Lúc Ôn Liễm nói xong, con mèo nhỏ bị áo khoác phủ lại cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê nhìn con mèo nhỏ gầy yếu kia, sững sốt hồi lâu.
“Tiện Khê chúng ta cùng nhau giữ nó lại nuôi có được hay không?” Ôn Liễm khẩn cầu. Con mèo trốn ở trong ngực nhẹ nhàng meo một tiếng, giống như phụ họa lời Ôn Liễm vậy, một lớn một nhỏ bởi vì bị lạnh mà run lẩy bẩy.
Cố Tiện Khê bị Ôn Liễm kêu hoàn thần lại, nhìn cô một chút, lại nhìn con mèo ở trong ngực cô, người và thú đều bày ra ánh mắt đáng thương… Do dự một chút, chậm rãi gật đầu.
Ôn Liễm cao hứng nhảy lên, nghiêng thân hôn một cái lên mặt Cố Tiện Khê cái, nói: “Em cũng biết Tiện Khê nhất định sẽ thu nhận nó.” Nói xong cũng không kịp cởi giày định vào phòng bếp tìm thức ăn cho mèo.
Cố Tiện Khê ngượng ngùng khẽ đẩy cô ra, khuyên can: “Đưa con mèo cho chị, em đi tắm trước, kẻo cảm lạnh.” Đem khăn lông khoác lên trên cổ cô, sau đó từ trên tay cô ôm lấy con mèo nhỏ hỏi “Em nhặt nó ở đâu vậy?”
“Em thấy nó ở trong bụi cỏ, hình như nó mới ra đời không lâu, sợ nó bị mưa dầm chết nên liền ôm trở lại.” Ôn Liễm kéo khăn lông trên cổ xuống, lau lau áo khoác ướt đẫm nói “Bây giờ chắc nó đói bụng lắm, chị tìm ít đồ ăn cho nó đi.”
Cố Tiện Khê nhẹ nhàng sờ đầu con mèo nhỏ, gật đầu. Ôn Liễm nhìn Cố Tiện Khê, có chút bận tâm nàng không biết chiếu cố mèo, hỏi: “Chị có thể làm được không? Bằng không chờ em tắm xong rồi chị mới đút nó đi.”
Cố Tiện Khê liếc cô một cái, bực mình nói: “Chị là y tá, em vẫn chưa yên tâm?” Xoay người đi tới tủ lạnh ở phòng bếp, muốn tìm xem bên trong có cái gì có thể cho mèo ăn không.
“Cũng đúng.” Ôn Liễm nghĩ thông suốt cười láo lĩnh nói, đi vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm.
Lúc đi ra, nhìn thấy Cố Tiện Khê vẫn còn ở trước tủ lạnh quấn quít, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, dặn dò: “Không được cho nó uống sữa tươi, nghe nói mèo không chịu được đường sữa, uống sữa bò sẽ bị đau bụng chết mất.”
Cố Tiện Khê nhìn Ôn Liễm cầm quần áo vào phòng tắm, ngón tay còn do dự từ trên sữa bò chuyển tới sữa chua để ở bên cạnh, xấu xa nghĩ “Vậy liền đem sữa chua mà ngày mai Ôn Liễm muốn uống chia cho nó một phần đi…” Dù sao Ôn Liễm xem trọng nó như vậy, khẳng định không có chuyện gì.
….
Ôn Liễm sau khi tắm xong, khí lạnh toàn thân cũng bị xua tan ra hết, thân thể nhẹ nhõm rất nhiều, thậm chí thời điểm ở trong phòng tắm còn có một loại ảo giác hơi nóng tản ra từ thân thể mình. Thần thanh khí sảng ra khỏi phòng tắm, đem quần áo ướt sũng ném vào trong máy giặt, nghe thấy thanh âm nước sôi phát ra từ trong phòng bếp.
Cô đi tới, Cố Tiện Khê đang đeo tạp dề nấu canh gừng. Cảnh tượng như vậy từ khi các nàng dọn ra ngoài cô thấy không biết bao nhiêu lần, nhưng tối nay, cảm thụ trong lòng lại có chút bất đồng.
Đội mưa về nhà, chờ đợi mình không phải là bạn cùng phòng, mà là ngôi nhà ấm áp có người yêu của mình, còn có canh gừng nóng hổi nữa, loại đãi ngộ này không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Ôn Liễm đứng ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó đi tới. Muốn ôm một cái, từ phía sau lưng đem Cố Tiện Khê ôm vào trong ngực. Nhiệt độ cơ thể trên người Cố Tiện Khê nhanh chóng truyền vào lòng cô. Ôn Liễm thoải mái hít một hơi, không muốn làm gì khác, cứ như vậy ôm lấy Cố Tiện Khê không buông.
Cố Tiện Khê sớm đã thành thói quen với những hành động bất ngờ của cô, không sợ hãi hỏi: “Tắm xong rồi?”
Ôn Liễm gác cằm lên trên bả vai nhỏ của nàng, gật đầu một cái, đuôi tóc ẩm ướt vẫn còn đang nhỏ nước.
