“Yến Nhi..! Có điều này tôi muốn hỏi..! Cô là người ở nơi nào..?”
Nguyễn Văn Chương hắn từng làm bình dân bá tánh.
Cũng từng làm qua Hoàng Đế của Đại Thành.
Không dám nói duyệt qua tất cả mọi người nhưng cũng không kém.
Hắn nhìn ra được Triệu Yến Nhi này không phải là người con gái bình thường.
Từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện của cô gái này luôn toát ra hơi thở Quý Tộc.
Đứng trên mọi người, dù có cố gắng che giấu, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra được.
“Văn Chương đại ca..! Không giấu giếm gì huynh..! Ta là con gái của một Quý Tộc khá lớn tại Lễ Quận..!”
“Chỉ là vì gia tộc của ta bị bọn đạo phỉ tấn công, trong một đêm đã đem Triệu Phủ đốt sạch..!”
“Người bên trong cũng chết hết, cha của ta cũng bị gian tặc giết hại..
! Ta may mắn được một hộ vệ trung thành giấu vào mật thất, mới có thể may mắn thoát nạn..!”
Đây là sự thật hoàn toàn, khi nói ra Nguyễn Yến Nhi trên má còn chảy ra đôi dòng lệ.
Nhớ đến quang cảnh điêu tàn của Hoàng Cung Đại Lễ mấy ngày trước.
Nhớ đến cha mình phải chết thảm trong tay của Mã Tịnh Thái, nàng trong lòng lại đau như cắt.
“Mọi chuyện cũng đã qua..! Cô cũng đừng nên quá đau buồn..!”
Nguyễn Văn Chương cũng không biết phải nói cái gì.
Ở thời loạn thế này , gia tộc bị diệt chỉ là chuyện xảy ra thường xuyên như cơm bữa.
Người như Triệu Yến Nhi này hôm nay sung túc ngày mai trắng tay, thậm chí bị diệt cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
“Văn Chương đại ca..! Bên kia là nơi ta phát hiện ra loại ra đó..!”
Nguyễn Yến Nhi cũng không muốn nhắc lại chuyện đau lòng này, khi nàng ngước nhìn lên.
Đã phát hiện mình cùng Nguyễn Văn Chương đã đi hơn mười dặm đường rồi, cũng đã trở lại địa phương mà nàng đã cư ngụ đêm hôm qua.
“Rau lang..! Quả nhiên là nó..!”
Số lượng không phải nhiều lắm, chỉ tầm mấy trăm mét vuông đổ lại.
Tuy nhiên như vậy cũng là đủ, tích tiểu thành đại, chỉ cần có thời gian, nhân giống lên, không bao lâu nữa hắn sẽ có cả trăm cả ngàn mẫu khoai lang như thế này.
“Thì ra nó có tên là rau lang..!”
Ăn nó cũng không ít, đến bây giờ nàng mới biết loại dây leo này tên gì.
“Keng..!”
“Yến Nhi..! Đi.
!”
Nguyễn Văn Chương bất ngờ lôi kéo Nguyễn Yến Nhi đi vào một hang động cách đó không xa ẩn trốn.
“Văn Chương đại ca..!”
“Xuỵt..!”
Ra hiệu cho Nguyễn Yến Nhi không cần lên tiếng.
Bên ngoài hắn nghe có tiếng đánh nhau, không biết là thù hay bạn, vẫn nên cẩn thận trước vẫn hay hơn.
“Keng..! Keng..!”
“Họ Lạc kia..! Hôm nay ta muốn xem ngươi có thể chạy được đi nơi nào..?”
“Các vị..! Lạc Tế Nam ta không biết đã đắc tội với các vị nơi nào..?”
Năm người trước mắt hắn đây danh tiếng tại Đại Lễ cũng không yếu, bọn chúng tự xưng mình là Ngạc Sơn Ngũ Hồ.
Còn có một sơn trại không nhỏ tại Ngạc Sơn, chuyên cướp đoạt hàng hóa của người dân cùng Quý Tộc đi ngang qua Ngạc Thành cùng Nghi Thành.
