Gục Trước Dịu Dàng

Chương 10



Mây đen dày đặc bao phủ trên bầu trời, tiếng mưa rơi trên mặt đất bắn lên bọt nước tí tách, người đi đường vội vàng mở ô che mưa, trú dưới mái hiên.

Mạch suy nghĩ bị tiếng mưa ngắt đứt, Tư Họa buông bút vẽ, thu dọn giá vẽ cùng thuốc màu, bức tranh chưa vẽ xong cũng bị gác lại.

Bị ép nghỉ ngơi hai ngày, cô thử đủ mọi cách để điều chỉnh tâm trạng, mới tốt hơn được một chút, lại gặp trời mưa dầm.

Cô thích ánh sáng mặt trời đầy sức sống, cũng thích mưa nhỏ tí tách lãng mạn, duy chỉ không thích trời mưa âm u. Mây đen đông nghịt đã kéo tâm trạng của cô xuống thấp hơn vài độ.

Tư Họa cất đồ đạc về chỗ cũ, đi ra phòng khách.

Vú Tưởng mới từ quê trở về, sắc mặt rất vui mừng, lúc rảnh rỗi có thể lải nhải với cô chuyện ở quê: “Đứa cháu trai kia của tôi, ôi chao, thế nhưng lanh lợi lắm…”

Lẳng lặng nghe giọng điệu tự hào dào dạt của người khác, trong đầu Tư Họa hiện lên vài hình ảnh vụn vặt. Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, dù ở nơi nào cũng tràn ngập âm thanh cười nói vui vẻ, thế nhưng không biết từ lúc nào, tiếng cười dần dần biến mất, chỉ còn nghe thấy tiếng thút thít nỉ non đầy bi thương.

“Tư tiểu thư, tôi nhớ mai là ngày sinh nhật của cô rồi nhỉ.” Mắt thấy bầu không khí không đúng, vú Tưởng tranh thủ chuyển đề tài. 

“Đúng.” Tư Họa ôm chiếc gối mềm mại tựa vào sô pha, có chút không yên lòng.

“Tôi mới từ quê trở về cũng không chuẩn bị được gì, trước tiên chúc tiểu thư sinh nhật vui vẻ, ngày mai lại nấu cho cô một chén mì trường thọ nhé?” Vú Tưởng xoa xoa tay, cẩn thận quan sát từng cử động của Tư Họa, chỉ lo làm chủ nhà không thoải mái.

“Cảm ơn vú Tưởng.”

Hai ngày nay cảm xúc của Tư Họa đi xuống, ngay cả vú Tưởng cũng phát hiện ra: “Tâm trạng của Tư tiểu thư không tốt à?”

Khóe miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên, lắc đầu: “Không có, chỉ là không thích trời mưa âm u mà thôi.”

Cô không có thói quen tâm sự nỗi khổ với mọi người xung quanh, bởi vì những người khác không có cách nào đồng cảm được, có đôi khi còn chế nhạo cô làm mình làm mẩy. Những việc như thế này, cô đã từng gặp, ngã một lần khôn lên một ít, về sau học được cách giữ mọi chuyện trong lòng, chờ thời gian hóa giải.

Cả buổi tối, tiếng mưa không ngớt.

Tư Họa vẫn có hơi mất ngủ, đến gần sáng vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.

Cô mở điện thoại, mấy con cú đêm lần lượt từng người một gửi lời chúc mừng sinh nhật tới, Tư Họa vuốt lên vuốt xuống, có những người bạn quen từ thời đại học, đồng nghiệp thường gặp ở nơi làm việc, có cả vài người bạn cũ đã quen biết nhiều năm.

Cuối cùng, ngón tay cô dừng lại trước một số liên lạc, nhập vào đoạn hội thoại: [Bố tôi gần đây thế nào?]

Đối phương rất nhanh đã phản hồi: [Chú rất khỏe.]

Bởi vì lựa chọn nghề nghiệp khác với nguyện vọng ban đầu của bố, mấy năm nay cô cùng bố đều có hiềm khích. Một người trách trẻ con không nghe lời, một người trách người lớn không chịu hiểu.

