Hai Người Ba Bữa

Chương 2: Tuyết Lệ Từ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Một hiệu marshmallow có nhân)

(Một hiệu marshmallow có nhân)

Lần đầu tiên tôi gặp Tạ Hòe An là vào mùa đông năm 1983.Tôi mới đến nên hơi thu mình, chỉ ngồi trước cửa sân nhà mình nhìn họ chứ không dám ra ngoài.Tiếc là người này không có chí hướng đó, phim HongKong sau này cũng dần trống rỗng, thiếu niên trẻ tuổi cũng đã già rồi.Tiếc là tôi chưa từng được thấy cảnh Tạ Hòe An đứng trên bàn đọc 300 bài thơ Đường, nhưng chuyện này tôi có nghe người lớn trong nhà kể qua rồi.

Khi đó chúng tôi không ở thành phố Giang, mà là một thành phố nhỏ trực thuộc thành phố Giang, tên là thành phố Kinh.Nhà mới là một căn nhà có kiến trúc phương Nam điển hình, vào cửa là một cái sảnh, hai bên là phòng ở, phía sau là bếp và một phòng ngủ nhỏ hơn, trước cửa là một bức tường trắng bao bọc xung quanh khoảng sân nhỏ.Lúc con gái được 5 tuổi, tôi dẫn nó về quê thăm họ hàng.

Thành phố Kinh là cố đô, đến nay vẫn còn lưu giữ những bức tường thành cổ được sử dụng trong các cuộc chiến thời cổ đại.Chỉ có một lần, tôi bị ốm hơn mấy tháng phải uống thuốc Đông Y, không biết anh tìm được một món bánh ngọt khi bé hay ăn ở đâu ra mà mang đến cho tôi nhấm nháp.Anh đang nói dối, lúc anh nói dối lỗ tai sẽ đỏ lên. Dù cho năm tháng qua đi, anh có thay đổi cách mấy nhưng vẫn còn một đặc điểm: Da mặt dày nhưng da tai vẫn rất mỏng.

Tường thành vây bên ngoài, tạo thành một hương vị xưa cũ cho thành phố cùng với những tòa nhà có kiến trúc thời xưa, mấy năm nay đã trở thành một địa điểm thu hút kha khá khách du lịch.Lúc đó tôi còn nể người có giá trị nhan sắc nên có thể tùy hứng, sau này biết được sự thật, chỉ có thể muộn màng thốt lên mình đã bị lừa rồi.

Mùa đông năm ấy, hiếm khi phía Nam có một trận tuyết lớn, bức tường cổ của thành phố Kinh bị tuyết trắng bao phủ, trông giống như một ngọn đồi trắng xóa và trập trùng vậy.Thôi được rồi, phải tỏ ra thông cảm, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà bật cười.

Cha tôi mượn một chiếc xe nhỏ của bạn, năm đó tôi 13 tuổi cùng anh trai 15 tuổi nép vào nhau ở sau xe, nhìn chiếc xe băng qua những ngọn đồi trắng xóa, lái vào trong một khu nhà nhỏ.Tôi nhìn thấy đồ cũ thì lại nhớ tới những chuyện này nên bèn nhắc lại, sau đó anh đột nhiên nói với tôi: Đúng thế, từ lần đầu gặp mặt là đã rất sốc, sau này anh phát hiện hóa ra có một người như thế, nhưng hết cách rồi, đã lỡ sa lầy vào rồi.

Cổ trấn phía Nam, ngói lam tường trắng giăng khắp nơi, giờ đang ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp tuyết trắng phau, như một con thú nhỏ đang say giấc nồng.Anh nói anh không thèm để ý tới mấy chuyện đó, thấy để thế tiện hơn.Có lẽ cậu bé kia nhận ra mình đã làm sai nên lập tức quay người đi vào khoảng sân trắng xóa phía sau lưng mình.Chúng tôi chạy qua vài con hẻm nhỏ mới tới được nhà mới.

