Bầu không khí bỗng yên tĩnh một cách đáng sợ. Không biết qua bao lâu, Tử Thiên gấp đến độ sắp thành bệnh tim tới nơi cuối cùng Tử Vĩ mới chậm rãi nói.
– Em không đồng ý thì sao? Mà đồng ý thì sao?
Tử Thiên ôm đầu cô, để cô nhìn vào mắt mình, giọng đe dọa.
– Em thử nói ” không ” xem.
Đúng là càng nghĩ càng thảm mà, trước đây không lâu, thực chất là chín tháng… mười năm ngày… hai mươi giờ… ba sáu phút…chín giây, cô còn momg chờ cái ngày ngao du thiên hạ bao nuôi mấy tiểu thịt tươi đi đến đỉnh cao cuộc đời. Ai mà ngờ còn chưa kịp mọc ra cái khỉ mốc hi vọng gì đã nghe được tin động trời như vậy…
Tử Vĩ cảm thấy giọng nói Tử Thiên ngày càng xa, ôi cái cuộc đời cô, tiểu thịt tươi còn chưa có một mống. Hiện tại đại khái mình là ai Tử Vĩ cũng không biết.
Đối phương như bị sét đánh trúng, không nhúc nhích gì. Khiến anh có chút hoảng, đây là tình huống khỉ gì? Chẳng phải cô nên vui mừng chào đón à… hại anh suy nghĩ lâu như vậy.
Không để cô kịp phản ứng, Tử Thiên liền trực tiếp bế cô về phòng tắm.
– Tử Thiên.
Đột nhiên cơ thể bị thả xuống hồ nước ấm, tóc cùng quần áo đang mặc đều bị ướt sạch, Tử Vĩ sực tỉnh nhìn kẻ vừa làm chuyện vô lại quát lên.
Môi Tử Thiên khẽ nhếch lên, dùng giọng khiêu gợi nói.
– Ai bảo em lơ anh. Xem anh trừng phạt em thế nào.
Tử Vĩ phản ứng chậm nửa nhịp.
– Anh…
Tử Thiên đè lên cô, tiến sát lại cắn nhẹ vào tai cô.
– Em đeo nó lên rồi thì mãi mãi là người phụ nữ của anh.
Miệng Tử Vĩ định nói gì đó liền bị anh dùng môi chặn lại, phát ra tiếng: Ưmh… nhất thời trong không khí truyền đến những tiếng mờ ám.
Dần dần, nụ hôn trở nên dịu dàng hơn, đôi tay anh không ngừng di chuyển trên người cô. Quần áo nhanh chóng bị anh cởi sạch, Tử Vĩ chỉ thấy những nơi anh chạm tới đều trở nên tê dại.
– Cởi quần áo cho anh.
Tử Thiên dùng giọng cám dỗ cực hạn nói.
Tử Vĩ vô thức nghe theo anh. Đầu ngón tay cô như có như không lướt trên da thịt anh, loại cảm giác này ép anh muốn điên lên rồi.
Từng trận kích tình cứ kéo đến trong phòng tắm phủ một tầng hơi mỏng mờ nhạt hiện lên dáng vẻ quấn lấy nhau của hai người.
…
Tử Vĩ mệt mỏi nằm nghiêng người trên giường, đặt đầu lên đùi anh. Đưa mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài còn đang đùa nghịch trước ngực cô liền kéo tay anh há miệng ra, cắn một cái. Nếu không phải tại nó, cô cũng không bị dụ dỗ. Cắn mãi cũng không cắn hỏng được cô đành nhìn Tử Thiên vẻ mặt uất ức:
– Cả ngày chỉ biết ăn hiếp em.
Trong lòng Tử Thiên buồn cười một hồi. Anh nâng khóe môi lên thật đẹp, dịu dàng nói:
– Anh để em ăn hiếp lại nhá.
– Bỏ đi, em không muốn bị anh hành chết.
Nói rồi xê dịch người ra mép giường cướp hết chăn của anh, đi ngủ.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ vào trong phòng. Bị ánh sáng đánh thức, Tử Vĩ mở mắt, vươn vai. Hình như chỗ này quen quen. Ớ, đang ở Italy cơ mà? thế quái nào về nhà chính Mạc gia rồi.
Tử Thiên từ trong phòng tắm bước ra, ngưòi còn vương hơi nước, ngồi xuống khẽ hôn cô.
– Xin lỗi, Mạc gia hơi nhiều việc, anh phải về xử lý. Lần sau bù cho em, được không?
