Khi Trác Việt đẩy cửa phòng bệnh ra, Từ Mộ Duyên đang thu dọn bát đũa, tầm mắt hai người vừa chạm vào nhau không khí liền trở nên lặng im trong chốc lát, Từ Mộ Duyên bình tĩnh rời mắt đi tiếp tục thu dọn canh thừa trên bàn.
Tang Điềm nhìn thấy trên mặt Trác Việt lộ ra tổn thương sâu sắc, lại nhớ tới gương mặt cũng bi thương y hệt như vậy của Từ Mộ Duyên, ngay lập tức hiểu rõ mọi chuyện môi giật giật nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì. Câu nói lúc sớm nay của Từ Mộ Duyên quá bất ngờ, cô vẫn chưa thể hoàn toàn lấy lại tinh thần, câu nói kia vẫn luôn trôi nổi trong đầu mỗi một lần lướt qua lại dấy lên một cơn sóng nhỏ.
Trác Việt dừng tầm mắt trên xe lăn của Tang Điềm một lát, đi đến kéo một cái ghế ở bên cạnh cô ngồi xuống, nói: “Trên đầu gối bị thương đã thoa thuốc chưa?”
Trên đầu gối? A, đúng rồi, hôm qua bị té lộn nhào một cái nhưng vì đã không còn đau nữa cho nên Tang Điềm quên mất, thần sắc Từ Mộ Duyên bất động chỉ là vẫn xoay người đi đến ngăn tủ lấy lọ thuốc giảm sưng ngày hôm qua ra, lại ngồi xổm xuống trước mặt cô, Tang Điềm vội vàng đưa tay nhận lấy lọ thuốc: “Để em tự làm là được rồi.”
Từ Mộ Duyên biết cô suy nghĩ cái gì, cũng không miễn cưỡng, xem thường nói: “Được.” sau đó lập tức đứng lên, bước hai bước đứng ở phía sau cô, đặt tay lên xe lăn.
Tang Điềm sợ nhất là ở cùng một phòng với hai người đàn ông này, không khí vừa xấu hổ vừa trầm mặc, cô nắm lọ thuốc nhỏ trong tay do dự mở miệng: “Các anh… cũng không cần làm gì sao? Sáng nay Tầm Tầm có gửi tin nhắn bảo trưa nay sẽ qua thăm em, hay là các anh đi đi, nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Trác Việt nhìn cô một cái, biết cô không được tự nhiên, anh vốn cũng có việc phải đến công ty, trên tay còn cái hạng mục khá hóc búa đã bị chậm trễ hai ngày, phỏng chừng đêm nay sẽ phải làm thêm suốt đêm, lại là một đêm không ngủ: “Änh đến thăm em một chút, lát nữa cũng phải đến công ty.”
“Ừ, vậy là tốt rồi, thật xin lỗi vì đã làm lỡ công tác của anh.” Tang Điềm áy náy nói, tự biết hai ngày nay vì cô mà Trác Việt không đến công ty được.
Sắc mặt Trác Việt khẽ biến, lập tức dịu giọng nói: “Không có việc gì, so với bất cứ chuyện gì em vẫn quan trọng hơn.”
Một câu nói khiến hai người ở đây đều thay đổi sắc mặt, Tang Điềm thấy vừa xấu hổ vừa khó mở miệng, không ngờ Trác Việt sẽ nói ra lời như vậy trước mặt Từ Mộ Duyên. Cô không biết tiếp nhận lời này như thế nào cho nên đành im lặng trầm mặc. Mà Từ Mộ Duyên thì sắc mặt hoàn toàn sa sầm, hai tay nắm chặt, nhớ tới Tang Điềm vẫn còn ở đây nên anh chỉ lạnh lùng nói: “Trác Việt, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện.”
Trác Việt đứng dậy: “Được.” anh nhìn về phía Tang Điềm “Anh đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt đi, buổi tối sẽ dành thời gian qua thăm em.”
“Có tớ ở đây chăm sóc cô ấy, cậu không cần dành thời gian.” Từ Mộ Duyên lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Trác Việt vẫn không thay đổi, nhìn Tang Điềm cho đến khi cô gật đầu mới cất bước rời đi.