Chúng tôi chạy qua vài con hẻm nhỏ mới tới được nhà mới.Một ngày nọ, tôi xem một bộ phim HongKong cũ, thấy anh trai trong phim đang chải mái tóc bóng dầu bèn thốt lên, Tạ Hòe An, sao người này trông giống anh thế!

Lúc tôi bước xuống xe, bước chân đầu tiên vừa đặt lên sàn nhà trước cửa thì một viên tuyết đã đập thẳng vào cửa xe bên cạnh tôi, tiếp đó là tiếng kêu sợ hãi của mẹ, tôi nhìn theo hướng viên tuyết bay tới, nhìn thấy một cậu trai đang đứng trong đống tuyết cách đó không xa.Sau khi con gái ra ngoài, người lớn bắt đầu trò chuyện về Tạ Hòe An lúc nhỏ, trong đó cũng có câu chuyện 300 bài thơ Đường kia.Vì gặp nhau lúc nghỉ đông nên con hẻm trước nhà tôi luôn có trẻ con chạy nhảy ầm ĩ.

Cậu ta không cao, mặc một cái áo len màu sẫm, nhìn rất trắng, đôi mắt trong trẻo đứng giữa đống tuyết lại càng thu hút người khác.Mấy lần sau, có một cô bé mắt to tròn tên là Tần Mai Chi chủ động bước tới kéo tôi đi, sau này Tần Mai Chi cũng trở thành người bạn thân nhất của tôi.Bình thường trẻ con lớn từng tuổi ấy, hoặc là được chiều, hoặc là yếu đuối, nhưng có lẽ Tạ Hòe An không theo lẽ thường, anh có khả năng gây chuyện thật.Không bàn tới chuyện khác, quả thực Tạ Hòe An không phải là người rất chủ động đâu. Anh trông đẹp trai, lại là con trai một trong nhà, có lẽ là được chiều tới trời luôn rồi.

Cha không phản ứng như chúng tôi, chỉ bật cười: “Nhóc nhà ai thế này!”Cũng may là người ta vẫn luôn tự biết bản thân, dù đã từng nghe nhiều người khen ngợi ngoại hình mình nhưng cũng hiểu rằng nó còn kém rất xa chữ sốc, còn Tạ Hòe An, lần đầu tiên tôi gặp anh chỉ cảm thấy cậu bé này rất đáng yêu, sau này lớn dần, không hiểu cha mẹ anh cho anh ăn đan dược gì mà càng cao to, khuôn mặt cũng dần khác vượt xa so với người thường. Còn nhớ có một năm chúng tôi tới HongKong du lịch, có một người chuyên săn ngôi sao đến tìm anh để đào tạo làm diễn viên nữa cơ.Thành phố Kinh là cố đô, đến nay vẫn còn lưu giữ những bức tường thành cổ được sử dụng trong các cuộc chiến thời cổ đại.

Có lẽ cậu bé kia nhận ra mình đã làm sai nên lập tức quay người đi vào khoảng sân trắng xóa phía sau lưng mình.

Đó là Tạ Hòe An.Khi đó chúng tôi không ở thành phố Giang, mà là một thành phố nhỏ trực thuộc thành phố Giang, tên là thành phố Kinh.Đó là Tạ Hòe An.

Một kẻ hèn nhát.Tôi nhìn bức ảnh Tạ Hòe An trọc đầu, đôi mắt to tròn rất đáng yêu, trước đây tôi hỏi anh sao lớn rồi còn để đầu trọc, bình thường trẻ con tuổi này đã bắt đầu biết chăm bẫm đầu tóc rồi mà.Mùa đông năm ấy, hiếm khi phía Nam có một trận tuyết lớn, bức tường cổ của thành phố Kinh bị tuyết trắng bao phủ, trông giống như một ngọn đồi trắng xóa và trập trùng vậy.

Sau này mỗi khi chúng tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, anh vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận đó là mình. Tiếc là lúc đó không có mang theo máy ảnh, nếu không tôi nhất định sẽ chụp một tấm rồi đẩy tới trước mặt anh, để xem còn gì để biện minh nữa không.Nhà chúng tôi cách nhà Tạ Hòe An một bức tường.

