Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 14



Con đường này có điểm xa. Bùi Tễ đi vào mất bảy tám phút, đi ra mang thêm Tống Nhĩ, ít nhất phải đi mười phút.

Cô hỏi xong, đợi chốc lát mà không nghe thấy Tống Nhĩ trả lời. Quay sang nhìn nàng, thấy Tống Nhĩ không biết đang suy nghĩ gì, nhưng chỉ từ gần nửa khuôn mặt lộ bên ngoài khẩu trang là có thể nhìn ra, sắc khí nặng nề đang bao trùm toàn bộ gương mặt nàng.

Bùi Tễ không biết tại sao tâm lý một người có thể phức tạp đến vậy, chỉ cảm thấy chiếu cố Tống Nhĩ khó hơn nuôi mèo rất nhiều. Dù sao nuôi mèo không cần lo lắng tâm trạng mèo con có đang chùng xuống hay không.

Nhưng thật sự cô không biết gợi đề tài, đành phải hỏi lại: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Tay nàng nắm chặt cổ tay cô, thanh âm Tống Nhĩ vẫn nặng nề như bị thứ gì đó đè nén: “Muốn ăn cánh gà rán giáo thụ làm.”

Bùi Tễ nhìn nàng, không chút do dự từ chối: “Không.”

Tống Nhĩ không nhụt chí: “Muốn uống canh xương sườn giáo thụ làm.”

“Không.”

“Trứng bác cà chua giáo thụ làm.”

“Không.” Bùi Tễ vẫn cự tuyệt. Trí nhớ cô rất tốt, ba món ăn này cùng được đọc ra, tự nhiên nhớ tới, đây là bữa tối hôm cô tiếp Tống Nhĩ về nhà.

Tống Nhĩ liên tục bị cự tuyệt, sắp sinh khí, nhưng nàng quật cường đến cùng: “Kia muốn ăn cơm trắng giáo thụ nấu, thỉnh cầu hèn mọn này có thể được thỏa mãn sao?”

“Không thể.” Bùi Tễ thập phần bất cận nhân tình.

Tống Nhĩ ngừng nói. Nàng như chợt thấy đường thật khó đi, cần hết sức chuyên chú đi đường, mới có thể tránh dẫm phải vũng nước, không té ngã.

Nhưng Bùi Tễ nhìn ra được, nàng sinh khí, hơn nữa hoàn toàn không sợ bị phát hiện, sinh khí không chút nào kiêng dè, sinh khí đến đúng lý hợp tình.

Bùi Tễ cảm thấy thế này mới tốt, bởi tức giận Tống Nhĩ, so với áy náy tâm trạng rơi xuống đáy vực Tống Nhĩ tốt hơn nhiều.

Cô biết Tống Nhĩ áy náy vội vàng gọi cô tới bệnh viện, hại cô mắc mưa. Nhưng Bùi Tễ cho rằng, Tống Nhĩ là trách nhiệm của cô, cô có nghĩa vụ chiếu cố nàng. Còn mắc mưa, ô quá nhỏ, mưa quá to, kiểu gì cũng sẽ có một người bị ướt, vậy người đó chỉ có thể là cô.

Tống Nhĩ không cần áy náy.

Phía trước có một vũng nước, phải đi vòng qua.

Bùi Tễ nhắc nhở một câu: “Vòng một chút.” Xoay sang trái vài độ, đi vòng qua.

Tống Nhĩ nắm chắc tay Bùi Tễ. Nàng nhìn không thấy, trước mắt luôn là nhất thành bất biến hư vô. Nàng không biết con đường đằng trước an toàn, hay có bụi gai nhấp nhô cản trở, nhưng Bùi Tễ yêu cầu nàng đi đường vòng, vậy không chút nghi ngờ nện bước theo cô.

Dẫu cho hiện tại nàng còn đang giận Bùi Tễ.

Dần dần, có tiếng nói chuyện từ xa truyền đến, còn có tiếng lốp xe ma sát với đường ướt tạo ra.

Hai người đến gần cổng chính, người cũng nhiều lên.

Sau gần nửa tiếng, giao thông tắc nghẽn trước cổng đã thông thoáng, xe ra vào theo thứ tự, đông đúc mà có trật tự.

Nghe thấy động tĩnh, Tống Nhĩ nhanh chóng cúi đầu, hơi nghiêng về phía Bùi Tễ, như muốn giấu mặt đi.

Bùi Tễ nghi hoặc: “Em làm gì?”

Dưới lớp khẩu trang Tống Nhĩ hạ giọng, muộn thanh muộn khí nói: “Em sợ bị chụp.” Nàng nói xong, lo Bùi Tễ nghe không hiểu, giải thích một lần, “Em rất hồng, nếu như bị chụp, nhất định sẽ lên hot search, tất cả mọi người sẽ biết em không nhìn thấy.”

