Sau buổi đấu giá ba ngày cô cùng Tử Thiên cùng nhau bay sang Trung Đông, chuẩn bị tham dự buổi tiệc đấu thầu đầu tư vào dự án Met.
Buổi tối ngày thứ tư, đúng tám giờ ở tòa nhà Xocal tại phòng tiệc tầng một.
Đại sảnh hào hoa, xa xỉ phô trương hai dãy bàn dài xếp ngay ngắn hai bên, bày biện những lãng hoa vô cùng xinh đẹp. Nhìn qua hoàn toàn không ngờ tới đây là bữa tiệc đấu thầu cho một dự án đen tối, đáng sợ nào đó.
Tân khách tới tụ hội lại đại sảnh, mỗi người đều trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc sang trọng. Thời gian từng giây trôi qua thời gian bắt đầu bữa tiệc cũng cận kề. Rất nhanh đến đúng tám rưỡi, bữa tiệc bắt đầu.
Toàn bộ mọi người bắt đầu đổ dồn về khán đài chính căng thẳng chờ mong. Cửa chính đột nhiên mở ra, bấm đúng thời gian xuất hiện. Tử Vĩ khoác tay Tử Thiên đi vào.
Trong nháy mắt mọi ánh mắt mọi người đổ về phía sau, nhìn hai người vừa xuất hiện. Trong lòng mọi người ai cũng biết nhân vật làm mưa làm gió trong hắc đạo kia tính khí thế nào, không một ai dám khó chịu khi thấy họ tới muộn chỉ là trong lòng nhiều thêm một tầng lo lắng cho khoản đầu tư của mình.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, cô gái mặc một thân lễ phục đỏ rực bó sát, mỗi bước đều uyển chuyển xinh đẹp, làm mọi người không khỏi lưu luyến nhìn cô thêm vài lần. Nhìn sang hai người thật giống như chủ nhân bữa tiệc này vậy.
Từng bước đi về phía khán đài, sau lưng không ngừng truyền đến âm thanh bàn tán…
Tử Vĩ nghe được âm thanh sau lưng cũng không để vào tai, ung dung đi tới tò mò muốn xem dự án này thành cái dạng gì rồi.
Trong lúc mọi người rời sự chú ý lên phía nhóm Tử Vĩ, phía khán đài yên lặng xuất hiện một bóng dáng, là người đàn ông trung liên, một thân y phục chỉnh tề màu xanh saphia khẽ nhấc micro ho han vài tiếng kéo lại sự chú ý.
– Ừm… hân hạnh cho tôi, hôm nay mọi người đã dành sự quan tâm to lớn tới dự án MET của tôi. Tôi hi vọng tân khách có khoảng thời gian vui vẻ và đạt được kết quả hài lòng.
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, ai cũng bày ra dáng vẻ lịch lãm nhất để thu hút sự chú ý.
– Như vậy… bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Người đàn ông vừa dứt lời, tiếng nhạc liền vang lên. Một màn bày vẽ như vậy, Tử Vĩ khinh bỉ liếc nhìn, bóng dáng lâu nay không gặp, không ngờ ông ta lại sống tốt như vậy. Tử Vĩ nhìn người đang nho nhã bước xuống bục, mỉm cười nhận lấy những cái bắt tay chúc mừng khẽ lẩm nhẩm.
– Đã lâu không gặp, lão Vương. Xem ra ông sống vẫn rất tốt.
Tử Thiên chọn lấy hai ly rượu, một đưa cho cô. Bên tai cũng nghe được lời cô lẩm nhẩm liền nói.
– Nếu em không vừa mắt, anh có rất nhiều cách khiến ông ta sống không bằng chết.
Tử Vĩ mỉm cười, nhận lấy ly rượu anh đưa.
– Không cần đâu, cứ cho ông ta vui vẻ một chút, ngày vui của ông ta cũng không còn dài.
Tử Vĩ nhìn xung quanh một lượt khung cảnh muốn bao nhiêu sa hoa thì có bấy nhiêu sa hoa không khỏi chép miệng.
– Chỉ là một buổi đấu thầu phi pháp, có cần khoa chương như vậy không?
Giả Nghi đón lấy một cái bánh ngọt di chuyển tới chỗ Tử Vĩ và Tử Thiên vừa hay nghe được câu mỉa mai của cô, cười nhạt.
– Phong cách tiêu tiền này còn lẫn vào đâu được nữa, không phải là tên Hàn Dư sao, đúng là nhiều tiền quá không biết tiêu vào việc gì.
Tử Vĩ nghe tới tên Hàn Dư, trong ký ức cũng mơ hồ ấn tượng.
– Ồ, hóa ra gốc cây cổ thụ lão Vương ôm là Hàn Dư sao. Chả trách lại đốt cháy giai đoạn nhanh như vậy.
Cô vừa dứt lời, bên cạnh liền nghe thấy tiếng bước chân đi tới kèm theo một giọng vô lại vô cùng quen thuộc.
– Bảo bối, em tới rồi… em để tôi chờ thật lâu.
Hoàng Tử Dực mặc bộ tây trang đỏ rượu, tùy tiện không cài khuy áo khoác, hội tụ đủ một dáng vẻ phóng khoáng nhưng không giấu nổi vẻ phong lưu. Khắp người Tử Vĩ nghe anh ta gọi mà sởn gai ốc. Chưa kịp nói gì cô liền cảm thấy người đàn ông bên cạnh cô tản ra một luồng khí lạnh, cánh tay siết chặt eo cô hơn.
Trong nháy mắt xảy ra trận chiến.
Hai mắt Tử Thiên cùng Hoàng Tử Dực nhìn chằm chằm đối phương, thật giống như một giây kế tiếp hai người sẽ vung tay đánh nhau.
Tử Vĩ nhịn không được đành giữ chặt Tử Thiên lại, nhẹ giọng nhắc nhở hai con người này.
– Đấu thầu còn chưa xong đâu.
Trong mắt Tử Thiẻn và Hoàng Tử Dực đều kìm nén cơn giận xuống, phút chốc cả hai liền bày sang vẻ mặt nho nhã, hòa hợp đến khó tin nhưng chỉ cô cảm nhận được hai người này vẫn không hề vừa mắt nhau. Nụ cười đặc trưng của tên thần kinh Hoàng Tử Dực lần nữa được khôi phục.
Thanh niên đi bên cạnh Hoàng Tử Dực, phát hiện nụ cười kia trong lòng không khỏi khổ sở. Lão đại đây là… muốn ăn thua với tình địch luôn có đúng không?
Mỗi lần Hoàng Tử Dực cười như vậy, người khác không biết nhưng cậu đi bên cạnh anh ta lâu như vậy đều rõ ràng. Đây là cảnh báo vô cùng nguy hiểm… chính là giống như sự bình yên trước cơn bão.