Từ Mộ Duyên vẫn chưa rời đi mà ngồi xổm xuống trước mặt Tang Điềm, lẳng lặng nhìn cô, Tang Điềm nhíu mày không rõ anh muốn làm gì: “Anh muốn làm cái gì?”
Anh đưa tay giúp cô chỉnh lại cổ áo, cô quay mặt ra chỗ khác anh cũng không thèm để ý, vén sợi tóc rơi trên trán cô ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Tang Điềm, lời anh nói sáng nay không phải là nhất thời xúc động mà đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu rồi, đồng ý với anh, cẩn thận suy nghĩ một chút có được hay không?”
Tang Điềm cắn mối không nói lời nào chỉ rũ mĩ nhìn ngón tay mình, trong lòng lại nổi sóng.
Từ Mộ Duyên vẫn nhìn cô chăm chú, nửa phút sau mới đứng dậy, Tang Điềm chợt gọi anh lại: “Các anh….. Các anh đừng đánh….”
Từ Mộ Duyên sờ sờ mặt mình, cười cười: “Yên tâm.”
– —–
Trác Việt vẫn đợi ờ ngoài phòng bệnh, khẽ nhếch khóe miệng cười khổ. Đã nói sẽ không buông tay, nhưng anh làm sao lại không cảm giác được? Tang Điềm đối đãi với anh vẫn xa cách khách khí như trước nhưng ở trước mặt Từ Mộ Duyên cho dù là im lặng, cho dù là tức giận cũng có thể cảm thấy được là cô không giống như vậy.
Từ Mộ Duyên đóng cửa phòng bệnh, nhìn thoáng qua thấy Trác Việt đáng đứng dựa bên tường liền bước chân rời đi, Trác Việt nhìn một chút cũng đi theo.
Trải qua một ngày một đêm tuyết đọng cũng đã tan hết, lúc này bầu trời xanh thẳn sạch sẽ thậm chí còn lộ ra vài tia nắng ấm. Vẫn là đoạn đường vắng vẻ tối hôm qua, Từ Mộ Duyên đưa lưng về phía Trác Việt, trầm mặc một lúc mới xoay người lại, móc ra từ trong túi một bao thuốc lá tinh xảo đưa cho Trác Việt một điếu thuốc, khói bay lên nhưng không ai nâng tay hút chỉ nhìn đầu mẩu thuốc lá cháy hết, khói bụi phiêu tán trong gió.
Lần đầu tiên Từ Mộ Duyên hút thuốc là ở trong phòng ngủ ở đại học, Trác Việt bảo anh yên tâm, đàn ông hút thuốc uống rượu vốn là chuyện bình thường, Từ Mộ Duyên không cự tuyệt bắt đầu hút thuốc từ đó. Sau này khi cùng Tang Điềm ở một chỗ đã hơi nghiện thuốc lá, nhưng Tang Điềm không thích mùi thuốc lá nên trong hai năm quen cô số lần anh hút thuốc rất ít, sau khi chia tay mỗi lần bực bội chỉ có nicotin mới xoa dịu bản thân. 5 năm tiếp theo anh nghiện thuốc lá càng ngày càng nặng, lần này sau khi quay lại với Tang Điềm anh lại hút thuốc rất ít, tựa như chỉ cần có cô trong cuộc sống thì không có cái gì để bực bội.
“Trác Việt, cậu tốn năm năm ở bên Tang ĐIềm nhưng thật ra so với bất cứ ai cậu cũng đều rõ ràng hơn, người Tang Điềm yêu vẫn là tớ. Nói một cách tàn nhẫn, tớ với Tang Điềm mới là hai người yêu nhau, chỉ khi ở với tớ, cô ấy mới có thể hạnh phúc. Trươc đây bọn tớ có hiểu lầm nên bây giờ cô ấy không có cảm giác an toàn, tớ có thể từ từ chứng minh cho cô ấy thấy, thời gian sẽ hòa tan hết thảy, tớ sẽ kết hôn với cô ấy.” Thời điểm điếu thuốc thứ ba cháy hết, Từ Mộ Duyên quăng đi,…. giọng nói nhẹ vô cùng.