Cố Tiện Khê đóng lò vi ba lại, tự mình nếm thử một miếng canh gừng vừa nấu, mùi vị vừa vặn, không quá cay cũng không ngọt lắm, nói: “Chờ một chút, canh gừng đã nấu xong, em uống một chén đi.”
Ôn Liễm gật đầu như giã tỏi, hỏi: “Mèo đâu?”
Cố Tiện Khê trả lời: “Ở trong cái hộp đặt trên ghế sa lon đó, em không thấy sao?”
“Không có chú ý tới.” Ôn Liễm hứng thú bừng bừng nói “Chúng ta cũng nên đặt cho nó cái tên chứ?”
Cố Tiện Khê để muỗng canh xuống, hỏi: “Muốn đặt tên gì?”
Tế bào não của Ôn Liễm nhanh chóng vận động, đại khái là do kiến thức chuyên ngành đã ăn mòn óc của cô, vừa nghĩ tới phải đặt tên thì trong đầu của cô liền toát ra một cái rồi lại một cái tên chuyên ngành “Amoeba? Clo? Pseudomonas aeruginosa? Nếu không kêu nó là Penixilin ha?” Mèo nhà cô tên là Penicillin, suy nghĩ một chút cảm thấy rất thú vị nha.
Cố Tiện Khê nghe cô đọc lên tên thuốc cùng những thứ khác liền mắc cười, xoay người đối mặt với Ôn Liễm, lúm đồng tiền nở rộ trên mặt nói: “Tên em đặt thật là đặc biệt.”
“Vậy chọn cái nào?” Ôn Liễm chờ nàng quyết định.
“Penicillin đi, Penicillin dễ nghe nhất.” Cố Tiện Khê từ trong những cái tên mà cô nói, chọn một cái tên tương đối thích hợp đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, híp mắt hỏi “Em là muốn nói…. nó là thuốc của em sao?” Trong lời nói mang theo một chút ghen tức.
Ôn Liễm không nghĩ tới học tỷ vậy mà lại ăn giấm của một con mèo, hơn nữa danh tự này là do nàng chọn đó nha, lúc này còn nhìn mình như vậy nữa, cô kiên định phủ nhận “Không có.” Cánh tay vừa kéo lại để cho Cố Tiện Khê dán chặc vào mình, mỉm cười nói “Thuốc của em ở ngay trước mặt nè.”
Cố Tiện Khê bị cô ôm lấy, vốn là đỏ mặt, lại nghe cô nói những lời đó mặt càng đỏ hơn, bỉu môi định cái gì, môi liền bị Ôn Liễm cúi đầu ngậm lấy.
Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi dây dưa chung một chỗ, một cái đột nhiên thu về, một cái khác vội vàng đi theo, cứ như bị vây ở trong nhà lao, tiến thối khó khăn. Lực hút bên trong nhà lao cứ như muốn phải nuốt nó vào trong bụng vậy, khẩn trương rối loạn, lúc này nó lại gặp vật thể mềm mại giống mình, bị nó hướng dẫn rời đi nhà lao…
Răng thỉnh thoảng va chạm phát ra thanh âm, làm cho Cố Tiện Khê nghe mà mặt đỏ mang tai.
Ngay tại lúc Ôn Liễm ôm Cố Tiện Khê càng chặc hơn, bàn tay không đứng đắn muốn tuột xuống, cô có chừng mực ngưng lại, ôm Cố Tiện Khê vào trong ngực, nhẹ thở hổn hển. Nếu như không dừng lại tiếp theo sẽ phát sinh cái gì trong lòng cô rất rõ ràng.
Cô là có ý xấu, mỗi buổi tối ngủ bên cạnh Cố Tiện Khê, rất nhiều lần thiếu chút nữa không nhịn được muốn ăn nàng, nhưng lại nghĩ tới bây giờ bản thân còn chưa thể chịu trách nhiệm hoàn toàn được, đành phải làm Liễu Hạ Huệ thôi.
Buổi tối hôm đó, Cố Tiện Khê lướt Weibo lướt đến tin tức liên quan tới bác sĩ lại bị làm hại.
Đơn giản chỉ vì thái độ của bác sĩ khi quan sát các triệu chứng, bệnh nhân liền từ trong túi xuất đao ra đâm một nhát vào bác sĩ. Bác sĩ đó muốn chạy trốn còn bị bệnh nhân cản lại đâm thêm mấy nhát. Cuối cùng bệnh nhân bị bắt giam, còn vị bác sĩ kia tới bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu, không biết có thể cứu sống hay không.
Cố Tiện Khê tương lai phải làm y tá, nhìn tin tức như vậy không khỏi hãi hơn nữa trong lòng cũng có chút thê lương, không đành lòng xem tiếp nữa, nàng đưa điện thoại di động cho Ôn Liễm, muốn cho cô nhìn một chút, sau này phải cẩn thận hơn.
