơn cả quốc khố, chính là người giàu nhất giang sơn này.
Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, định lý này, ở trong game cũng có thể áp dụng.
Cho nên mục tiêu tiếp theo chính là: Giúp nhóc con phát minh ra giống lúa nước mới, bắt cả kinh thành phải cấy theo?
Hệ thống: “…” Cô gái này có ý nghĩ thật quái đản.
Nhưng hiện tại vẫn chưa vội, chậm rãi bước từng bước, chắc chắn sẽ thành công.
Chỉ sợ sau này cuộc sống trong Ninh Vương phủ sẽ không còn sóng êm biển lặng, tuy Lục Văn Tú bị phạt cấm túc một tháng, nhưng Ninh Vương phi vẫn đang âm thầm nghĩ kế hãm hại nhóc con, cô phải tuyệt đối đề phòng có chuyện gì xảy ra.
. . .
Túc Khê buồn chán chờ nhóc con quay trở về, bỗng nhiên cửa phòng bệnh đột ngột mở ra. Cô bạn thân kiêm bạn cùng bàn Cố Thấm thò đầu vào, cười hì hì, quơ quơ túi đồ ăn vặt trong tay, “Túc Khê Khê, bọn mình tới thăm cậu đây!”
Túc Khê vui mừng nói: “Sao các cậu lại tới đây?”
Ở bệnh viện chơi game, tuy nhóc con rất đáng yêu, nhưng vẫn buồn chán tới mức cô đơn thành bệnh, cô thật sự muốn được nhìn thấy người 3D.
“Nhớ cậu chứ sao, hôm nay kiểm tra toán, đề thi siêu khó, giáo viên chủ nhiệm bảo bọn mình mang đề thi tới cho cậu.” Cố Thấm nói, ngồi cạnh giường, mở gói đồ ăn vặt ra trước mặt Túc Khê, nói: “Mua snack cho cậu đây.”
Túc Khê không hề khách sáo, mở gói snack ra, “Cảm ơn bạn yêu.”
Hoắc Kính Xuyên đi theo sau Cố Thấm, trong tay cầm ví tiền.
Túc Khê hỏi: “Gì kia?”
“Chẳng phải lần trước cậu gọi điện kêu thiếu tiền sao?” Hoắc Kính Xuyên nhướng mày, nói: “Anh em gom góp tiền tiêu vặt cho cậu, tuy không được nhiều, nhưng cũng gom được một ngàn (~3.2 triệu VNĐ), không biết có giải quyết được việc gấp của cậu không.”
Cậu ấy và Cố Thấm còn tưởng Túc Khê lại gặp chuyện không may, làm vỡ đồ gì đó của người ta, cần đền tiền, dù sao cứ có chuyện gì không may là ở đó lại có mặt Túc Khê. Từ nhỏ tới lớn, cậu ấy và Cố Thấm đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần Túc Khê gặp xui xẻo, nhiều tới mức bây giờ cả đám đã cực kỳ bình tĩnh.
“Hai cậu….” Túc Khê nhìn Cố Thấm, rồi lại nhìn Hoắc Kính Xuyên, hít hít mũi, mãi không nói nên lời. Cô không ngờ rằng, mình chỉ gọi điện kêu thiếu tiền, hai người bạn thân đã lập tức mang tiền tới đây. Đối với học sinh, một ngàn tệ đâu phải con số nhỏ, 80% là hai đứa này mang đồ ở trong nhà ra ngoài cầm cố, sau đó vay mượn tiền tiêu vặt của các bạn học khác.
“Cũng đâu phải là cho không, chờ chân cậu lành rồi, nhớ đi làm công trả nợ chúng mình.” Cố Thấm nói.
“Đúng vậy.” Hoắc Kính Xuyên thuận miệng, “Chẳng phải bên khoa tự nhiên có thằng nhóc phú nhị đại [2] Duẫn Diệu đang theo đuổi cậu sao, sợ gì nghèo khổ?”
[2] Phú nhị đại: Tầng lớp siêu giàu thứ hai. Đây không phải là những tỷ phú, triệu phú trẻ tuổi đi lên bằng thực lực. Hầu hết họ là những công tử, tiểu thư xuất thân từ tầng lớp doanh nhân giàu có hoặc con cháu các quan chức Trung Quốc.
Khó khăn lắm Túc Khê mới tích được chút nước mắt sụt sùi cảm động, ngay lập tức bốc hơi hết không sót lại gì. Cô ném miếng snack qua, “Câm miệng.”
Túc Khê cầm lấy cọc một ngàn tệ, nhưng thật ra không có ý định dùng, cho dù có dùng, cũng chỉ như muối bỏ biển, hiện tại trong nhà thiếu mười nghìn tệ.
Từ từ….
Đột nhiên Túc Khê nhớ tới chuyện lần trước, suýt chút nữa thì quên, chẳng phải cô từng mua một tấm xổ số hay sao, tính toán thì hôm nay chính là ngày công bố giải thưởng.
