Gia Hữu Đại Giá Lang

Chương 17: Thôn Trần gia



Sau bữa trưa, Trần Lương kéo Ngải Thanh ra cửa, nói là mang y làm quen hoàn cảnh thôn Trần gia, cũng thuận tiện mượn này tiêu thực, tuy mới thành hôn hai ngày đã mang tân nương ra cửa không phải quá ổn, nhưng người trong thôn chất phác, lại thân quen nhau như vậy, căn bản sẽ không có người so đo chuyện nhỏ này.

Ngải Thanh cũng rất thích đề nghị này, dẫu sao mình sẽ sống ở đây, sớm làm quen hoàn cảnh cuộc sống, quan hệ tốt với thôn dân là vô cùng quan trọng. Về ý nghĩ mình sẽ rất nhanh về thôn Cổ Điền, Ngải Thanh cảm thấy mình còn chưa báo đáp tốt ân tình cứu mạng của người ta, sao có thể cứ vậy không chịu trách nhiệm mà rời đi, này thật sự không phải chuyện người có lương tâm sẽ làm, huống chi Trần Lương còn cứu nhà mình hai lần, ân tình này, ừm, nói thế nào cũng phải dùng mấy năm báo đáp đi, đúng, không sai, chính là đạo lý này!

Hai người sau khi khép hờ cửa xong, liền đi thẳng ra ngoài. Ngải Thanh không thể không lần nữa cảm khái sự thanh khiết của dân phong của cổ nhân, lòng người thiện lương, dù ra ngoài cũng không cần đóng kín cửa, càng đừng nói đến khóa chống trộm, nghĩ người hiện đại cẩn thận lại vẫn không phòng được người có tâm, Ngải Thanh không nén được càng thêm một phần thích nơi này.

Tuy mặt trời sau trưa không nhỏ, nhưng đã gần trung tuần tháng 9, bớt đi hiệu ứng nhà kính và bùng nổ dân số của thành phố hiện đại, đối với thôn Trần gia bị ba ngọn núi lớn bao bọc, trồng đầy cây cối xanh um mà nói, nhiệt độ không khí thật sự không tính quá cao.

Hai người cả đường vừa đi vừa nói, Ngải Thanh đối với thôn Trần gia cũng có thêm nhận biết sâu chút.

Thôn Trần gia không tính thôn lớn, chỉ cỡ 50 hộ gia đình hơn 200 người, trong thôn phần lớn đều họ Trần, thôn trưởng đương nhiệm là sau khi cha Trần Lương qua đời được mọi người bầu, nhưng cũng là người ngay thẳng chính trực, tương đối hiền hòa, ngày thường mọi người gọi ông Trần bá, nhà Trần bá chỉ có thê tử ông và một khuê nữ, ông và thê tử hồi trẻ lúc lo sự nghiệp bên ngoài gặp qua vài lận đận, sau đó xem nhẹ công danh lợi lộc liền mang vợ con trực tiếp về quê, định trải qua cuộc sống bình thường, phu thê hai người tương đối ân ái, là “phu thê kiểu mẫu” trong thôn, ngày đó lúc thành hôn cột dây đỏ cho họ chính là thê tử của thôn trưởng___Trần thẩm, nghe nói để bề trên có phúc khí cột dây đỏ sẽ mang phần phúc khí này cho thế hệ sau, cũng sẽ làm họ cả đời ân ái, hòa thuận. Song thân của Trần Lương mất sớm, Trần bá giúp hắn không ít việc, người chủ hôn ngày kết hôn cũng là Trần bá làm.

Đã là ân nhân, điểm đến đầu tiên của hai người chính là nhà Trần bá thôn trưởng. Ngải Thanh cảm thấy mình có phải nên mang ít quà không, tay không đến nhà sẽ không tốt lắm, nhưng lời của Trần Lương lại xóa bỏ ý nghĩ của y, “Người trong thôn đều thân quen, mọi người vốn không chú trọng mấy cái này, ngày thường giúp nhau trái lại không sao, nhưng mang quà đến nhà lại là chưa từng có, ngược lại có vẻ quá khách khí.”