Nhà mới là một căn nhà có kiến trúc phương Nam điển hình, vào cửa là một cái sảnh, hai bên là phòng ở, phía sau là bếp và một phòng ngủ nhỏ hơn, trước cửa là một bức tường trắng bao bọc xung quanh khoảng sân nhỏ.Sau này mỗi khi chúng tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, anh vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận đó là mình. Tiếc là lúc đó không có mang theo máy ảnh, nếu không tôi nhất định sẽ chụp một tấm rồi đẩy tới trước mặt anh, để xem còn gì để biện minh nữa không.

Nhà chúng tôi cách nhà Tạ Hòe An một bức tường.Tôi lại nhìn người trong màn hình, đột nhiên nghĩ, nếu Tạ Hòe An mà làm diễn viên thì hẳn cũng trông như này nhỉ.

Sau khi hai nhà quen nhau, chuyện Tạ Hòe An thích làm nhất là đứng trong sân nhà của anh rồi ném thứ gì đó vào sân nhà tôi — Anh có một người chú trốn tới Singapore cách đây vài năm, cũng không quên mấy người trong nhà, thỉnh thoảng sẽ nhờ người mang hộ ít đồ về. Kẹo trái cây, bánh ngọt, đồ chơi trong nước khi ấy không có — Tôi cũng xem như được hưởng ké.Có lần tôi tò mò, hỏi sao ngài còn bé mà đã phát triển được một tính cách không hòa nhập với thế giới bên ngoài như thế hả?

Sau này tôi hỏi anh, chẳng lẽ đã thích tôi từ khi ấy rồi à.

Anh cười mắng tôi tự luyến quá.(Một hiệu marshmallow có nhân)

Chỉ có một lần, tôi bị ốm hơn mấy tháng phải uống thuốc Đông Y, không biết anh tìm được một món bánh ngọt khi bé hay ăn ở đâu ra mà mang đến cho tôi nhấm nháp.

Tôi nhìn thấy đồ cũ thì lại nhớ tới những chuyện này nên bèn nhắc lại, sau đó anh đột nhiên nói với tôi: Đúng thế, từ lần đầu gặp mặt là đã rất sốc, sau này anh phát hiện hóa ra có một người như thế, nhưng hết cách rồi, đã lỡ sa lầy vào rồi.

Lỡ sa lầy vào rồi, đây là một trong số ít những lời tỏ tình mà anh từng nói với tôi, rất đáng nhớ.Anh nhìn một chút rồi cười, bảo tôi đây là người anh em thất lạc nhiều năm của mình.

Cũng may là người ta vẫn luôn tự biết bản thân, dù đã từng nghe nhiều người khen ngợi ngoại hình mình nhưng cũng hiểu rằng nó còn kém rất xa chữ sốc, còn Tạ Hòe An, lần đầu tiên tôi gặp anh chỉ cảm thấy cậu bé này rất đáng yêu, sau này lớn dần, không hiểu cha mẹ anh cho anh ăn đan dược gì mà càng cao to, khuôn mặt cũng dần khác vượt xa so với người thường. Còn nhớ có một năm chúng tôi tới HongKong du lịch, có một người chuyên săn ngôi sao đến tìm anh để đào tạo làm diễn viên nữa cơ.

Một ngày nọ, tôi xem một bộ phim HongKong cũ, thấy anh trai trong phim đang chải mái tóc bóng dầu bèn thốt lên, Tạ Hòe An, sao người này trông giống anh thế!Quay lại mùa đông đó.

Anh nhìn một chút rồi cười, bảo tôi đây là người anh em thất lạc nhiều năm của mình.Lỡ sa lầy vào rồi, đây là một trong số ít những lời tỏ tình mà anh từng nói với tôi, rất đáng nhớ.

Tôi lại nhìn người trong màn hình, đột nhiên nghĩ, nếu Tạ Hòe An mà làm diễn viên thì hẳn cũng trông như này nhỉ.