Dù sao cũng là bố con máu mủ tình thâm, mỗi dịp tết âm lịch Tư Họa sẽ về nhà một chuyến, thời gian còn lại ngay cả điện thoại cũng ít liên lạc. Tư Họa luôn nhờ hàng xóm ở quê giúp đỡ chăm sóc, thông báo cho cô biết tình hình của bố.

Sắp đến hai giờ sáng, Tư Họa bỏ điện thoại di động xuống, một lần nữa tắt đèn nằm lên giường mới miễn cưỡng ngủ được.

*

Sáng sớm hôm sau, Tư Họa tỉnh lại mấy lần, nhận được vài tin nhắn mới. Kha Giai Vân gửi tới một tấm hình, là một đống quà mà đồng nghiệp chuẩn bị cho cô.

Giữa trưa, Tư Họa đi đến phòng làm việc một chuyến, cùng bạn bè cắt một cái bánh ngọt lớn, bị lây tiếng cười của mọi người, tâm trạng cũng vui vẻ lên vài phần.

Bên Hạ Diên Tiêu vẫn chưa có tin tức.

Không biết từ khi nào, cô lại không cảm thấy bất ngờ, giống như mấy năm này đã mài mòn đi sự chờ mong trong lòng cô, cảm thấy yêu đương cũng chỉ như thế mà thôi.

Lúc sắp kết thúc mới nhận được điện thoại Hạ Diên Tiêu gọi tới, hỏi cô: “Đang ở đâu?”

“Phòng làm việc.” Tư Họa cầm điện thoại, tách ra xa khỏi đám người náo nhiệt.

“Bây giờ anh đến đón em nhé?” Bên phía Hạ Diên Tiêu tương đối yên tĩnh, ở trong điện thoại cũng nghe ra tiếng ồn ào huyên náo phát ra từ bên phía cô.

“Một lúc nữa đi, đồng nghiệp đang tổ chức sinh nhật cho em.” Đây có lẽ là lần đầu cô nhận được điện thoại của Hạ Diên Tiêu mà không chạy về phía anh ta trước tiên.

Đột nhiên bị đối xử lạnh nhạt, trong lòng Hạ Diên Tiêu bực bội, không muốn để cô tiếp tục ở bên ngoài cùng những người khác: “Họa Họa, hôm nay lẽ ra nên thuộc về hai người chúng ta.”

“Nhưng sáng nay anh không nói với em.” Tư Họa phản bác.

Lúc đầu cô cũng muốn dành thời gian của bản thân cho một mình Hạ Diên Tiêu, nhưng sau đó nhận ra người tạo ra niềm vui cho cô vẫn là đám bạn này, cô liền đồng ý ban ngày sẽ tới đây.

“Được rồi, cho em thêm nửa tiếng nữa, em có thể giải quyết được không?”

“… Có thể.”

Mọi người nhân thời gian nghỉ giữa trưa làm tiệc mừng sinh nhật cho cô, Tư Họa đồng ý bao bữa cơm này, buổi chiều bọn họ còn phải tiếp tục đi làm, thêm nửa giờ nữa là đủ.

Lúc sắp cúp máy, tiếng gọi ầm ĩ của Kha Giai Vân từ xa truyền tới: “Họa Họa, mau tới đây chụp ảnh đi.”

“Ừ, tới rồi đây.” Tư Họa quay đầu đáp lại, ánh mắt nhìn qua màn hình điện thoại một lần nữa, vẫn còn đang giữ máy, chỉ là đối phương không phát ra âm thanh.

Cô duỗi ngón tay, ấn nút màu đỏ cúp máy.

Bên ngoài phòng làm việc, một chiếc xe con màu đen đã đến. Hạ Diên Tiêu ngồi ở trong xe, tài xế ngồi phía trước thậm chí còn cảm nhận được bầu không khí áp bách, không dám thở mạnh.

Một lúc lâu sau, anh mở cửa xe, đi ra ngoài hút một điếu thuốc.