Không thể không nói, phong cảnh thôn Trần gia là khiến người vui mắt vui tai, ba mặt giáp núi, bao bọc thôn Trần gia nho nhỏ bên trong, không chỉ chắn gió rét phía bắc tới khiến mùa đông không lạnh giá, cũng dựng nên phong cảnh địa lý riêng biệt của thôn Trần gia, bốn mùa cây xanh tùy chỗ có thể thấy, một mảnh xanh um tươi tốt, cây nông nghiệp càng có thể một năm ba đợt, bốn mùa đều thích nghi cày bừa trồng trọt. Hoàn cảnh riêng biệt như vậy nếu nhất định phải nói có gì bất tiện, sợ cũng là giao thông đi, ba mặt giáp núi, ra thôn bèn chỉ có lối ra duy nhất___đường thủy phía nam, khó trách ngày đó mình được bế lên thuyền. Nhưng ai lại có thể nói đây không phải phúc, ra thôn không dễ cũng ngụ ý vào thôn khó, cộng với thôn Trần gia vốn không lớn, cho nên quan phủ đối với thôn Trần gia không quản lý mấy, nhiều lúc cả thuế cũng quên thu, đến sau đó liền dứt khoát không thu luôn, bởi vì chi phí thu thuế này thật sự quá lớn.

Tuy ba mặt giáp núi, nhưng vốn thôn Trần gia không phải vùng núi, địa thế tây bắc cao đông nam thấp, phía tây bắc vì nhiều đồi núi thích hợp phát triển lâm nghiệp, vườn trái cây, phía đông nam địa thế tương đối bằng phẳng, đất đai màu mỡ, cộng với nguồn nước phong phú, khí hậu ấm áp rất thích hợp phát triển ngành trồng trọt. Cho nên nói như vậy, thôn Trần gia tuyệt đối là một khối bảo địa, nhưng may mà ba ngọn núi một con sông lớn mới ngăn được vô số nhịp bước của người tham lam, khiến hình thành nên tình hình tương đối độc lập, đặc biệt hiện tại.

Hoàn toàn bất đồng “chốn đào nguyên” cách tuyệt với ngoại giới dưới ngòi bút của Đào Tiềm tiên sinh, nhưng Ngải Thanh cảm thấy mình thích thôn Trần gia hơn, nó giống một thiên đường cách xa ồn ào trần gian, mọi người an cư lạc nghiệp, giản dị đáng yêu, còn có thể đôi khi biết thông tin mới nhất ngoại giới, khai thông cùng ngoại giới, nơi như vậy sao có thể không khiến người thích và hướng về.

Nói rồi nói, hai người liền rất nhanh đến nhà thôn trưởng, sau khi Trần Lương đi tới gõ cửa liền dắt Ngải Thanh vào.

“Trần bá Trần thẩm, ta là Trần Lương, có ở nhà không?” Đến sân, Trần Lương lớn tiếng hô.

“Có đây, ha hả, tân hôn sao còn rảnh đến nhà thẩm a? Ôi, tân nương tử cũng đến à, mau vào ngồi. Lương nhi, ngươi thật là kiếp trước tu được phúc a, xem vợ ngươi này bộ dáng thật là xinh đẹp, thẩm ở trong trấn đều còn chưa từng thấy ai như vậy.” Nghe tiếng đi ra là một phụ nữ nông gia chất phác hơn 50t, đó hẳn là Trần thẩm đi.

“Xin chào, cháu tên Tô Ngải Thanh.” Nghe thấy lời của đối phương, Ngải Thanh cảm thấy mặt có chút đỏ, có chút lúng túng cúi người, cứng đờ giới thiệu bản thân.

“Ha hả, Lương nhi, vợ ngươi thật là tri thư đạt lý, nào, mau đến, đều là người trong thôn không chú trọng nhiều như thế, sau này giống Lương nhi gọi ta Trần thẩm là được.” Bị dáng vẻ cung kính hữu lệ của Ngải Thanh nhất thời làm không thích ứng, nhưng Trần thẩm vẫn rất nhanh phản ứng lại, trong lòng nghĩ: vợ Lương nhi thật không tệ, không chỉ bộ dáng đẹp, người này cũng thành thật lễ phép, xem ra hôn sự này thật là đúng, haizz, cũng chỉ có thể xem như Đình nhi không có phúc khí!

“Ừm, y vừa đến có chút xấu hổ. Thẩm, Trần bá và Đình nhi không ở nhà sao?” Trần Lương cười cười, dắt Ngải Thanh vào nhà.

“Trần bá ngươi có việc mới sáng đã ra ngoài, nói là buổi trưa không về, Đình nhi ở trong bếp nấu cơm, thế nào, ăn chưa, nếu chưa ăn dứt khoát ăn cơm ở nhà ta rồi đi.” Trần thẩm nhiệt tình mời.

“Khỏi, thẩm, sáng nay đi thăm cha mẹ, bữa trưa đã ăn sớm chút, lúc này bụng còn no. Ta cũng chỉ mang theo Thanh nhi ra ngoài dạo chút, làm quen hoàn cảnh nơi này.” Kéo Ngải Thanh ngồi xuống Trần Lương trả lời với Trần thẩm, nhìn Ngải Thanh đỏ mặt như vậy, còn tưởng là phơi nắng quá lâu, liền vội vàng mở miệng hỏi Ngải Thanh, “Có phải nóng quá không, khát không?”

Nóng không đến nỗi, Ngải Thanh sở dĩ đỏ mặt là bởi vì câu “Thanh nhi” ở trước mặt người ngoài của Trần Lương thật sự quá khiến người thẹn thùng, vội vàng lắc đầu, lại gật đầu, sợ Trần Lương không hiểu, lại vội vàng mở miệng giải thích, “Không nóng, chỉ có chút khát.”

“Ha, ngươi a, uống ly trà.” Trần Lương bị hành động đáng yêu của Ngải Thanh chọc cười, nếu không phải có Trần thẩm, hắn phỏng chừng sẽ thoải mái cười lớn, vội vàng rót ly trà đưa cho Ngải Thanh.

Trần thẩm thì mỉm cười nhìn hỗ động của hai người, thật là kỳ quái, rõ ràng mới thành hôn một ngày, tình cảm của hai người này sao tốt như phu thê nhiều năm vậy, nhưng nhìn Lương nhi hiện nay tìm được hạnh phúc của mình, Trần thẩm vẫn cao hứng tự đáy lòng. Lương nhi là mình nhìn lớn lên từ nhỏ, lúc nhỏ đã lộ ra thông minh, lanh lợi, theo tuổi tác tăng lên, người cũng càng thêm vững vàng trấn tĩnh, bộ dáng, bản lĩnh lại xuất sắc, thấy Đình nhi có ý với hắn, liền muốn hai người cũng có thể thành hôn kết thông gia, trái lại vô cùng không tệ, đáng tiếc a, Lương nhi đối với Đình nhi chỉ có tình huynh muội, chuyện tình cảm này cũng không thể ép buộc, chỉ cần hạnh phúc là được. Nhìn Ngải Thanh dịu dàng ít nói thẹn đỏ mặt, Trần thẩm cảm thấy lựa chọn của Lương nhi thật là không tệ! Chỉ mong Đình nhi có thể nghĩ thoáng sớm ngày buông bỏ mới tốt.

“Mẹ, là Lương ca đến sao?” Lúc hai người Ngải Thanh cười đùa, ngoài cửa truyền tới một giọng nữ dễ nghe.

Ngải Thanh không nén được nhìn ngoài cửa, chỉ thấy một thiếu nữ trẻ xấp xỉ Anh nhi đứng ngoài cửa, thiếu nữ bộ dáng rất được người thích, làn da trắng nõn, ở nông thôn đích xác là không tệ.

Trần Đình tất nhiên cũng nhìn thấy Ngải Thanh ngồi bên cạnh Trần Lương, trong lòng khen ngợi Ngải Thanh bộ dáng đẹp, khó trách Lương ca sẽ thích nàng, trong lòng có loại cảm giác chua chua, nhưng cũng chỉ tự than bản thân đích xác không bằng đối phương.