Tiếc là người này không có chí hướng đó, phim HongKong sau này cũng dần trống rỗng, thiếu niên trẻ tuổi cũng đã già rồi.Tường thành vây bên ngoài, tạo thành một hương vị xưa cũ cho thành phố cùng với những tòa nhà có kiến trúc thời xưa, mấy năm nay đã trở thành một địa điểm thu hút kha khá khách du lịch.

Quay lại mùa đông đó.Một kẻ hèn nhát.

Vì gặp nhau lúc nghỉ đông nên con hẻm trước nhà tôi luôn có trẻ con chạy nhảy ầm ĩ.

Họ đuổi nhau trong hẻm, ném tuyết, đốt pháo, cực kỳ náo nhiệt.Bạn có thể thấy anh là một người hòa đồng với mọi người, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng chủ động bắt chuyện với ai cả, anh có tuyệt chiêu riêng, chẳng hạn như lần đó bảo Tần Mai Chi kéo tôi ra ngoài; mà bình thường bạn thấy người này hiền lành, nhưng trong lòng anh đã vạch ra giới hạn rõ ràng, một người bạn vượt qua khỏi giới hạn đó, thì rất xin lỗi, ngài sẽ một đi không trở lại đấy.

Tôi mới đến nên hơi thu mình, chỉ ngồi trước cửa sân nhà mình nhìn họ chứ không dám ra ngoài.

Mấy lần sau, có một cô bé mắt to tròn tên là Tần Mai Chi chủ động bước tới kéo tôi đi, sau này Tần Mai Chi cũng trở thành người bạn thân nhất của tôi.

Lúc tôi kết hôn với Tạ Hòe An, Mai Chi nhắc tới chuyện lúc chúng tôi mới quen, bảo khi ấy Tạ Hòe An nhát lắm, ông ấy thấy bà ngồi một mình trong sân không dám ra ngoài nên muốn gọi bà ra mà lại không dám, bèn sai tôi đi.Sau này tôi hỏi anh, chẳng lẽ đã thích tôi từ khi ấy rồi à.

Lúc đó Tạ Hòe An đang sửa lại nơ trước gương, nghe cô ấy nói thế liền giả ngơ, có hả, sao tôi không nhớ gì hết.Cha không phản ứng như chúng tôi, chỉ bật cười: “Nhóc nhà ai thế này!”

Anh đang nói dối, lúc anh nói dối lỗ tai sẽ đỏ lên. Dù cho năm tháng qua đi, anh có thay đổi cách mấy nhưng vẫn còn một đặc điểm: Da mặt dày nhưng da tai vẫn rất mỏng.

Không bàn tới chuyện khác, quả thực Tạ Hòe An không phải là người rất chủ động đâu. Anh trông đẹp trai, lại là con trai một trong nhà, có lẽ là được chiều tới trời luôn rồi.

Bình thường trẻ con lớn từng tuổi ấy, hoặc là được chiều, hoặc là yếu đuối, nhưng có lẽ Tạ Hòe An không theo lẽ thường, anh có khả năng gây chuyện thật.

Bạn có thể thấy anh là một người hòa đồng với mọi người, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng chủ động bắt chuyện với ai cả, anh có tuyệt chiêu riêng, chẳng hạn như lần đó bảo Tần Mai Chi kéo tôi ra ngoài; mà bình thường bạn thấy người này hiền lành, nhưng trong lòng anh đã vạch ra giới hạn rõ ràng, một người bạn vượt qua khỏi giới hạn đó, thì rất xin lỗi, ngài sẽ một đi không trở lại đấy.Anh cười mắng tôi tự luyến quá.

Có lần tôi tò mò, hỏi sao ngài còn bé mà đã phát triển được một tính cách không hòa nhập với thế giới bên ngoài như thế hả?Lúc tôi bước xuống xe, bước chân đầu tiên vừa đặt lên sàn nhà trước cửa thì một viên tuyết đã đập thẳng vào cửa xe bên cạnh tôi, tiếp đó là tiếng kêu sợ hãi của mẹ, tôi nhìn theo hướng viên tuyết bay tới, nhìn thấy một cậu trai đang đứng trong đống tuyết cách đó không xa.