Thái độ của Tư Họa mấy ngày gần đây quả thực khiến trong lòng anh không dễ chịu, một phần cảm thấy mới lạ thú vị, một phần cảm nhận được sự đối xử khác biệt, bực bội vô cùng. Chỉ là anh có thói quen ngụy trang, không để lộ vui buồn mà thôi.

Nửa giờ sau, Tư Họa đúng giờ ra khỏi cửa, gọi cho Hạ Diên Tiêu.

Chẳng bấy lâu sau, một chiếc xe con màu đen dừng ở trước mặt cô. Tư Họa mở cửa xe, Hạ Diên Tiêu đã an vị ngồi ở bên phải, cô xoay người lên xe, ngồi ở bên trái, giữa hai người cách một khoảng.

Xe chậm rãi khởi động, một bàn tay lớn đặt lên vai cô, thái độ cường ngạnh ôm cô đến bên cạnh. Cảm nhận được động tác giãy dụa của cô gái, đôi mắt của Hạ Diên Tiêu rủ xuống: “Đừng nhúc nhích.”

Bọn họ dựa vào nhau rất gần,  Hạ Diên Tiêu không bỏ qua những biến hóa nhỏ trên khuôn mặt cô: “Vẫn còn dỗi hả?”

“Không có.” Cô vừa mở miệng đã không thừa nhận, nhưng thân thể bài xích đã chứng minh tất cả. Không thể chống lại sức lực của người đàn ông, Tư Họa không giãy dụa nữa, chỉ là trên khuôn mặt không nở nụ cười.

Hạ Diên Tiêu nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, vô cùng tự tin dỗ dành: “Em sẽ thích tất cả mọi thứ đêm nay.”

Khóe miệng Tư Họa giật giật, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

Bất tri bất giác, xe đã đến nơi cần tới, Hạ Diên Tiêu dắt cô xuống xe, không chịu buông tay cô ra. Tư Họa ngẩng đầu, nhìn thấy biển hiệu rạp chiếu phim tư nhân thì có hơi kinh ngạc.

Hạ Diên Tiêu chưa từng cùng cô đi xem phim, bởi vì anh cảm thấy ngồi ở đó hai tiếng đồng hồ là một chuyện vô cùng lãng phí thời gian, hôm nay lại đưa cô đến đây…

“Anh muốn dẫn em đi xem phim?”

“Không phải em vẫn luôn muốn đi xem sao?” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tư Họa, khóe môi Hạ Diên Tiêu hơi cong lên, dẫn cô đi vào.

Rạp chiếu phim tư nhân bố trí phòng riêng biệt, phong cách của mỗi gian phòng đều không giống nhau. Mỗi lần Hạ Diên Tiêu tiêu tiền đều không keo kiệt chút nào, gian phòng được chọn cũng là phòng có diện tích rộng nhất.

Chỉ có điều, không giống trong tưởng tượng của Tư Họa. Hai người ở trong một căn phòng như này, xem phim trên màn hình, so với ở nhà xem thì có gì khác nhau…

Điều cô muốn là không khí ngồi ở trong rạp chiếu phim, có nhiều người cùng nhau xem phim, chứ không phải là đổi nơi để “Xem phim”. Nhưng dù sao cũng là bất ngờ dành cho cô, cho dù không giống với trong tưởng tưởng, cô cũng sẽ không trực tiếp làm Hạ Diên Tiêu mất mặt.

Tư Họa ngồi trên ghế sô pha, Hạ Diên Tiêu nối gót đi tới: “Muốn xem cái gì?”

“Đều được ạ.” Tư Họa cầm lấy điều khiển từ xa tùy ý chuyển đổi, mãi không chọn được.

Lời dặn dò của Tần Tục vang lên bên tai, Hạ Diên Tiêu cầm lấy điều khiển từ xa trong tay cô: “Nếu em đã không chọn được, vậy thì để anh chọn.”

Tư Họa gật gật đầu.