Sắc mặt Trác Việt hơi tái nhợt, cả người nhẹ bẫng như bị hút hết khí lực, anh không có lực phản bác lời Từ Mộ Duyên nói, anh có thể tiếp tục chờ nhưng Tang Điềm thì sao? Anh đợi cô, mà cô thì đang đợi Từ Mộ Duyên, Từ Mộ Duyên đã trở về, vậy sự chờ đợi của anh giống hệt như sẽ không có kết quả. Ở trước mặt bọn họ anh vĩnh viễn là một người thừa, vậy đến cuối cùng anh còn cố chấp điều gì?
Có đôi lúc anh cũng không biết rốt cuộc mình thích Tang Điềm ở chỗ nào, cô ấy cố chấp yêu người khác, không có ưu điểm gì đặc biệt tốt cũng không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhiều năm nay bên người anh luôn không thiếu những cô gái xinh đẹp, ưu tú hơn so với Tang Điềm, nhưng chuyện tình cảm có mấy ai có thể nói rõ ràng được đây? Trong những năm tháng gần ba mươi tuổi, anh cô đơn yêu Tang Điềm, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không chiếm được cô ấy mà bản thân anh có cách gì để chiếm được cô ấy không? Loại chuyện tình cảm này, thứ người ta không thể so đo nhất chính là sự hồi đáp nhưng ai cũng muốn được hồi đáp.
Lúc lâu sau, Trác Việt mới hít một hơi thật sâu, như là đưa ra một quyết định quan trọng nhất trong đời, anh gằn từng tiếng: “Nếu Tang Điềm nguyện ý gả cho cậu, tớ sẽ đi. Nhưng nếu cô ấy bằng lòng gả cho tớ, cậu phải đi.”
Anh cược một ván bài lớn, nếu thua thì sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa mà Từ Mộ Duyên lại tràn đầy tự tin, đứng trước một ván bài không biết kết cục như vậy anh cảm thấy do dự và sợ hãi.
“Được.”
Cần phải dùng bao nhiêu nỗ lực, anh mới có thể hạ quyết tâm như vậy.
– —-
Giữa trưa, Tô Tầm mang theo Tô Tiểu Tông đến chơi, Tô Tiểu Tông vừa mới trải qua sinh nhật ba tuổi, mỗi năm Tang Điềm luôn tặng cậu bé phần quà lớn nhất, lần này Tang Điềm phải nằm viện, cậu bé cứ mãi hỏi Tô Tầm rằng: “Sao lâu như vậy dì Tang không đến chơi với cậu, ngay cả sinh nhật của cậu cũng không đến, có phải không còn thích cậu nữa đúng không?”
Cậu bé hỏi quá nhiều, Tô Tầm không còn cách gì khác nên đành phải nói với cậu bé, Tang Điềm bị bệnh đang nằm viện, thế là Tô Tiểu Tông nằng nặc đòi phải tới thăm Tang Điềm. Nhóc con kia lớn lên trông giống Lục Trình Dương – ba của nó vô cùng, trước đây mỗi khi nhìn mặt con trai thỉnh thoảng Tô Tầm vẫn thường ngẩn người, trải qua một thời gian cô cũng không còn cảm thấy gì, mặc dù người kia đã rời đi nhưng chí ít cô còn đứa nhỏ thông minh khả ái như vậy, nhiều khi Tô Tầm vẫn cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Tang Điềm vẫn đang truyền dịch, sớm nay cô dậy muộn nhưng Từ Mộ Duyên không cho y tá đánh thức cô nên thời gian truyền dịch bị muộn, Tô Tiểu Tông đứng ở bên cạnh nhìn thấy mu bàn cô sưng vù, vẻ mặt xoắn xuýt hỏi: “Dì Tang, rất đau đúng không?”
“Bình thường, không đau lắm.” Tang Điềm cười cười, nâng tay xoa đầu nó.
“Vậy khi nào dì mới khỏi? Sinh nhật cháu, dì không tới, cháu có để phần cho dì một miếng bánh gato nhưng mẹ nói bây giờ dì không thể ăn.” Tô Tiểu Tông hơi oán trách nói.
“Vài ngày nữa là khỏi thôi, chờ sau khi dì Tang xuất viện sẽ mua cho cháu một cái bánh ngọt, chúng ta lại cắt bánh gato thêm lần nữa, dì cũng bù cho cháu một phần quà khác được không?”