Bạn đoán thử xem lão già đó trả lời tôi như thế nào.

Anh nói thế này: Nếu em có phụ huynh bắt mình đứng trên bàn đọc thuộc lòng 300 bài thơ Đường mỗi khi có tiệc thì em cũng sẽ tuyệt vọng với thế giới này như thế đấy.Tôi thật sự không thích kiểu nhớ lại chuyện xấu hổ của người khác khi còn bé trước mặt người ta như thế, nhưng cũng không thể làm mất mặt người lớn được, tuy nhiên nhờ vậy mà cũng nghe được vài chuyện chưa từng được Tạ Hòe An kể, ví dụ như lúc Tạ Hòe An 4 tuổi đã bất cẩn tè dầm, vì sợ người trong nhà phát hiện nên đã ôm con chó trong nhà lên giường ngủ, kết quả lại bị lây rận, vì để sát trùng mà phải cạo trọc đầu nửa năm.

Thôi được rồi, phải tỏ ra thông cảm, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà bật cười.Cổ trấn phía Nam, ngói lam tường trắng giăng khắp nơi, giờ đang ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp tuyết trắng phau, như một con thú nhỏ đang say giấc nồng.

Tiếc là tôi chưa từng được thấy cảnh Tạ Hòe An đứng trên bàn đọc 300 bài thơ Đường, nhưng chuyện này tôi có nghe người lớn trong nhà kể qua rồi.

Lúc con gái được 5 tuổi, tôi dẫn nó về quê thăm họ hàng.

Những người lớn trong nhà tụ họp lại, có người đề nghị con gái đứng ra đọc cho mọi người nghe 1 bài thơ, lúc ấy Tạ Hòe An kịch liệt phản đối, giúp con gái tránh thoát được một kiếp nạn.

Sau khi con gái ra ngoài, người lớn bắt đầu trò chuyện về Tạ Hòe An lúc nhỏ, trong đó cũng có câu chuyện 300 bài thơ Đường kia.Sau khi hai nhà quen nhau, chuyện Tạ Hòe An thích làm nhất là đứng trong sân nhà của anh rồi ném thứ gì đó vào sân nhà tôi — Anh có một người chú trốn tới Singapore cách đây vài năm, cũng không quên mấy người trong nhà, thỉnh thoảng sẽ nhờ người mang hộ ít đồ về. Kẹo trái cây, bánh ngọt, đồ chơi trong nước khi ấy không có — Tôi cũng xem như được hưởng ké.

Tôi thật sự không thích kiểu nhớ lại chuyện xấu hổ của người khác khi còn bé trước mặt người ta như thế, nhưng cũng không thể làm mất mặt người lớn được, tuy nhiên nhờ vậy mà cũng nghe được vài chuyện chưa từng được Tạ Hòe An kể, ví dụ như lúc Tạ Hòe An 4 tuổi đã bất cẩn tè dầm, vì sợ người trong nhà phát hiện nên đã ôm con chó trong nhà lên giường ngủ, kết quả lại bị lây rận, vì để sát trùng mà phải cạo trọc đầu nửa năm.

Tôi nhìn bức ảnh Tạ Hòe An trọc đầu, đôi mắt to tròn rất đáng yêu, trước đây tôi hỏi anh sao lớn rồi còn để đầu trọc, bình thường trẻ con tuổi này đã bắt đầu biết chăm bẫm đầu tóc rồi mà.Lúc đó Tạ Hòe An đang sửa lại nơ trước gương, nghe cô ấy nói thế liền giả ngơ, có hả, sao tôi không nhớ gì hết.

Anh nói anh không thèm để ý tới mấy chuyện đó, thấy để thế tiện hơn.

Lúc đó tôi còn nể người có giá trị nhan sắc nên có thể tùy hứng, sau này biết được sự thật, chỉ có thể muộn màng thốt lên mình đã bị lừa rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.