Buổi tối hôm đó Ôn Liễm đợi Cố Tiện Khê vào phòng, khẽ mở cửa ra quan sát được Penicillin đang nằm trên ghế sa lon lười biếng liếm lông, không có chú ý tới hai người các nàng đã vào phòng. Cơ hội tốt, cô lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai đóng cửa phòng ngủ lại, khóa trái cửa luôn.
Cố Tiện Khê ở trong toilet rửa mặt, nghe thanh âm khóa cửa, quay lại hỏi: “Em khóa cửa làm gì vậy?”
Ôn Liễm quang minh chính đại nói: “Không thể để cho Penicillin vào rầy chúng ta ngủ được!” Khóe miệng không nhịn được lần nữa nhếch lên. Những lời này của cô được dịch là không muốn để cho Penicillin vào cướp học tỷ với cô được!
Trong lòng Cố Tiện Khê biết rõ, nhưng làm bộ nghe không hiểu, cười một tiếng không đáp lời, mặc cho cô tranh đấu với Penicillin.
Hiển nhiên Penicillin cũng không phải dạng vừa, Ôn Liễm mới vừa tắt đèn ôm Cố Tiện Khê vào trong ngực chuẩn bị đi ngủ, không nghĩ tới khóa cửa phòng ngủ liền lay động hai cái.
Ôn Liễm ngẩn người, hỏi dò Cố Tiện Khê: “Nó đang thử mở cửa?” Nó chính là Penicillin, trừ cái thứ này ra trong nhà không còn người nào khác.
Cố Tiện Khê vùi ở trong ngực Ôn Liễm cười cười gật đầu một cái, tối hôm qua nàng cũng bị tiếng động này đánh thức.
Ôn Liễm không khỏi bội phục công phu của Penicillin, nhưng đồng thời trong lòng cũng có mấy phần đắc ý. May mà cô phòng ngừa chu đáo, trước đó đã khóa cửa phòng lại, nếu không buổi tối trên giường lại có thêm một kẻ thứ ba.
Còn không có đợi cô đắc ý quá lâu, cửa phòng ngủ liền truyền tới thanh âm móng vuốt va chạm mộc bản, còn kèm theo trận trận tiếng gầm nhỏ.
Bên trong hai người yên lặng lắng nghe thanh âm lợi hại kia, Cố Tiện Khê nói: “Nó đang cạy cửa…”
Trong lòng Ôn Liễm cũng rõ ràng, nhìn Penicillin dáng điệu bất thiện, không vào không được, không buổi tối hai người bọn họ cũng đừng mong ngủ được…. Nhưng cô vẫn không muốn để Penicillin đi vào.
Cố Tiện Khê lật cả người, từ trong ngực Ôn Liễm thoát ra, nói: “Em nên cho nó vào đi.”
“Nhưng mà…” Ôn Liễm còn muốn nói điều gì cổ họng lại bị nghẹn, cuối cùng chỉ có thể vạn bất đắc dĩ đi mở cửa.
Penicillin thính lực bén nhạy nghe được có động tĩnh từ trong phòng ngủ, lập tức không cạy cửa nữa, ngồi ngay ngắn trước cửa lẳng lặng chờ đợi. Ôn Liễm mới vừa hé cửa ra, nó meo meo một tiếng, lập tức liền từ khe cửa chui vào phòng, ưu nhã đi tới chỗ Cố Tiện Khê đang nằm, Ôn Liễm muốn cản cũng không được.
“Đây là đang nuôi một con tình địch a.” Ôn Liễm trơ mắt nhìn Penicillin mặt dày mày dạn chui vào trong ngực Cố Tiện Khê, muốn được nàng vuốt ve muốn được nàng ôm, còn hạnh phúc phát ra âm thanh gừ gừ, hết nói nổi rồi.
Cố Tiện Khê nghe cô nói như vậy, không khỏi tức cười, nói: “Em đang nói gì đấy? Còn không mau lên giường ngủ?”