“Thật tốt quá!” Tô Tiểu Tông hưng phấn kêu lên, chu mỏ dâng một nụ hôn, Tang Điềm rất biết phối hợp cúi đầu, Tô Tiểu Tông “chụt” một cái trên gò má cô, âm thanh vô cùng vang dội.
Lúc Từ Mộ Duyên bước vào thì thấy một màn như vậy, tiếng “chụt”vang dội làm đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại, sau đó anh nghĩ “sau này nhất định không thể sinh con trai, nhất định phải sinh con gái, lớn lên giống cô thì càng tốt”. Có thể ý nghĩ như vậy quá mức ấm áp tốt đẹp, khóe môi anh không tự chủ được khẽ cong lên. Tô Tầm nhìn thấy Từ Mộ Duyên thì gật nhẹ đầu, nụ cười trên mặt Tang Điềm hơi mất tự nhiên, Tô Tiểu Tông lại thơm một ngụm, nghiêm túc nói: “Dì Tang, dì phải mau khỏe lên nha, cháu chờ dì. “
“Phốc..” Tô Tầm nhịn không được bật cười, Tang Điềm buồn cười giơ tay nhéo đôi má phấn nộn của cậu bé: “Được, một lời đã định, chúng ta ngoéo tay.”
Từ Mộ Duyên đang định đến bên Tang Điềm thì điện thoại vang lên, vừa nhìn dãy số kia anh đã biết có chuyện gì xảy ra, anh nhìn Tang Điềm: “Anh có việc phải xử lí, buổi chiều sẽ trở về với em.”
Khi anh nói lời này giọng điệu vô cùng tự nhiên, chờ anh rời đi rồi Tô Tầm liền mang vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tang Điềm: “Mọi việc giải quyết xong rồi à? Hai người làm hòa rồi sao?”
Tang điềm nhớ tới lời anh nói lúc sáng nay, còn có câu “”Tang Điềm, chúng ta kết hôn được không?”” hơi ngây người nói: “Tầm Tầm, cậu nói xem, nếu tớ kết hôn với anh ấy thì còn có thể hạnh phúc không?”
Nghe xong lời này Tô Tầm cũng sững sờ, trầm mặc một lúc mới nói: “Tang Điềm, cậu phải tự hỏi chính mình, nếu như cậu vẫn thích lời anh ấy nói, vẫn thích ở cùng anh ấy thì nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tang Điềm rũ mắt, hơi đăm chiêu.
“Kết hôn? Dì Tang muốn kết hôn với chú Trác Việt sao? Trước đây chú Trác Việt đã nói nếu chú ấy với dì kết hôn sẽ để cho cháu làm hoa đồng.” Tô Tiểu Tông hồn nhiên nói, rất là hưng phấn.
Hai người đều sửng sốt, ai có thể nghĩ tới Trác Việt sẽ nói như vậy với một đứa trẻ, Tô Tầm vội kéo con trai qua: “Con trai, chú rể của dì Tang không phải là chú Trác Việt, là chú vừa đứng ở cửa lúc nãy đó.”
“Tại sao? Trước đây con chưa từng gặp chú kia, con thích chú Trác Việt.”
Câu hỏi của trẻ con đôi khi rất khó trả lời, Tô Tầm suy nghĩ một lúc mới nói: “Bởi vì dì Tang thích chú ấy nên muốn kết hôn với người mình thích.”
“Vậy chú Trác Việt phải làm sao? Chú ấy cũng thích dì Tang mà!” Cái gì gọi là trẻ con nói không kiêng kị, chính là như vậy đó.
Tô Tầm liếc nhìn Tang Điềm một cái mới nhỏ giọng nói với con: “Chú Trác Việt…. sau này cũng sẽ có người thích.”
Tang Điềm vẫn luôn cúi đầu, không nói gì, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì.
☆☆☆☆☆
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đổi mới… văn hơi bí, cho nên dạo này có thể văn sẽ đổi mới, sau khi hết chương sau các chương tiếp theo đều ấm áp.
Kỳ thật truyện không dài, còn có 3vạn chữ sẽ kết thúc. Cho nên, hy vọng mọi người có thể theo ta đến cuối cùng, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.