Cuối cùng Chu Quân vẫn một mình quay lại chung cư, a mụ không nấu cơm, dạ dày hắn có cảm giác đói khát mãnh liệt như lửa cháy từ tận ruột gan làm hắn ngồi xổm trước tủ lạnh lấy đồ hộp cùng với bánh mì lạnh cứng ra ngoài nhét tất cả vào miệng.
Bánh mì cứng đến độ khó nuốt xuống thì đành uống thêm một chút nước trái cât.
Dạ dày như một khối sắt nặng nề, trên người hắn lại càng thêm lạnh lẽo.
Lạnh đến mức tay hắn cũng đang run rẩy, một chốc không nắm vững, ly nước trái cây bằng thủy tinh đã rơi xuống đất bắn lên người hắn.
Chu Quân dùng mu bàn tay lau đi nước trái cây bắn lên mặt, mái tóc hỗn độn xõa xuống che khuất tầm mắt hắn.
Hắn cảm thấy cảm giác khó chịu như thuỷ triều bao phủ lấy mình, cảm thấy mình không xong rồi.
Nhưng vào lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên từng tiếng không dứt.
Chu Quân ngồi xổm trên mặt đất mê mang nhìn ra phòng khách.
Suy nghĩ của hắn loạn tùng phèo, hắn nghĩ là Dương tiểu thư sao, nếu là Dương tiểu thư có lẽ ngày mai hắn có thể hẹn cô ấy ra ngoài, lại qua một thời gian là có thể giống như anh cả vẫn luôn hi vọng, hắn và Dương tiểu thư có thể sẽ ở bên nhau.
Vốn dĩ hắn thích phụ nữ, Ung Tấn vẻn vẹn chỉ là một thứ ngoài ý muốn mà thôi.
Chờ đến khi chịu đựng qua được đoạn thời gian này, chừng đó cảm xúc có thể qua đi…!Đến khi hồi phục tinh thần lại hắn đã đứng trước máy điện thoại cầm lấy microphone, bên kia không nói gì chỉ là một mảnh yên tĩnh.
Chu Quân mở miệng trước, hắn hỏi: “Cẩm Tiên đó à?” Tên đầy đủ của Dương tiểu thư là Dương Cẩm Tiên, đây là lần đầu tiên Chu Quân gọi cô như vậy, trước đây đều là ngả ngớn gọi tên Dương tiểu thư dùng lúc đi du học.
Đáng tiếc bên kia không đáp lời nhưng hô hấp lại nặng nề hơn.
Chu Quân nghĩ hẳn là không phải Dương tiểu thư, hắn đã đoán sai.
Chẳng lẽ là Văn tiểu thư, vì thế hắn lại hỏi: “Viện Viện?” Đáng tiếc, người nọ vẫn không trả lời hắn.
Chu Quân liền mất kiên nhẫn, mặc dù thế nhưng tối nay hắn quá khó chịu một cú điện thoại cũng có thể cho hắn chút độ ấm, bởi vậy hắn cũng kiên nhẫn hơn nhiều so với trước đây.
Hắn nắm microphone nghiêng người trên sô pha.
Hắn rủ mí mắt nhìn mu bàn chân trần trụi của mình.
Phía trên không biết bị đụng vào khi nào mà có một mảng ứ máu đáng sợ.
Tay hắn cũng bị xước, ở chỗ khớp xương bị cọ ra một miệng vết thương nhỏ.
Chu Quân chẳng chút để ý đọc từng cái tên một, người bên kia điện thoại cũng thật sự rất kiên nhẫn, nếu là bất kể một vị nữ sĩ nào hắn từng giao hảo lúc này chỉ sợ cũng đã tức giận không thôi, sao có thể cứ vậy mà nghe hắn đọc.
Chu Quân mím môi, hắn nghe tiếng hít thở đều đều phía bên kia cuối cùng cũng khẳng định suy đoán mà trong lòng hắn cho rằng không có khả năng nhất.
Hắn mở lòng bàn tay mình, nhìn lên miệng vết thương nhