Đến Thần Binh Phường, Triệu Thiên Bình không phát hiện ra Hoàng Gia Bảo nhưng vẫn ghé vào mua sắm chút tài liệu luyện khí, lại đổi thêm một đống vàng bạc nó mới rời đi.
Bạch phong nằm về phía đông bắc của Vân Đài, thế núi so với Hoàng phong thì cao hơn nhưng nhỏ hơn, vì thế có chút hiểm trở hơn, có điều với người tu luyện thì không đáng kể lắm. Hỏi thăm một vài sư huynh gặp được trên đường, Triệu Thiên Bình được biết Hoàng Gia Bảo vẫn còn đang thụ tang trên Sơn Trung Cư liền theo chỉ dẫn một được tiến lên.
Sơn Trung Cư so với Vân Trung Cư thì bề thế hơn một chút nhưng không khí cũng tiêu điều chẳng khác gì nhau. Trong tang đường cũng chỉ có hai người, Hoàng Gia Bảo lo thắp nhang đốt giấy, còn một người khác đang ngồi ở tràng kỉ một bên an tọa nhập định là sư muội của hắn Kim Liên.
– Sư đệ đã khỏe rồi đấy ư?
Hoàng Gia Bảo nhìn thấy nó liền chào hỏi, Triệu Thiên Bình cũng đáp một tiếng rồi thắp mấy nén nhang, song hai người liền tiến ra một bàn trà ngồi trò chuyện. Hoàng Gia Bảo đi pha một ấm trà nóng rồi hỏi:
– Sư đệ đến tìm ta có việc gì chăng?
Triệu Thiên Bình nhấp một ngụm trà ấm lấy giọng rồi đáp:
– Đệ lên đây trước là thăm sư huynh, cũng có chút chuyện muốn nhờ.
Hoàng Gia Bảo tự rót cho mình một tách trà nhưng không có tâm trạng để thưởng thức, hắn gật đầu bảo:
– Ngươi còn khách khí với sư huynh sao, cả ta, cả Lưu Vân Tông này tính ra là nợ sư đệ một mạng, dù đệ có muốn ta lên núi đao hay xuống biển lửa cũng được nữa là.
Triệu Thiên Bình lắc đầu:
– Sư huynh đừng nói gì đến nợ nần gì hết, việc đệ làm chỉ là tự cứu mình mà thôi, nếu tính là nợ thì chúng ta phải mang ơn bọn họ mới phải.
Triệu Thiên Bình ánh mắt đầy tôn kính nhìn về phía linh cửu, rồi nó nói tiếp:
– Được rồi, đệ chỉ muốn hỏi thăm một số chuyện của Hư Chân sư huynh mà thôi, không biết hiện giờ huynh ấy an nghỉ ở đâu, sư huynh có biết không?
Hoàng Gia Bảo hơi sửng sốt vì không ngờ Triệu Thiên Bình hỏi chỉ là chuyện đó, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
– Cũng biết khá rõ, hay là thế này, ta vừa đưa sư đệ đi tìm mộ Hư Chân vừa nói vậy.
Triệu Thiên Bình nghe vậy liền đồng ý, có người dẫn đường vẫn tốt hơn nhiều, có điều nó nhìn vào bên trong rồi hỏi:
– Ở đây nhờ ai lo liệu?
Hoàng Gia Bảo cười:
– Sư đệ đừng lo, có sư muội của ta trông chừng, chúng ta đi thôi.
Triệu Thiên Bình gật đầu đứng dậy. Hai người rời khỏi tang lễ rồi lần theo đường đá đi về phía hậu viện.
– Hư Chân tục danh là Tô Tuấn, có một vị muội muội là Tô Lan thuộc hàng đệ tử ngoại môn ở Vân Đài. Hắn tính ra cũng là một nhân tài, hai mươi năm trước vượt qua Lưu Vân Sơn trở thành đệ tử của Bạch phong, bái cha ta làm sư phụ. Tu vi đến nay đã đạt tới trung kì Trúc cơ, nếu cho hắn thêm thời gian phát triển thì tương lai chắc chắn đạt đến cảnh giới Thông thiên, trở thành một đại thần thông tu sĩ mạnh mẽ. Chỉ tiếc trời cao đố kị anh tài.