Ngữ khí nàng tự nhiên, phảng phất chỉ đang trần thuật một sự thật khách quan, nhưng nói đến nửa sau, giọng nàng lại dần dần trầm xuống.

Bùi Tễ nhìn nàng, rồi quay đầu xem lộ, nói: “Em……”

Vừa mở miệng, liền nghe Tống Nhĩ ra bộ thoải mái nói: “Em biết sớm muộn gì cũng phải nói, nhưng không cần sớm như vậy. Em hiện tại, còn chưa chuẩn bị xong.” Nàng biến mất lâu như vậy, sớm hay muộn cũng phải cho fans hâm mộ, cho bản thân một lời giải thích.

Nhưng hiện tại, dù đã gần bốn tháng, nàng vẫn chưa sẵn sàng tiến ra kia một bước.

Nàng sợ cuối cùng mình không bao giờ thấy được ánh sáng, sợ phải chia tay sân khấu, sợ không bao giờ tổ chức được concert, không thể đứng trước thế giới dùng thứ âm nhạc nàng yêu thích thể hiện mình, sợ tương lai đoàn đội xây dựng hình tượng thân tàn chí kiên cho nàng đi tranh thủ đồng tình. Nàng sợ, quá khứ có được tất cả, hết thảy đều hoá thành hư vô.

Nàng cảm giác người bên cạnh dừng lại.

Tống Nhĩ ngơ ngác, cũng dừng lại theo, tiếp theo là tiếng mở cửa xe, là giọng nói nhất quán gợn sóng bất kinh của người nọ: “Lên xe.”

Hóa ra tới rồi.

Tống Nhĩ buông tay Bùi Tễ, tay phải sờ đến cửa xe. Nàng cúi xuống, lóng ngóng lên xe, đầu bị đập vào đâu đó. Vị trí đó hẳn là nóc xe, nhưng nàng lại đập vào một lòng bàn tay mềm mại.

“Thấp xuống một chút.” Giọng Bùi Tễ vang lên bên tai.

“Nga.” Tống Nhĩ vội vàng theo tiếng, lần này nàng cẩn thận hơn, từ từ ngồi vào trong, cúi đầu tháo khẩu trang.

Bùi Tễ đứng ngoài xe, nhìn nàng ngồi ổn, mới đóng cửa.

Chỉ là lên xe xong, Tống Nhĩ tiếp tục không nói, bởi nàng nhớ ra, mình vẫn còn giận Bùi Tễ.

Nàng ngồi trên ghế phụ, thậm chí cả khi Bùi Tễ giúp nàng cài dây an toàn, nàng vẫn nhịn xuống không nói cảm ơn.

Bùi Tễ đến một lời nhẹ nhàng đều không nói, càng đừng nói đến việc dỗ nàng. Tống Nhĩ cũng sĩ diện, không được cấp bậc thang, nàng đành phải tiếp tục sinh khí.

Nàng dỗi suốt chặng đường, rất nhiều lần muốn nói chuyện, nhưng đều dựa vào ý chí tự chủ kiên cường mà nhịn xuống.

Bùi Tễ mấy lần nhìn nàng, nhìn thấy Tống Nhĩ thần sắc nghiêm túc, trầm ngâm, như nghĩ ra chuyện gì rất muốn nói, rồi lại ngại với thể diện không thể mở miệng.

Cho đến khi về nhà, Bùi Tễ hỏi nàng muốn kết quả chẩn đoán. Tống Nhĩ mới mở túi, lần mò lấy giấy đưa qua, sau đó đơn phương đem hành vi này của Bùi Tễ thành quan tâm kỳ hảo, đơn phương hòa hảo với Bùi Tễ như lúc đầu: “Bác sĩ Triệu chẩn bệnh.”

Bùi Tễ từng học y, tự nhiên xem hiểu giấy chẩn bệnh.

Càng đọc, sắc mặt càng ngưng trọng, tình trạng Tống Nhĩ xác thật không hề khả quan. Tụ máu chèn ép dây thần kinh thị giác, diện tích rất lớn. Chờ khối máu tự tan ra, xác suất vô cùng nhỏ, nhưng nếu tiến hành phẫu thuật, ngược lại nguy cơ rất cao.

Bùi Tễ tỉ mỉ đọc một lần, sau đó trả lại cho Tống Nhĩ. Cô hãy còn đang trầm tư, không an ủi Tống Nhĩ, cũng không nói triệu chứng bệnh thế này rất nghiêm trọng, Tống Nhĩ nên cẩn thận.

Tống Nhĩ ở bệnh viện đã nghe kết quả chẩn đoán, nàng biết tình trạng mình thế nào. Bùi Tễ không nói gì, ngược lại làm nàng thấy tốt hơn một chút.