Nàng gọi người đến, Ôn Liễm liền ai một tiếng, bực bội đóng cửa lại, sau đó lên giường.
Bây giờ Cố Tiện Khê mắc ôm Penicillin, không có biện pháp ôm Ôn Liễm. Mặc dù trong lòng Ôn Liễm không vui, nhưng cũng chỉ có thể cam chịu số phận ôm Cố Tiện Khê từ phía sau thôi.
Cô ôm Cố Tiện Khê, Cố Tiện Khê ôm mèo, bề ngoài giống như là một cảnh tượng rất hài hòa. Thực ra thì bên trong ngấm ngầm tranh dành, cuộc đấu tranh đoạt tình nhân ngày càng gay gắt.
Sau một khoảng thời gian, trên giường hai người bọn họ lại tăng thêm một con gấu cao một thước sáu, đó là khi Ôn Liễm cùng Cố Tiện Khê trải qua ngày sinh nhật lần thứ hai kể từ khi hai người quen biết, cô đã tặng cho nàng. Vốn là để ở trong phòng khách, nhưng qua một đoạn thời gian sẽ bị bám bụi, Cố Tiện Khê liền rinh nó vào phòng ngủ, cho nó ngủ chung với hai người.
Ôn Liễm vừa nhìn thấy con gấu bự này lại nhớ tới lúc ấy cô cùng Lâm Tuyết Tuệ các nàng ra ngoài chọn lễ vật, cuối cùng chọn trúng con gấu bự này.
Sau khi mua xong, Cao Tĩnh Kỳ nói muốn ôm, cô cũng để nàng ôm. Kết quả chiều cao của Cao Tĩnh Kỳ không đủ tiêu chuẩn, chưa được mấy bước liền bị gấu bự chắn mất tầm nhìn, làm nàng bị vướng chân té lộn mèo một cái, cái túi đựng con gấu cũng bị rách mất.
Vì để mua một cái túi thích hợp, cô đã ôm con gấu bự này đi khắp thành phố, dọc đường đi thu hoạch rất nhiều ánh mắt kỳ dị… Ôn Liễm hôm nay nhớ lại, trên mặt có một chút nóng ran, thật không biết lúc đó dũng khí từ đâu mà có, ôm nó đi tới từng cửa tiệm hỏi mua.
Hôm nay con gấu bự này cũng gia nhập vào đội ngũ tranh sủng với cô, cho dù nó là quà mà cô tặng cho học tỷ, Ôn Liễm cũng sẽ không vì vậy hạ thủ lưu tình…
Nhưng so với con gấu bự này, Ôn Liễm cảm thấy Penicillin vẫn khó đối phó hơn.
Nó vừa giống như ngọn đèn to lớn sáng ngời y như kỳ đà cản mũi hoặc như âm hồn xuất quỷ nhập thần vậy, luôn bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Ôn Liễm các nàng. Vô luận là lúc Ôn Liễm muốn nói chuyện với Cố Tiện Khê hay là lúc các nàng muốn thân mật với nhau, chỉ cần lơ đãng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Penicillin đứng ở chỗ cao lạnh lùng hạ mắt xuống nhìn các nàng…
Khí thế kia giống như vua chúa đang quan sát thường dân vậy…
Chuyện này gây ra rất nhiều lúng túng, giống như cuộc sống của các nàng cứ bị người dòm ngó, Ôn Liễm thỉnh thoảng muốn làm một ít chuyện xấu xa cũng không được.
Rốt cuộc cũng đến ngày Cố Tiện Khê không có ở nhà, nhà chỉ còn lại cô cùng Penicillin, Ôn Liễm có thể báo thù rồi, xoa bóp mười ngón tay….
Cô tiễn Cố Tiện Khê xuống lầu, lúc quay lại liền đem Penicillin từ trên ghế salon ôm xuống, dùng hai tay nâng hai chân trước của nó lên để cho nó đứng quay mặt về phía mình, mỉm cười nói: “Penicillin… tên ranh này?”