Ôn Liễm đang cầm lông gà chọc Penicillin lắc đầu một cái, nói: “Không xem đâu, để tránh bản thân dao động.” Chuyện như vậy gần đây xảy ra rất nhiều, Ôn Liễm lúc đầu lòng đầy căm phẫn sau đó biến thành mất hết ý chí, nhưng cô vẫn muốn làm bác sĩ như cũ, cho nên không muốn đọc những tin tức thế này.
Khi Ôn Liễm một lần nữa bước vào lớp khi tiếng chuông vào học vang lên, Cao Tĩnh Kỳ ngồi ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Cuộc sống ở bên ngoài tốt không?” Trong lời nói tràn đầy hâm mộ.
“Đương nhiên tốt rồi, muốn chơi đến mấy giờ liền chơi đến mấy giờ, căn bản không có chuyện tắt đèn đi ngủ.” Ôn Liễm dương dương đắc ý nói.
“Theo như cậu nói làm tôi và Tuyết Tuệ cũng muốn dọn ra ngoài.” Cao Tĩnh Kỳ mặt đầy buồn bực nói.
“Dọn ra ngoài à.” Ôn Liễm lấy sách trong túi ra, hỏi “Hai cậu và Hồng Mạn Văn thế nào?” Cô còn cho là vì các nàng lại gây gổ, mới dẫn tới việc nàng cùng Lâm Tuyết Tuệ muốn dời ra ngoài.
“Vừa nhìn thấy nàng ta liền không thích.” Cao Tĩnh Kỳ ngay thẳng nói “Nhưng mà chúng ta dọn ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Hồng Mạn Văn, Tuyết Tuệ nói như vậy không tốt lắm.”
“Cũng đúng.” Ôn Liễm suy nghĩ một chút, lúc các nàng nhập học, phòng ngủ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, số người vào ở cũng vừa vặn, nếu các nàng đều đi, Hồng Mạn Văn cũng chỉ có thể một mình một gian phòng, nhất định sẽ làm ầm ỉ cho coi. Trước mắt thật sự không có biện pháp gì để giải quyết đề này.
Ánh mắt Cao Tĩnh Kỳ đảo qua đảo lại, hỏi: “Ôn Liễm a, thật ra thì tôi luôn muốn hỏi cậu với vị học tỷ ở chung phòng với cậu quan hệ như thế nào, tôi cảm thấy hai người không giống như là bằng hữu bình thường…” Lời còn chưa nói hết, eo nàng đột nhiên bị Lâm Tuyết Tuệ chọt một cái, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Lâm Tuyết Tuệ hỏi “Thế nào?”
“Học đi, đừng có nói chuyện nữa.” Lâm Tuyết Tuệ mặt không cảm giác nhìn tấm bảng đen trước mặt nói.
Động tác của Ôn Liễm mới vừa rồi Lâm Tuyết Tuệ thu vào đáy mắt, đặc biệt là khi cô nghe được Cao Tĩnh Kỳ hỏi quan hệ thế nào với học tỷ sắc mặt đột nhiên biến hóa, cho nên ánh mắt nàng trở nên vi diệu.
Cao Tĩnh Kỳ le lưỡi với Lâm Tuyết Tuệ, hiển nhiên nàng dửng dưng với lời nhắc nhở đó, thấp giọng hỏi Ôn Liễm tiếp: “Ôn Liễm, cậu có phải cùng học tỷ của cậu ở cùng một chỗ hay không?” Lâm Tuyết Tuệ muốn ngăn cản lời nàng đã không còn kịp rồi.
“Cái gì?” Ôn Liễm trầm mặc mấy giây, không tỏ ý kiến mỉm cười, vừa định trả lời “Đúng thì thế nào?”
Biểu tình của cô bị Lâm Tuyết Tuệ thu vào trong mắt, tự nhiên biết nội hàm thực sự, nàng vội vàng kéo Cao Tĩnh Kỳ lại, nói: “Ý Ôn Liễm là không có, chớ hỏi nữa, cẩn thận Ôn Liễm sinh khí đó.” Thật ra thì nàng vẫn luôn có dự cảm, chỉ là không có được Ôn Liễm khẳng định, không dám phán đoán bậy bạ.
“Thật a?” Cao Tĩnh Kỳ nghe nói Ôn Liễm sẽ tức giận, tay chân luống cuống giải thích: “Ôn Liễm, cậu không nên hiểu lầm, chính là không biết từ nơi nào truyền tới lời đồn đãi nói có hai nữ sinh hệ hộ lý và hệ lâm sàng thích nhau, còn ở chung nữa, tôi cảm thấy rất giống cậu với học tỷ của cậu, cho nên mới hỏi cậu, cậu đừng tức giận a! Bây giờ tôi biết không phải hai người rồi.”
Nàng liên tục nói xin lỗi, chỉ sợ Ôn Liễm sẽ tức giận.
“Không có sao. Miễn là cậu đừng có khắp nơi nói bậy bạ là tốt.” Ôn Liễm trấn định nói, giống như chuyện này một chút quan hệ với cô cũng không có, mà thực ra thì ngay tại lúc Cao Tĩnh Kỳ nói, lòng cô chợt nhảy một cái, sau đó trầm xuống.
Hệ Hộ lý… Hệ Lâm sàng… A a a a….