Chỉ là không khí khó tránh khỏi ngưng trọng lên.

Tống Nhĩ không muốn thế này. Nàng cười nói: “Không cần nói cho Bùi Nghệ, em không muốn chị ấy lo lắng.”

Bùi Tễ nghe được tên Bùi Nghệ, nhất thời đáp không được. Qua một hồi lâu, cô mới nói: “Em đi tắm trước đi.”

Mùa hè không lạnh, nhưng mưa mang theo hàn khí. Cả hai ai cũng ít nhiều bị ướt, hơi ẩm vào người, dễ dàng sinh bệnh.

Tống Nhĩ dường như có chuyện muốn nói, nàng muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, mới nói: “Chị cũng mau đi.”

Bùi Tễ nói: “Hảo.”

Cô nhìn theo Tống Nhĩ vào phòng ngủ, mới vào bếp pha trà gừng.

Đã lâu cô không nấu ăn, trong tủ lạnh không có nguyên liệu, gừng là từ hai ngày trước, trong viện có đồng nghiệp về quê công tác, lúc lên mang theo đặc sản.

Đồng sự đó tuổi trạc lục tuần, tóc bạc nửa bên, bề ngoài trông như một lão nông thuần phác, hành sự cũng rất giống lão nông. Thi thoảng mới về quê được một chuyến, tặng đặc sản đều là hành gừng tỏi, cộng thêm mỗi người một túi gạo kê, đậu đỏ.

Bởi phải chia nhiều phần, nên phân đến tay không nhiều lắm, nhưng cũng đủ hai người nấu một bữa cơm chiều.

Bùi Tễ lấy nồi ra, rửa sạch gạo kê đậu đỏ, nấu xong mới đi phòng tắm tắm rửa.

Cô dính nước mưa, có chút cảm lạnh, chỉnh nhiệt độ nước cao hơn bình thường.

Tắm xong, trà gừng đã được. Cô đổ ra hai cốc, đặt xuống bàn, đi tìm Tống Nhĩ.

Tống Nhĩ cũng mới tắm xong, nàng thay áo ngủ màu xanh nhạt, cả người nhu hòa, chậm rãi đi ra, tới bên người Bùi Tễ, dừng lại.

“Uống trà gừng.” Bùi Tễ nói.

Tống Nhĩ ngồi xuống, trên mặt mang theo vẻ muốn nói lại thôi trước khi tắm rửa.

Trà gừng vẫn nóng hổi, bốc khói nghi ngút. Bùi Tễ lo nàng bị phỏng, thay nàng thổi một hồi lâu, đến khi thấy miễn cưỡng có thể vào miệng, mới đưa đến trong tay nàng: “Uống từ từ.”

Tống Nhĩ ngập ngừng nhấp một ngụm, vừa nóng vừa cay, không chịu uống: “Lát nữa em uống.”

Bùi Tễ không đồng ý: “Trà gừng đuổi hàn, nên uống khi nóng.”

Tống Nhĩ không muốn, nhưng nàng không trực tiếp phản bác Bùi Tễ, mà nói sang chuyện khác, như chỉ ngẫu nhiên đề cập: “Buổi chiều, lúc em gọi điện cho chị, có phải chị đang đi cùng cô gái khác không?”

Bùi Tễ cho rằng nàng nói lảng sang chuyện khác để khỏi phải uống trà gừng, nên không để ý tới.

Tống Nhĩ đợi trong chốc lát, không nghe được đáp lại. Nàng do dự một lúc, tự nói nguyên do: “Em ở trong xe ngửi thấy mùi nước hoa. Hương thơm thoang thoảng, dịu nhẹ chín chắn, chắc là một cô gái ôn nhu trí thức.”

Nàng nói nhiều như vậy, còn đưa ra cơ sở phỏng đoán, nhưng Bùi Tễ chỉ có một câu: “Em uống hay không?”

Hung ghê. Nhưng Tống Nhĩ không có biện pháp chống đối. Nàng tiểu tâm cầm cốc nhấp một ngụm. Trà gừng đã cay còn nóng, rất khó uống, nhưng Bùi Tễ thực hung, muốn nàng phải uống khi còn nóng.

Tống Nhĩ bị áp bức, không thể phản kháng. Nàng cau mày nuốt xuống. Dù không thích nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết một hơi, thả cốc xuống, bất mãn nói: “Uống không ngon chút nào. Quán nhà ai làm, sau này em không bao giờ đi.”

Bùi Tễ đứng dậy thu dọn cốc chén, nghe nàng nói vậy, động tác trên tay ngừng lại, nói: “Tôi nấu.”

Tống Nhĩ ngây dại, vội vàng đổi giọng: “Em cảm thấy vừa rồi nói không đúng, trà gừng rất ngon, em còn muốn một cốc!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.