Nói đến đây Hoàng Gia Bảo không nhịn được mà thở dài. Triệu Thiên Bình thì trầm mặc, trong lòng nó nhớ tới thời khắc sinh tử trong rừng đó, ơn cứu mạng thật khó nói hết, một lát sau nó hỏi:
– Vị Hư Chân sư huynh này quê quán ở đâu?
Hoàng Gia Bảo ngẫm nghĩ một lát liền đáp:
– Phía tây Thiên An quốc có một thành thị gọi là Thuận Châu, Tô gia của Hư Chân là một gia đình phú thương tương đối có tiếng ở đó.
Triệu Thiên Bình nghe vậy mắt liền sáng lên:
– Nói như vậy Hư Chân sư huynh còn có gia thân ở đó?
Hoàng Gia Bảo gật đầu nói:
– Song thân của hắn đều còn sống khỏe, tháng trước tông môn đã cho mang tro cốt của hắn về quê nhà, ở đây chỉ còn lại linh vị mà thôi, ba ngày nữa liền đưa vào Cổ Tiên Động.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước một trạch viện cửa rộng mở, trong có nhang khói nghi ngút. Ở đây Triệu Thiên Bình gặp hai nữ nhân, một người là Tô Lan Triệu Thiên Bình đã biết, một nữ nhân khác dáng vẻ tinh tế mà dịu dàng được Tô lan gọi là Cẩm Uyên tỉ tỉ. Nó giao lại thanh kiếm lúc trước của Hư Chân cho Tô Lan, sau đó bái tế một hồi rồi rời đi.
– Bây giờ sư đệ định làm gì?
Ra khỏi trạch viện, Hoàng Gia Bảo liền hỏi thăm, Triệu Thiên Bình nghe vậy hơi cân nhắc liền đáp:
– Trải qua trận chiến vừa rồi mới thấy không có lực lượng thật khó chịu, đệ muốn tu luyện chăm chỉ một chút. Nhập môn lâu như vậy nhưng tu vi vẫn hoàn về không thật là xấu hổ.
Hoàng Gia Bảo nhìn nó lắc đầu cười:
– Mới hơn một năm thôi mà lâu gì, sư đệ đừng quá nôn nóng, chỉ cần trong vòng mười năm có thể trúc cơ thì tiền đồ vô lượng rồi.
Triệu Thiên Bình nhún vai:
– Mười năm thì quá lâu rồi, đệ tính lên Tàng thư các tìm một chút đạo pháp rèn luyện.
Hoàng Gia Bảo nghe đến Tàng thư các thì bỗng dưng chững lại đăm chiêu. Triệu Thiên Bình thấy vậy liền hỏi:
– Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Hoàng Gia Bảo lắc đầu thở dài:
– Bây giờ sư đệ muốn vào Tàng thư các có chút khó khăn.
Triệu Thiên Bình sửng sốt:
– Vì sao như vậy?
Hoàng Gia Bảo nói:
– Sau đại chiến, mọi việc đều được bố trí lại, đặc cách trước đó của sư đệ đã vô hiệu.
Triệu Thiên Bình nhướng mày buồn rầu một lúc mới cười khổ:
– Thế mà đệ nghĩ là được đặc cách vĩnh viễn cơ đấy, tiếc nhỉ, biết vậy lúc trước đệ sao lưu ra một ít để dành nghiên cứu, giờ thì muốn nhìn đã không được.
Hoàng Gia Bảo nhìn nó bảo:
– Cũng không phải là không có cách để tiến vào.
Triệu Thiên Bình đang tiu nghỉu liền sáng mắt:
– Sư huynh mau nói.
Hoàng Gia Bảo sắc mặt thay đổi cực nhanh của nó mà khẽ bật cười, hắn nói:
– Đệ có điểm cống hiến cấp bậc trưởng lão thì có thể đổi lấy thời gian tiến vào tham ngộ thư tịch, một điểm tương ứng một canh giờ, chỉ là không được sao lại, vì thế khi tiến vào liền không thể mang theo bất kì thứ gì, kể cả không gian trữ vật, cũng không được sử dụng các loại pháp thuật thác ảnh.
Triệu Thiên Bình to mắt:
– Lúc trước đâu có quy định như vậy?
Hoàng Gia Bảo liếc xéo:
– Ai bảo là không có, chả qua là tình huống sư đệ hơi đặc thù nên không nhắc tới mà thôi.
Triệu Thiên Bình vò đầu:
– Như vậy sao, hai trăm điểm cống hiến nếu sử dụng hết có thể đổi được thời gian hơn nửa tháng, có chút không đủ a.
Lúc trước Triệu Thiên Bình dùng thời gian còn lâu hơn nhiều nhưng chỉ dùng nghiên cứu một phần trận pháp còn không đủ, nửa tháng thì chẳng ăn nhằm. Muốn tăng thời gian thì chỉ có đi kiếm thêm điểm cống hiến, nhưng đẳng cấp trưởng lão không phải muốn kiếm là kiếm, đây là loại hình cống hiến xét duyệt, có thể nhận thưởng trong thi đấu, hoặc dùng các loại pháp môn, tài liệu cao cấp đổi lấy, loại điểm cống hiến này cũng có thể thu thập qua nhiệm vụ nhưng chỉ có đại thần thông tu sĩ mới thực hiện nổi. Bản thân là đệ tử thì chỉ có trông chờ vào những kì thi đấu như Nhất Võ Tam Luận hoặc Lưu Thiên giao lưu hội mới mong thu thập loại cống hiến này, còn các cách khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ, ngay cả sư phụ nó là Bạch Vân Chân Nhân lúc còn sống cũng chẳng thu thập được bao nhiêu huống chi là tu sĩ nhập môn như nó. Còn có một con đường khác để nhận được loại điểm cống hiến này, đó là tặng, tỉ như mấy người Hoàng Gia Bảo thường được trưởng bối tặng điểm để vào Tàng thư các tham ngộ, nhưng cái này cũng chẳng nhiều vì dù là chưởng môn hay thái thượng trưởng lão muốn có cũng phải tự thân mà kiếm, hoặc là được phân phát vài điểm mỗi năm nên thành ra chẳng được bao nhiêu. Triệu Thiên Bình nhìn Hoàng Gia Bảo cười cười:
– Cái này chắc sư huynh dư giả a, có thể nào bán lại cho ta một ít hay không.
Hoàng Gia Bảo trợn mắt trắng:
– Ngươi nghĩ hay lắm, ta còn định hỏi sư đệ có thể nhường lại cho ta không đây, cái thứ này, bao nhiêu cũng không đủ xài a.
Triệu Thiên Bình đột nhiên sáng mắt, tông môn quy định không cho sử dụng thác ảnh thuật nhưng ta có Diễn thiên thần thuật a, nhưng phải chuẩn bị một chút. Ngẫm nghĩ một chút, Triệu Thiên Bình liền nói với Hoàng Gia Bảo:
– Thế ta phải tính toán lại xem sử dụng sao cho hợp lí, đợi sau khi an táng sư phụ rồi tính tiếp.
Hoàng Gia Bảo gật đầu:
– Ta cũng muốn vào Tàng thư các tham ngộ, đến lúc đó cùng đồng hành đi.
Triệu Thiên Bình cười đồng ý:
– Được, thôi không quấy rầy sư huynh nữa.
Hoàng Gia Bảo hỏi:
– Trời cũng tối rồi, sư đệ không ở lại dùng cơm sao?
Triệu Thiên Bình lắc đầu:
– Không cần đâu, đệ đi trước.
Triệu Thiên Bình nói xong không đợi Hoàng Gia Bảo trả lời liền chắp tay rồi rời đi.
Hoàng Gia Bảo nhìn thân ảnh nó khuất dần vào đêm tối nhịn không được mà thở dài khó hiểu.
Về phần Triệu Thiên Bình thì lấy ra vân tọa bay vội xuống sau đó liền tìm đến tửu quán ăn uống no nên một trận. Sau đó liền vào Thư viện mua lấy một đống tập sách quyển trục các loại chất đầy một góc trong không gian trữ vật, tiếp đó lại đi mua một ít tài liệu linh tinh rồi đến y quán.