Penicillin lạnh lùng nhìn cô, giống như đang muốn xem cô lại giở trò hề gì.
Ôn Liễm không lưu tâm đối với thái độ lạnh lùng của nó, tự mình nói: “Ta nói cho mi biết nha, không cho phép mi dành học tỷ với ta, biết chưa hả?”
“Học tỷ là của ta, ai cũng đừng mong đụng vào, coi như mi có là một con mèo cũng không được!” Cô nhìn thẳng vào ánh mắt Penicillin, nghiêm trang cảnh cáo nói. Nhưng cô lại không biết, những hành động này của mình người bên ngoài nhìn vào rất mắc cười.
“Mi có biết là ai cứu mi không hả? Mi có biết là ai đã bỏ tiền ra nuôi mi không?”
Penicillin nhẹ nhàng meo một tiếng, Ôn Liễm trong lòng tự động phiên dịch thành tên của mình, sau đó nói tiếp: “Mi còn không biết lấy ân báo đáp, còn muốn dành học tỷ với ta, thật là không thể chịu được mà! Sớm biết sẽ không mang ngươi về nhà…”
Penicillin giống như nghe hiểu lời của Ôn Liễm, sợ cô sinh khí sẽ ném nó ra ngoài, chỉ chớp mắt, con ngươi trong veo, làm bộ đáng thương meo một tiếng.
Nhưng mà thật ra thì Ôn Liễm không có ý định này, cô chỉ ngoài miệng cảnh cáo Penicillin thôi. Thấy Penicillin bán moe, cô đang giả bộ cứng rắn lập tức mềm nhũn, giọng chậm lại, tiếp tục cảnh cáo: “Nếu như mi bảo đảm không có ở đây dành học tỷ với ta nữa, ta liền đại nhân bất kể tiểu nhân bỏ qua cho mi.”
Penicillin không có phản ứng cũng không kêu meo meo, Ôn Liễm liền tự cho là nó nghe hiểu, cùng nó miêu chưởng vi thệ. Sau đó cho Penicillin đi, cô cũng bắt đầu làm chuyện của mình.
Ôn Liễm cho là lần cảnh cáo đó sẽ có một chút tác dụng với Penicillin, nhưng sự thật không như cô mong muốn, Penicillin vẫn như cũ ta thích ta làm, hoặc là đi ngắm phong cảnh vào thời điểm nó không nên xuất hiện, hoặc là thu hút mọi sự chú ý Cố Tiện Khê.
Ôn Liễm tức thiếu chút nữa đập đầu vào gối. Nếu không thể cảnh cáo bằng lời được, vậy cô liền trừng phạt Penicillin về vấn đề ăn uống.
Mỗi ngày Penicillin trừ lượng thức ăn cho mèo ra nó còn cực kỳ thích ăn cá hộp nữa, cũng sắp ăn cạn túi tiền của Ôn Liễm rồi. Mà trừng phạt của Ôn Liễm chính là, âm thầm cắt xén phần cá hộp của Penicillin, không cho nó ăn…
Nhưng mưu kế này không lâu sau liền bị Cố Tiện Khê phát hiện. Bởi vì số lượng cá hộp không phải ít, cho nên không cần mua nữa, Cố Tiện Khê lập tức liền nhìn thấy, tức cười vì Ôn Liễm, lại cùng một con mèo tranh đoạt tình nhân nữa rồi. Trực tiếp làm Ôn Liễm ngượng ngùng mặt đỏ tới mang tai, khôi phục lại phần cá hộp của Penicillin.
Trong cuộc sống ở chung của hai người, sinh hoạt phí của Cố Tiện Khê rất nhanh liền dùng hết rồi, nhưng nàng đột nhiên rất muốn mua một vật, nó không đến mức không thể mua được, chỉ là không có tiền.
Nàng khiếp khiếp nói với Ôn Liễm, Ôn Liễm lập tức từ trong ví rút ra một tấm thẻ, sảng khoái nói: “Tùy tiện cà đi.” Trong tấm thẻ này đều là tiền cô kiếm được từ bản quyền bán ảnh chụp, vì là tiền cô tự kiếm nên không có vấn đề gì.