Hạ Diên Tiêu vừa cầm điều khiển là đổi lựa chọn trên màn hình thành phim kinh dị, nhìn lướt qua cô gái bên cạnh, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô nhìn lên màn hình, Hạ Diên Tiêu thấy có chút không đúng.

Thời niên thiếu cùng bạn bè xem qua không ít, những năm qua bận rộn với công việc, phủi bay sạch sẽ những điều đã từng khiến cho anh vui vẻ, ngay cả phim kinh dị cũng lâu rồi chưa xem.

Anh muốn dọa Tư Họa, nhưng phản ứng của Tư Họa lại ngoài dự đoán, Hạ Diên Tiêu tiện tay ấn mở cái đầu tiên.

Hiệu ứng âm thanh của căn phòng rất tốt, thanh âm u ám dường như đang quanh quẩn ngay bên tai, khiến cho người khác phải rùng mình.

Hạ Diên Tiêu ấn nút tắt đèn, căn phòng đột nhiên tối sầm lại, trước mắt Tư Họa là một mảnh đen kịt, cô bỗng chốc hoảng sợ nắm lấy, vừa vặn chạm phải cánh tay của Hạ Diên Tiêu.

Bởi vì bất chợt tắt đèn, ánh sáng màn hình phim kinh dị lại mờ mịt, cô hoàn toàn không thấy rõ khu vực tối đen xung quanh, mới đột nhiên hoảng sợ.

“Có thể là em… không xem được phim kinh dị.”

Lúc trước cùng bạn bè đi rạp chiếu phim đều chọn những phim có màu sắc tươi sáng, như vậy cô mới có thể xem rõ. Nhưng phim kinh dị Hạ Diên Tiêu vừa chọn trúng lại tối đen, cô nhìn rất mơ hồ.

Nhưng hiển nhiên, Hạ Diên Tiêu hiểu sai ý của cô: “Nếu như em sợ, có thể ôm anh.”

“Tư Họa: “…”

Cũng không phải.

Bởi vì sự hiểu lầm tuyệt vời này, Tư Họa đã “Nghe” xong một bộ phim khủng bố, bên tai chỉ có tiếng hét chói tai của nhân vật chính, hoàn toàn không dọa được cô.

Sau khi hai bộ phim kết thúc, Hạ Diên Tiêu không thấy được phản ứng trong tưởng tượng của mình, có chút thất vọng.

Chạng vạng tối, bọn họ rời khỏi rạp chiếu phim tư nhân, đi đến địa điểm tiếp theo.

Thang máy đi thẳng đến tầng đã định, nhân viên phục vụ ở cửa ra vào cúi đầu đón khách, dẫn bọn họ vào bên trong.

Sắc mặt Tư Họa không đổi quan sát hoàn cảnh xung quanh. Trước đây đi ăn cơm với Hạ Diên Tiêu, đều vào những nơi ưu nhã hoa lệ, môi trường xung quanh được thiết kế lộng lẫy không còn khiến cho cô sinh ra cảm giác mới lạ nữa.

Hôm nay hơi khác một chút, đèn thủy tinh sáng rực treo ở trên nóc nhà, từng tầng cánh hoa phản chiếu ánh sáng lộng lẫy, bối cảnh theo phong cách phương Tây cực kỳ xa hoa. Bức tường bốn xung quanh dùng những bông hoa tươi để tạo thành chữ sinh nhật bằng tiếng Anh, người có mắt nhìn sẽ biết nơi này dùng để tổ chức sinh nhật.

Nhìn ra được dụng tâm hơn rất nhiều so với trước đây, chiếc bàn hình vuông cũng được bố trí lãng mạn tao nhã, nếu là cô gái bình thường nhìn thấy đều sẽ nhịn không được mà kinh sợ thán phục cách bố trí tinh xảo này.

Tư Họa được anh dắt đến chiếc bàn ở chính giữa, ở đó có đặt một hộp quà tinh xảo xinh đẹp.

“Là gì vậy?” Tư Họa hơi giơ tay lên, muốn chạm vào.

“Đợi đến thời gian thích hợp, em sẽ biết.” Anh ra vẻ thần bí giữ lại điều bất ngờ.