Bộ dạng cô không giấu nổi đau khổ ấm ức vài cái sau đó thì không chịu được lại gục xuống giường, cô muốn yên tĩnh.
Tử Thiên cười gượng, xoa đầu cô, dịu dàng nói.
– Em ngủ thêm đi.
Nói rồi lưu luyến thay đồ, ra ngoài.
Lại nói, sau khi cô tỉnh lại, thời gian đã trôi qua ba tiếng rồi.
– Aaaaaaaaa…
Tử Thiên đang xử lý tài liệu trong thư phòng, đột nhiên nghe thấy cô la hét chán nản đành bỏ tài liệu xuống, sải bước về phòng ngủ.
Đến cửa, anh chỉ thấy cô đang lăn lộn trên giường, chăn gối rơi lả tả mỗi nơi một cái.
Khóe miệng Tử Thiên hơi nhếch lên, đi đến bên giường, ôm cái người đang bất động sau khi làm loạn kia vào lòng, bất đắc dĩ hỏi:
– Sao thế?
Tử Vĩ rúc người vào ngực Tử Thiên, hai tay vòng qua cổ dính sát lên người anh, khẽ cắn nhẹ vào tai anh, thủ thỉ.
– Em muốn ra ngoài chơi.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, cúi xuống hôn nhẹ.
– Được, cho em ra ngoài.
Tâm tình Tử Vĩ lập tức khai sáng. Hai mắt tỏa sáng lấp lánh, vui sướng.
– Đi đâu vậy? Đi đâu vậy?
– Hộp đêm 923.
Anh nhàn nhạt đáp, phải công nhận cô với mấy người hay bát quái Giả Nghi kia cũng tâm linh tương thông quá rồi. Đám đó mới theo đít anh về nước liền kỳ kèo đòi anh đến hộp đêm 923, vừa hay nhìn cô nhàm chán cũng thấy có lỗi chưa cho cô chơi thỏa thích ở Italy nên đành đưa cô đi chơi bù vậy.
Tử Vĩ nghe xong kích động, hôn anh mấy lần. Lập tức nhảy xuống giường chuẩn bị.
– Yêu anh.
Tử Thiên nhíu mày, vừa ngọt vừa cảm thấy kỳ quái.
– Em thích mấy chỗ đó lắm à?
– Cũng tạm. Em mới khám phá hơn bốn trăm cái hộp đêm thôi.
Người như cô thực sự rất thích tự do, náo nhiệt, quan trọng là nơi đó là thiên đường về rượu nha. Cô đặc biệt thích pha chế.
Nhìn cô vui vẻ chọn đồ, Tử Thiên vắt chéo chân, dùng đôi mắt chăm chú, giọng hơi trầm xuống nhìn cô:
– Cũng ít quá nhỉ?
Tử Vĩ không để ý anh đang đen mặt tới cỡ nào, cứ thế mà đáp:
– Aiza, vui mà. Tới xem nháo nhiệt thôi.
Gân xanh trên trán Tử Thiên nổi lên thành hàng, cứ nghĩ tới việc hàng vạn con mắt đàn ông dán lên người cô thì rất muốn giết người.
Lúc cô chọn xong đồ thì cũng muộn màng phát hiện người trên giường trầm mặc đến đáng sợ. Vội vàng ném đống đồ lên giường, chui vào lòng anh, vuốt lông.
– Em ý mà, trước đây đi hộp đêm đều mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ. Không thành cái bộ dạng gì. Cho nên nhìn em rất mất khẩu vị.
Ý cô là cô mặc thành như vậy, không ai thèm tới nói chuyện với cô. À và đương nhiên, cái vụ ăn mặc không ra gì cũng là cô nói phét thôi.
Tử Thiên sau khi được vuốt lông cũng hòa hoãn được đôi chút, đảo mắt nhìn đồ cô chọn, khí lạnh vừa tản ra lại lập tức trở lại. Tử Vĩ chọn một cái áo sơ mi trễ vai kèm một cái quần short bó sát:
– Em mặc nó đi à?
– Ồ.
Tất nhiên rồi, đi với anh yêu thì phải ngầu chút chứ.
– Em mặc như trước kia, anh mới cho em đi.
– What?
Bảo cô mặc thành bộ dạng quỷ dị như vậy thụ không ra thụ, ái không ra ái đi đến mấy nơi như vậy á.
Tử Thiên cúi xuống cổ cô, cắn mút một hồi, nhàn nhạt chỉ vào đống quần áo trên giường nói.
– Em mặc như vậy ra ngoài, là muốn anh giết người phải không?