Y dược đường tiền sảnh có người tới người lui, nhưng y quán phía sau lại rất vắng vẻ. Điều này cũng là vì ở tông này vốn vắng người, mà tu luyện giả lại rất khó sinh bệnh tật, chỉ khi nào bị thương hoặc trúng độc khó giải mới đến nơi này xin thuốc, hoặc giả thương thế nghiêm trọng gần chết như Triệu Thiên Bình lúc trước mới trường kì khôi phục ở đây. Bình thường vốn vắng vẻ, mà Triệu Thiên Bình cũng không ghét cảm giác này, thanh tịnh một chút lại tốt.
Lúc quay trở lại không thấy Tần Nhu Nhi, Triệu Thiên Bình có hơi thất vọng, cũng không đi tìm, nó quay lại căn phòng dưỡng bệnh lúc trước. Thắp lên chút ánh sáng, Triệu Thiên Bình lấy ra một ít giấy mực rồi giày vò.
Tiến vào Tàng thư các chỉ có hai trăm canh giờ, nó phải chuẩn bị một chút để mưu đồ lợi ích lớn nhất. Ghi chép lại thì dùng thuật thác ảnh là tốt nhất, nhưng tông môn cấm sử dụng, muốn lén lút cũng không được vì chắc chắn sẽ có người canh gác, nếu làm chuyện mờ ám thì chắc chắn sẽ bị đá đít ngay lập tức, mà Triệu Thiên Bình cũng không dám nói mình có bản lĩnh qua mắt những tu sĩ có tu vi thâm hậu kia.
Một biện pháp thay thế là dùng Diễn thiên thần thuật lạc ấn lại hình ảnh kí ức vào thế giới tinh thần, biện pháp này nhanh hơn dùng thác ảnh thuật nhiều lại không bị phát hiện.
Chỉ là biện pháp này cũng có nhược điểm rõ ràng. Bình thường tu sĩ mở ra linh thức sẽ gia tăng trí nhớ lên nhiều lần, mà dựa vào Diễn thiên thần thuật liền khiến khả năng này phóng đại lên hàng chục lần.. Với khả năng của Triệu Thiên Bình lúc này thì đọc thuộc lòng năm bảy cuốn thư tịch là chuyện bình thường, nếu tăng thêm sự trợ giúp của thế giới diễn thiên thì có thể nhanh chóng làm gọn vài chục cuốn. Nếu gặp phải các loại thư tịch phức tạp như đạo thuật hay trận pháp cao siêu thì tốc độ sẽ chậm lại. Mà điều khó khăn nhất là khả năng lạc ấn trong tinh thần thế giới cũng không phải vạn năng mà là dựa vào cơ sở trí óc của tu sĩ, nếu nó cố gắng ghi nhớ một lúc quá nhiều thì Thế giới diễn thiên sẽ không thể lạc ấn hết, hậu quả là những thứ trước đó sẽ bị phai mờ thành ra công cốc. Do vậy Triệu Thiên Bình phải chuẩn bị một kế hoạch nhỏ để mưu lợi, đó là vào quan sát lạc ấn nhanh chóng các loại thư tịch, sau đó liền ra ngoài rồi ghi chép lại.
Thuật thác ảnh hoặc ghi chép không phải thuật cao cấp gì, bản thân Triệu Thiên Bình cũng từng dùng để sao chép thư tịch trong Thư viện, chỉ là lúc này linh lực trống không, dù sau có khôi phục lại nhưng để ghi chép một lượng lớn thư tịch đạo thuật trận pháp các loại thì quá cố sức. Triệu Thiên Bình thầm thở dài, tu vi yếu ớt thật sự có quá nhiều sự bất tiện, thứ này không thể làm, thứ kia không được làm, càng là không đủ tư cách chạm đến những vấn đề sâu xa. Linh lực không đủ ghi chép đại quy mô, nhưng có thứ để thay thế, đó chính là trận pháp. Đạo thuật được diễn hóa từ phù trận và ngược lại, do đó dùng một chút phù trận có thể câu thông tinh thần, đưa hình ảnh trong đầu in lên trên giấy.