Hai người ngồi ở hai phía đối diện nhau, phục vụ chu đáo chuẩn bị cho họ bộ chén đũa mới tinh sạch sẽ. Trong sự lãng mạn, bầu không khí dần trở nên nên hòa hợp, Tư Họa mơ hồ để lộ ý cười nhẹ nhàng. 

Màn hình điện thoại di động của Hạ Diên Tiêu sáng lên bị anh ấn tắt, nhưng dãy số kia cứ gọi đến không biết ngừng nghỉ, Hạ Diên Tiêu cau mày, cho đến khi một tin nhắn hiện lên.

“Chờ một chút, anh nghe điện thoại.” Hạ Diên Tiêu nhắn nhủ một câu, nhanh chóng đi về một hướng khác.

Nhớ lại phản ứng của Hạ Diên Tiêu khi nhìn màn hình điện thoại, Tư Họa nhẹ nhàng bỏ dao nĩa xuống, cẩn thận rón rén đi tới. Cũng may là bữa cơm ngày hôm nay được bố trí khéo léo, cô đứng ở bên ngoài cách một mét có thể lợi dụng đồ vật để che đi cơ thể.

Hạ Diên Tiêu quay lưng về phía cô nên không phát hiện ra. Anh nghe điện thoại, lông mày càng nhíu chặt lại, dáng vẻ có hơi lo lắng.

Rất nhanh, Hạ Diên Tiêu vội vàng trở về, thấy Tư Họa ưỡn ngực ngẩng đầu ngồi ngay ngắn ở trên ghế, anh sốt sắng nói: “Họa Họa, anh có việc cần phải đi một lúc.”

“Lại có công việc ạ?” Giọng điệu của cô rất bình thản, sắc mặt hơi tái nhợt, bỗng chốc cảm thấy khó chịu đến vô cùng.

“Một người bạn gặp sự cố.” Hạ Diên Tiêu cầm điện thoại, dáng vẻ vô cùng vội vàng.

Anh vì một người phụ nữ khác mà nói dối cô, bạn gái cũ nhiều hơn chữ bạn hai chữ, khác biệt rất lớn. Khóe miệng Tư Họa nhếch lên, không chút lưu tình mà nói thẳng: “Là Quý Anh à?”

“…” Hạ Diên Tiêu lập tức á khẩu không trả lời được.

Bầu không khí im lặng chết người.

“Anh xin lỗi, chuyện này hơi phức tạp, chờ anh trở lại sẽ giải thích cho em.” Sợ cô tức giận, Hạ Diên Tiêu liên tục cam đoan: “Anh sẽ nhanh chóng giải quyết xong rồi trở lại.” 

Hạ Diên Tiêu xoay người muốn nhanh chóng rời đi, Tư Họa bỗng nhiên đuổi theo cầm chặt lấy cánh tay anh, ánh mắt cố chấp ngửa đầu nhìn anh, giọng nói run rẩy: “Hôm nay là sinh nhật của em, anh có thể đừng đi được không?”

Nếu như Hạ Diên Tiêu lựa chọn rời đi, chứng tỏ cô vẫn thất bại trước Quý Anh, phần tình cảm cố gắng duy trì ba năm này cũng thất bại.

“Họa Họa…” Trong lòng Hạ Diên Tiêu như bị hung hăng đâm một cái: “Chiếc hộp trên bàn là món quà anh đặc biệt đặt riêng cho em, là món độc nhất vô nhị.”

Lúc này, tin nhắn không ngừng hiện lên trên chiếc điện thoại của Hạ Diên Tiêu, từng chữ chói mắt thiêu đốt ánh mắt anh. Hạ Diên Tiêu từng chút từng chút tách ngón tay cô ra: “Họa Họa, chờ anh trở về sẽ cho em một lời giải thích, tin tưởng anh.”

Bóng dáng cao lớn dần trở nên mơ hồ trong mắt cô, Tư Họa quật cường đứng ở đó, ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm, không níu anh lại nữa.