Sau khi sinh hoạt phí của Cố Tiện Khê dùng hết, hai người bọn họ vẫn dùng tiền của Ôn Liễm. Cho nên nàng đã nghĩ kỹ, nếu như Ôn Liễm cũng không có tiền, nàng liền đi tìm Từ Nhã Khiết các nàng mượn, dù sao vật đó nhất định phải mua.
Không nghĩ tới Ôn Liễm vẫn còn tiền, Cố Tiện Khê cầm thẻ, trong lòng mặc dù cao hứng, nhưng cũng có chút thấp thỏm bất an, củ kết hỏi: “Ôn Liễm, em không cảm thấy chị nên tiết kiệm một chút sao? Còn phải lo cho sau này nữa….”
Ôn Liễm cười nói: “Em hi vọng chúng ta có tương lai, nhưng cũng không hy vọng vì vậy mà chúng ta không có hiện tại.”
“Ôn Liễm, nếu không chị cũng ra ngoài là thêm ha?” Cố Tiện Khê muốn chia sẻ một ít chuyện với Ôn Liễm, không thể để cho một mình em ấy làm việc được. Giống như Giống như Thường Lạc các nàng vẫn thường xuyên làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, vốn dĩ sinh hoạt phí của Cố Tiện Khê là đủ dùng, cho nên cho tới bây giờ chưa từng đi.
Nói tới đi làm thêm, Ôn Liễm liền nhớ lại thời điểm năm nhất đại học có thử việc đi giao hàng rồi… Thật là đáng sợ, vô luận là trời nắng chang chang hay là gió bão dữ dội cô đều phải đi, trên tay còn phải xách mười mấy món đồ để giao nữa… Cho nên sau đó cô mới quay lại tạp chí xã gởi bản thảo kiếm tiền.
Công việc khổ như vậy sao cô có thể để Cố Tiện Khê làm được, cô cầm tay Cố Tiện Khê lên, cúi đầu hôn một cái nói: “Chị không cần lo lắng vấn đề này, vẫn đủ tiền mà.” Cô sao có thể nhẫn tâm để đôi bàn tay trắng nõn thon dài này do phải xách túi ny lon mà bị siết tím bầm được.
Mặc dù Ôn Liễm nói như vậy, nhưng cái ý định ẩn sâu trong lòng đó Cố Tiện Khê càng ngày càng lớn.
Nàng liền nghĩ tới ban đầu lúc hai người vẫn chưa thích nhau, hỏi Ôn Liễm một vấn đề.
“Ôn Liễm, tại sao em lại tốt với chị như vậy?”
Lần này Ôn Liễm có thể quang minh chính đại trả lời nàng, cũng không cần giấu giếm nữa, cô nâng tay lên dán vào trên mặt Cố Tiện Khê, ngón cái sờ gò má nàng nói: “Bởi vì, em yêu Cố Tiện Khê a. Bởi vì em yêu chị, cho nên em sẽ đối xử tốt với chị, so với những người khác tốt hơn nhiều, như vậy chị sẽ không rời bỏ em.”
Đối xử tốt với một người, dễ dàng, nhưng khó có được người đó luôn luôn đối xử tốt với nàng. Lượng đổi dẫn tới chất đổi, ngàn năm chờ đợi hoa, cuối cùng hoa sẽ nở rộ.
“Nhưng mà…” Cố Tiện Khê do dự không biết nên nói hay không.
“Học tỷ, em có thể vẫn chưa trưởng thành, tính khí có thể có lúc không quá tốt…” Ôn Liễm cắt đứt lời nàng, thâm trầm nói “Em không hề hoàn mỹ, em biết chứ. Cho nên nếu em có chỗ nào không tốt, học tỷ nhất định phải nói ra. Chỉ cần chị nói em lập tức đổi. Nhưng mà, chị nhất định không thể vì vậy mà dễ dàng ly khai em. Em không thể…”