Lúc đầu nghĩ đến việc này, Triệu Thiên Bình đã có chút ý tưởng, đó là lợi dụng phù trận điều khiển khôi lỗi, chỉ cần đơn giản đi một chút rồi lại cải tiến một chút là được. Tính toán một hồi, Triệu Thiên Bình bắt đầu họa lên giấy đủ loại hình dạng.
Các loại phương pháp lần lượt trải ra, nhìn muốn hoa mắt. Trước nay Triệu Thiên Bình dùng Diễn thiên thần thuật đã có chút quen, giờ dùng cách thủ công thế này thật không tiện chút nào, nhưng nó không quá phật ý vì đây cũng coi như một loại luyện tập. Trải qua một đêm vùi đầu không nghỉ, đến khi trời sáng hẳn Triệu Thiên Bình mới ngừng tay, chỉ là không phải vì thành công mà tâm thần đã mệt mỏi không chịu nổi.
Tạm thời dừng lại, Triệu Thiên Bình liền chìm vào suy nghĩ. Nó đang tính toán làm sao để khôi phục nhanh hơn, như vậy mới có khả năng chế tạo trận pháp này, hơn nữa, có khôi phục mới dùng được Diễn thiên thần thuật.
Đang lúc Triệu Thiên Bình nghĩ ngợi thì nghe có tiếng gõ cửa. Triệu Thiên Bình liền hồ hởi mời vào. Chỉ là người kia xuất hiện khiến nó thất vọng một hồi, người tới không phải là Tần Nhu Nhi mà là một thanh niên dáng vẻ tương đối bình dị, gương mặt chất phác khiến người ta dễ sinh cảm tình, hắn khẽ mỉm cười với Triệu Thiên Bình rồi nói:
– Ta là Mộc Hà, Tần sư muội có việc bận nên nhờ ta đến kiểm tra cho Triệu sư đệ.
Triệu Thiên Bình cố gắng nở nụ cười đáp lại:
– Cảm tạ Mộc sư huynh, thật làm phiền sư huynh quá.
Mộc Hà cười hàm hậu nói:
– Không sao, nhìn tình trạng của sư đệ cũng gần bình phục, Tần nha đầu này dù còn nhỏ nhưng y thuật thật không tồi. Để ta kiểm tra lại cho sư đệ một lần.
Triệu Thiên Bình hơi chần chờ rồi cũng vươn tay ra cho Mộc Hà xem mạch. Qua một lúc, hắn nói:
– Hồi phục rất tốt, dù thân thể suy kiệt nhưng sức sống rất mãnh liệt, chỉ cần nghỉ ngơi dùng thuốc thêm mười ngày nữa là sư đệ có thể hoàn toàn bình phục rồi. Nhưng tiên quyết là sư đệ không nên quá lao lực, hôm nay đệ không nghỉ ngơi tốt thì phải?
Triệu Thiên Bình nghe vậy liền cười khổ:
– Có chút việc bận tâm nên quên cả ngủ. Mộc sư huynh có cách nào giúp ta khôi phục nhanh hơn hay không, tốt nhất là trong vòng một hai ngày.
Mộc Hà nghe vậy hơi đăm chiêu một lát rồi nói:
– Khôi phục thể trạng muốn nhanh chóng thì cần một chút linh dược bổ dưỡng, cách thì đơn giản nhưng chi phí hơi cao.
Triệu Thiên Bình hỏi:
– Cao là bao nhiêu?
Mộc Hà lấy giấy ra viết một thang thuốc đưa cho Triệu Thiên Bình rồi nói:
– Khoảng trên dưới hai mươi linh ngọc, bình thường là rất cao nhưng đệ vừa đạt được ban thưởng thi đấu chắc hẳn không thành vấn đề, tính ra chỉ có sáu mươi điểm cống hiến cao cấp mà thôi.
Ghi đơn thuốc xong cũng không còn việc gì, Mộc Hà liền đứng dậy cáo từ. Triệu Thiên Bình cảm tạ thêm một tiếng rồi tiễn hắn ra cửa, còn nó ngồi lại trong phòng một chút xem xét đơn thuốc, qua lát sau cũng đóng cửa rời đi.