Hai địa phương này nối liền Đại Lễ cùng Đại Thành.
Đó cũng là địa bàn hoạt động chính của đám sơn tặc này.
Nhiều lần Đại Lễ cho quân vây quét đám người Ngạc Sơn Ngũ Hồ này, nhưng địa hình nơi đó khá hiểm trở.
Ngạc Sơn bên trong đạo phỉ cũng rất nhiều, thế nên mấy lần đều lấy thất bại chấm dứt.
“Lạc Tế Nam..! Một năm trước ngươi dẫn theo binh sĩ Đại Lễ tiến đánh Ngạc Sơn, trên đường đi có giết một tên thanh niên tầm hai mươi tuổi, chắc ngươi không quên chứ..?”
Lão Đại Kim Hồ lạnh lùng lên tiếng hỏi.
“Đúng là có chuyện này..!” Lạc Tế Nam nhớ lại.
Đúng thật năm ngoái khi đưa quân đi quét Ngạc Sơn Ngũ Hồ, hắn gặp một tên thanh niên giữa ban ngày đi cưỡng hiếp một cô gái chưa đầy mười tuổi đến chết.
Hắn không nhìn được nên đã cho người đem tên thanh niên đó giết đi, chuyện qua không bao lâu, hắn dĩ nhiên là nhớ.
“Để ta nói cho ngươi biết để ngươi chết một cách rõ ràng, đứa bé mà người giết đó chính là con trai của ta..! Cũng là con trai duy nhất của Kim Hồ này..!”
“Ngươi nói xem ta có nên giết ngươi để trả thù hay không..?”
“Kim Hồ..! Con trai ngươi làm nhiều chuyện xấu, tán tận thiên lương, nó đáng chết gấp trăm ngàn lần..!”
Nếu để cho Lạc Tế Nam hắn quay ngược lại thời gian, dù biết tên thanh niên đó là con của Kim Hồ, hắn cũng sẽ giết không tha.
“Được..! Nợ máu phải trả bằng máu, hôm nay ta sẽ đem đầu của ngươi tế bái con của ta..!”
“Các huynh đệ..! Lên..!”
Trước đây dù biết người giết con của hắn là Lạc Tế Nam.
Nhưng Kim Hồ hắn không thể làm gì, bởi vì Lạc Tế Nam là trọng thần của Đại Lễ, tay nắm binh quyền.
Tuy nhiên bây giờ Đại Lễ đã bị diệt, Lạc Tế Nam như con chó nhà có tang.
Đây là cơ hội tốt nhất để hắn trả thù cho con.
“Bọn khốn kiếp này..! Đánh nhau cũng nên chọn địa điểm khác mà đánh chứ..!”
— QUẢNG CÁO —
Event
Nguyễn Văn Chương khá là bực mình, sáu người đánh cùng một chỗ.
Làm hại đám rau lang của hắn gặp phải tai ương, nó vốn không có nhiều.
Nếu để đám người đó phá nát như vậy, không bao lâu chỉ sợ không còn cọng nào.
“Văn Chương đại ca..! Người đó là bằng hữu của ta, xin huynh mở lòng từ bi cứu lấy huynh ấy..!”
“Sao cô không nói sớm..!”
Nguyễn Văn Chương bực mình, cũng không cùng Nguyễn Yến Nhi nói chuyện nữa, xách kiếm chạy ra bên ngoài.
“Là tại huynh ra hiệu cho ta không được lên tiếng thôi mà..!”
Người này đúng là ngang ngược quá đi, nếu có thể mở miệng, nàng đã nói ra từ sớm rồi.
“Keng..! Keng..!”
“Phập..! Xẹt..! A..!”
“Ngũ đệ..! Tứ đệ..!”
“Giết..!”
“Keng..! Xẹt..!”
“Rầm..! Phốc..!”
“Hừ..! Lạc Tế Nam..! Chịu chết đi..!”