“Đúng vậy, Lương ca của con đến, đây là nương tử tân hôn của Lương ca con, con phải gọi tẩu tử.” Trần thẩm đứng một bên, giới thiệu với nữ nhi mình, bà hi vọng nữ nhi vẫn có thể chung sống tốt với Ngải Thanh.

“Chào, ta tên Tô Ngải Thanh.” Ngải Thanh đứng lên, gật đầu với đối phương, tuy không có giác quan thứ sáu như nữ nhân, nhưng nghe ngữ khí của Trần thẩm và ánh mắt nữ tử này nhìn mình, Ngải Thanh cảm thấy này nhất định có liên quan tới Trần Lương.

“Ách, chào tẩu tử, ta là Trần Đình, ngươi sau này giống họ gọi ta Đình nhi là được.” Đối với Ngải Thanh có lễ độ như vậy, Trần Đình trong ý thức không thể có địch ý với nàng.

Trần thẩm bởi vì nhà bếp còn nấu cơm, liền rời khỏi trước, ba người ngồi lại trò chuyện một lúc, Trần Lương liền nắm tay Ngải Thanh lên biểu thị muốn rời đi, Trần Đình muốn giữ người ăn cơm lại cũng bởi vì hai người đã ăn đành phải thôi, đứng lên tiễn hai người ra cửa.

Đi trên đường về nhà, Ngải Thanh luôn cảm thấy có luồng khí bị nghẹn, như nôn nóng cần tháo gỡ.

“Sao không nói chuyện? Mệt hả?” Trần Lương thấy Ngải Thanh lần này không hưng phấn như lúc đến, liền sợ y mệt rồi.

“Trần Lương, Trần Đình kia có phải có quan hệ gì với ngươi không?” Cuối cùng hỏi ra, Ngải Thanh cũng không nhận ra trong khẩu khí của mình có chút vị chua.

Lần đầu tiên nghe thấy Ngải Thanh chính thức gọi cả tên họ mình như vậy, Trần Lương vô thức cảm thấy vấn đề hẳn rất nghiêm trọng, nhưng không ngờ Ngải Thanh lại hỏi mình một câu như vậy, trong lòng cảm giác ấm áp, không định giấu diếm, “Ừ, ta và Đình nhi thanh mai trúc mã từ nhỏ, Trần bá Trần thẩm từng muốn để bọn ta thành thân. Nhưng ta đối với Đình nhi chỉ có tình huynh muội, đã từ chối.” Trần Lương nói rất đơn giản, không nói ra với Ngải Thanh chuyện Trần Đình thích mình, thứ nhất là bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết, mình không thích Đình nhi là được, thứ hai là bởi vì hắn cảm thấy mình đã cự tuyệt đối phương, thế nào cũng không thể lại nói lời hủy thanh danh nữ nhi người ta như thế.

Quả nhiên là vậy, tuy trong lòng vẫn có chút vướng mắc, nhưng nghe thấy Trần Lương “cự tuyệt”, Ngải Thanh cảm thấy trong lòng thoải mái chút.

“Thanh nhi, ngươi sẽ không ăn giấm đi?” Trần Lương thấy Ngải Thanh vẫn có chút không vui, liền trêu chọc muốn chuyển dời tâm tư của y.

“Ngươi nói bậy cái gì, ta sao có thể ăn giấm, ta là…..” Thỏ bị chọc la lên, ý thức được mình suýt chút nữa vạch trần lời nói dối, vội vàng thấp giọng nói tiếp, “Ta là nam.” Có điều, lý do này tựa hồ không có bao nhiêu sức thuyết phục, mặt đỏ bừng kia chính là chứng cứ tốt nhất.

“Ha hả, Thanh nhi ngươi thật đáng yêu quá.” Trần Lương thật là quá kinh hỉ, không ngờ việc vô ý của mình còn có thể chọc ra vẻ mặt đáng yêu như vậy của đối phương.

“Ngươi…..không được nói ta đáng yêu.”

“Ha ha…….”

Giọng Trần Lương thoải mái cười lớn, giọng Ngải Thanh đuổi theo oán trách chồng chéo, tràn ngập cả đường lớn nông thôn yên bình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.