Tình cảm tin tưởng hết lần này tới lần khác lại hóa thành cát bụi không thể nắm được, cô gái đã từng tràn ngập chờ mong đối với tình yêu kia, tia sáng trong mắt dần dần vụt tắt.

Hộp quà im lặng cuối cùng cũng được mở ra, ánh sáng của trân châu rực rỡ chói mắt, bộ đồ trang sức bằng ngọc được chạm khắc tinh xảo này đủ để khiến cho tất cả các cô gái có được nó rung động, nhưng hiện tại… Tư Họa lại cảm thấy rất chướng mắt.

Đôi mắt đỏ hoe mở to, Tư Họa dùng sức siết chặt vòng cổ, hung hăng kéo một cái, những viên trân châu óng ánh rơi xuống đất. Âm thanh trong trẻo phóng đại bên tai Tư Họa, đinh tai nhức óc. Cô dùng hai tay bịt chặt lại, cho tới khi tất cả những viên trân châu rơi xuống, âm thanh mới kết thúc.

Cô cố chấp một lòng, khi đem lòng yêu một người nào đó, cô sẽ nghĩ đến muôn vàn điều tốt của người đó.

Về nguyên tắc, cô có thể nghiêng về cảm xúc, không so đo với quá khứ của người đó, nhưng tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ cho nửa kia của mình trong lúc yêu đương vơi cô, trong lòng vẫn còn chất chứa một người phụ nữ khác!

Tư Họa che ngực, vứt bỏ lại tất cả, một lòng muốn thoát khỏi nơi làm người ta cảm thấy áp lực này.

Tài xế vốn dĩ nghe theo mệnh lệnh đứng đợi ở bên ngoài, nhìn thấy bóng dáng của Tư Họa, cao giọng gọi một tiếng: “Tư tiểu thư.”

Trời đổ mưa lớn, tài xế cầm ô che mưa chạy tới. Tư Họa giống như bị kinh động lao vào màn mưa, chạy trên đường, trong lòng có một giọng nói đang kêu gào, muốn cô rời xa hết thảy những thứ liên quan đến Hạ Diên Tiêu.

Đôi giày cao gót hoa lệ rơi xuống mặt đất, cô cởi giày chạy về phía trước.

Tiếng đang đuổi theo dần dần biến mất, đèn đường xung quanh mờ ảo, trước mắt Tư Họa mờ đi, bàn chân đá phải thứ gì đó, té ngã xuống mặt đất.

Bàn tay đau nhức như bị xé rách.

Bên đường, một chiếc xe màu xanh da trời đỗ ở bên cạnh.

Làn mưa chà sát tấm kính trên cửa sổ xe, người đàn ông nhuộm mái tóc vàng thời thượng đưa hai tay ra sau ót, gối đầu lên cằn nhằn: “Em nói mà, chúng ta không nên đi tới Dung Thành một chuyến, thật nhàm chán, đã gặp phải cái thời tiết quỷ này rồi, xe còn xảy ra sự cố.”

“Có phải thiếu gia bị lừa không? Cái thứ đồ nát này cũng đáng giá bảy con số sao?” Lẩm bẩm một mình cả buổi mà không được đáp lại, Bùi Vực quay đầu nhìn, người đàn ông ngồi bên cạnh đang nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là nhìn cái gì.

“Anh Tuyển, anh đang nhìn gì thế?” Bùi Vực xoa xoa bàn tay, cũng nhìn ra ngoài, bên ngoài ngoại trừ tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc, cũng không thấy cái gì khác. Bùi Vực lại thầm nguyền rủa chiếc xe rởm này trong lòng một phen, dự định sau khi trở về bôi đen nhãn hiệu này!

Ngón tay siết nhẹ vô lăng, người đàn ông mở miệng nói: “Lần thứ ba.”

“Hả?” Bùi Vực nghe không hiểu, sờ lên mái tóc vàng trên đầu.

Người đàn ông cười nhạt, thu hồi ánh mắt, cầm lấy áo khoác đặt ở phía sau, một tay đã phủ lên nơi mở cửa xe: “Đưa ô cho tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.