Thân thủ của Lạc Tế Nam này quả thật rất lợi hại, phải hy sinh hai vị huynh đệ, hắn mới có thể đâm được Lạc Tế Nam một kiếm, quả thật không dễ dàng.
Lạc Tế Nam không hổ danh là cao thủ bật nhất Đại Lễ.
“Hừ..! Nếu không phải trúng ám toán của đám người Thiên Hạ Hội, ta sao có thể bại trong tay của bọn tiểu nhân các ngươi..!”
Lạc Tế Nam có chút khinh thường, danh hiệu đệ nhất kiếm khách Đại Lễ của hắn không phải chưng cho đẹp.
Mấy ngày trước không phải gặp cao thủ của Thiên Hạ Hội, hắn sao lại suy yếu đến mức này.
“Ám toán của ai cũng vậy..! Ngươi nên chết đi..!”
“Cơ hội tốt.!”
“Keng..! Xẹt..! A..! A..!”
“Ngươi..! Ngươi lại là ai..?”
Kim Hồ lùi về sau mấy bước, tên tiểu tử trước mắt này kiếm thuật cũng chỉ ngang tầm hắn mà thôi.
Nhưng tên này lại chọn thời điểm bọn họ lơi lỏng đề phòng nhất ra tay, kết quả hai người huynh đệ tiếp theo của hắn đã không còn.
“Ngươi không cần biết..! Đi chết đi..!”
“Xẹt.!” “Keng..! Keng..!”
“Rầm rầm..!”
“Phốc ..! Phốc..!”
“Quả nhiên dùng được..!”
Đánh một cái lưỡng bại câu thương, nhưng Nguyễn Văn Chương lại khá vui mừng.
Hắn dùng kiếm thay côn thi triển Đã Hổ Côn Pháp, hiệu quả thật vượt qua mong đợi của hắn.
Tuy không đến mức độ một lúc trở thành võ lâm cao thủ, nhưng bảo vệ mình là không có vấn đề gì.
“Tiểu tử..! Ngươi được lắm..! Kim Hồ ta nhớ mặt của ngươi..!”
“Không cần chạy, có giỏi thì ở lại cùng ta đại chiến ba trăm hiệp..!”
Nói to mồm thế thôi, thật ra Nguyễn Văn Chương cũng không dám đuổi theo.
Hắn hiểu rõ thực lực của mình đến đâu, đánh tiếp chỉ có thiệt thòi về bản thân của hắn mà thôi.
“Tế Nam thúc thúc..! Tế Nam thúc thúc.!”.
“Văn Chương ..
Hiệp sĩ..!”
Chết sao lẹ quá vậy.? Chỉ bị đâm một kiếm thôi mà, cũng không phải vào chỗ hiểm, làm sao nhanh ra đi quá vậy kìa.
Ân..! Là thanh kiếm của tên Kim Hồ kia có bôi độc dược rất mạnh, Lạc Tế Nam không chống được cũng là điều dễ hiểu.
“Tế Nam đại thúc.!.
Không biết tôi có thể giúp gì..!”
Phiền toái lại đến rồi, Nguyễn Văn Chương lắc đầu.
Đâu cần Lạc Tế Nam nói ra, hắn biết chắc tên này muốn nhờ hắn chăm lo cho Triệu Yến Nhi mà.
“Nói ra thật là không phải..!”
Biết không phải thì đừng có nói..! Đâu có ai ép ông.! Nguyễn Văn Chương trong lòng thở dài.
“Nhưng là tôi cầu xin hiệp sĩ chăm sóc giúp Yến Nhi..! Kiếp sau Lạc Tế Nam xin làm trâu ngựa để báo đáp..!”
Gặp gỡ giữa Nguyễn Văn Chương cùng Nguyễn Yến Nhi hắn vừa rồi mới được Nguyễn Yến Nhi nói sơ qua.
Ánh mắt hắn không sai đâu, Nguyễn Văn Chương này là người tốt.
Có thể giao Nguyễn Yến Nhi lại cho người này, hắn cũng có thể an tâm nhắm mắt..