Túc Khê lập tức trèo xuống giường, nói với Cố Thấm, “Cố Thấm, cậu đỡ mình xuống tầng, ba ngày trước mình có mua một tờ xổ số, hôm nay công bố giải thưởng, mình muốn đi đổi tiền.”
“Cái quỷ gì vậy?” Cố Thấm bị chọc cho cười, dí tay vào gáy Túc Khê, “Đừng nói là nằm viện tới mức đờ đẫn rồi nhé, người khác mua xổ số thì có thể trúng thưởng, nhưng riêng với người có thể chất đặc thù như cậu thì không. Tuyệt đối không có khả năng.”
Trong thâm tâm Túc Khê cũng không tin, nhưng cô cảm giác trò chơi này có hơi kỳ ảo, hai ngày trước cô có bảo điều dưỡng viên thử tải game về chơi, nhưng khi chị ấy mở di động ra, tra trên app store lại không có trò chơi này, nói cách khác, chỉ có mỗi điện thoại cô mới có.
Điều này nói lên cái gì? Rằng game này có hơi tà đạo.
Hơn nữa, tuy rằng không thể tin, nhưng vẫn còn một tia hy vọng.
Cô túm cánh tay Cố Thấm, vừa đi vừa nhảy lò cò xuống tầng.
Hoắc Kính Xuyên cũng đi theo, trong tay cậu ấy còn cầm một gói snack ninja chồn [3], ngây ngốc nhìn Túc Khê, nhưng thấy Túc Khê đã hào hứng như vậy, nhất quyết đòi đi, cậu ấy đành phải chiều theo Túc Khê, “Đừng nhảy nữa, để mình cõng cậu.”
Hai nữ một nam ra khỏi bệnh viện, đi tới quầy xổ số gần đó cạnh cổng bệnh viện. Bên trong có rất nhiều người, đều đang nhìn chằm chằm màn hình, chờ công bố kết quả.
Hoắc Kính Xuyên cõng Túc Khê đi vào, Túc Khê đưa tấm vé mua mấy ngày trước ra cho chủ quầy. Cô cảm thấy đầu óc mình hỏng rồi, thế mà lại tin lời hệ thống trong game, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm lại có một chút chờ mong.
Cô vô cùng khẩn trương, gọi: “Ông chủ ơi, nhìn giúp cháu tờ vé này ạ.”
Ông chủ chỉ TV treo bên trên, “Chỉ cần giống kết quả trên này là được.”
Ông ấy hạ kính xuống, thờ ơ liếc một cái, cầm lấy tờ phiếu, thuận miệng, “Vừa nhìn đã biết đây là lần đầu cô bé mua xổ số, đừng khẩn trương quá, tay cháu đầy mồ hôi kìa. Bác nói cho cháu nghe, cứ bình thường thôi, xác suất trúng thưởng rất thấp, đừng nên nướng hết tiền tiêu vặt của mình vào đây…”
Nói đến đây, tự dưng ông chủ líu lưỡi. Con ngươi ông ấy co lại, ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm con số trên màn hình, lại cúi đầu nhìn tờ phiếu Túc Khê đưa cho ông ấy, giống như bị sét đánh vậy.
Ông ấy lại nhìn lên màn hình một lần nữa, “Trời ạ, cháu… Cô bé, cháu…..”
“Bộp”. Gói snack ninja chồn trong tay Hoắc Kính Xuyên rơi xuống, vừa rồi cậu ấy vô tình nhìn qua, nhớ kỹ dãy số trong tờ phiếu.
Má ơi, con số trong tờ phiếu của Túc Khê Khê với con số trúng giải nhất trên màn hình, giống nhau y đúc!
Giải nhất… 300 vạn? (9 tỷ VNĐ)
Tròng mắt của cậu ấy như sắp rớt ra tới nơi.
Thế giới này đảo điên rồi…. Đến cả Túc Khê mua sổ xố cũng trúng thưởng… Chẳng lẽ cậu ấy tích hết vận may suốt mười sáu năm qua cho một lần duy nhất này?
Dường như mọi người xung quanh nhận ra được gì đó, đều nhao nhao lại gần Túc Khê.
Túc Khê trèo xuống mặt đất, cảm giác đứng cũng không xong, tất cả mạch máu đều dồn lên não.
Cô nhìn nhầm đúng không… Hay là đang mơ?
300 vạn???
A a a 300 vạn!!! Đời này cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy! Tiêu bao nhiêu cho đủ?!
Cô cảm giác hồn mình lạc trôi theo gió, nhưng người đầu tiên mà cô nhớ đến lại là… khoan đã, chẳng phải giờ cô có thể nạp tiền cho nhóc con rồi sao?!
________
[1] Lý Tử Thất:

https://www.youtube.com/watch?v=i1oFFqFMlvI
[3] Snack ninja chồn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.