Tử Vĩ giận dỗi, không để ý tới anh nữa.
– Không hiểu.
Tử Thiên kéo cô lại, chậm rãi vuốt tóc cô.
– Thấy người khác nổi dục vọng với em, anh rất muốn giết người.
Cuối cùng, Tử Vĩ đành mặc một cái áo phông trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo da đen mang vài phần tùy ý lại mấy phần phong túng, đội tóc giả các thứ. Phải công nhận cô mặc như vậy cũng soái không chịu được. Ừm, nói chung là từ đầu tới chân đều biến thành một cậu thanh niên sức sống đầy mình. Đảm bảo đứng cạnh Tử Thiên nhìn thế nào cũng thật kỳ quái.
… 8:30, Phía Đông trung tâm thành phố…
Trên xe, Sở Tịnh Yên lo lắng kéo tay Lăng Lăng.
– Lăng Lăng, tớ không muốn tới đó… hay là chúng ta về nhà, tớ nói với ba nghĩ cách giúp cậu được không?
Cô gái tên Lăng Lăng ánh mắt sượt qua một tia giảo hoạt, hai mắt ướt nước.
– Tiểu Yên, đừng… nếu không tới đó cứu anh tớ, anh tớ sẽ bị đánh chết mất… Anh hai tớ, chịu không nổi nữa đâu.
Nhìn bạn mình lo lắng đến hoảng sợ như vậy, Sở Tịnh Yên vừa sợ vừa không cam lòng, đánh liều một lần. Ôm lấy Lăng Lăng, vỗ về. Trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
– Được rồi, Lăng Lăng cậu bình tĩnh lại đi. Tớ… để tớ gọi cho ba một câu đã.
Lăng Lăng thấy vậy liền cướp lấy điện thoại của Sở Tịnh Yên, lắc đầu.
– Tiểu Yên, cậu quên bọn họ nói gì rồi sao? Không được gọi người tới giúp… nếu không anh tớ…
– Nhưng…
Sở Tịnh Yên bị hành động của Lăng Lăng làm cho giật mình, cô tự trấn an, lo lắng nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Đã 9 giờ 20 rồi, cô chưa lần nào ra ngoài một mình muộn như vậy. Nghĩ tới mọi người ở nhà đang lo lắng, tức giận thì bồn chồn không thôi. Mong nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.
Đến nơi, không khí càng trở nên kỳ quái hơn, mấy người đàn ông cao to, mặt trông rất dữ tợn tiến tới xe cô. Sở Tịnh Yên hoảng sợ quay sang Lăng Lăng chỉ thấy cô ta đã bước ra xe từ bao giờ, bóng người nhỏ gầy ung dung tiến về đám người kia.
– Lăng Lăng, cậu đi đâu vậy? Lăng Lăng… mở cửa cho mình…
Sở Tịnh Yên nước mắt dàn giụa vô lực đập mạnh vào cửa kính, bất lực nhìn đám người như hổ đói đang tiến về phía mình, còn người bạn thân lại đang vui vẻ đứng bên cạnh một người trong đó. Cô bị lừa…bị chính người bạn mình tin tưởng lừa…
Cửa xe bị mở ra, Sở Tịnh Yên sợ hãi lùi ra, gào thét.
– Aaaaaaaaaa… đừng lại đây…aaaaaa
– Câm miệng.
Người đàn ông vừa mở cửa nhanh chóng chui vào kéo Sở Tịnh Yên ra, khuân mặt thoáng không kiên nhẫn. Hắn quát to, đưa khăn mùi xoa tẩm thuốc bịt miệng Sở Tịnh Yên lại.
Hai mắt Tịnh Yên trợn to, liều mình cụa quậy chỉ thấy toàn thân trở nên thật mỏi, hoảng sợ vội vàng nói:
– Các người muốn gì? Tiền sao? Thả tôi ra, tôi sẽ đưa các người rất nhiều tiền. Tôi là con gái Sở Dương Vân, các người thả ra nếu không cha tôi sẽ không tha cho các người…
Người đàn ông bên cạnh cười mỉa. Vỗ vào khuân mặt trắng nõn của cô.
– Hứ, mày cho dù có là con ai, bố mày cũng không sợ… Đêm nay ngoan ngoãn hầu hạ anh em cho tốt tao liền để mày có mối ngon. Nếu không tao đem mày bán đến chỗ mấy thằng không ra gì. Lúc ấy đừng trách tao nhé.
Nói rồi phất tay ra hiệu cho người kéo Sở Tịnh Yên vào trong hộp đêm 923.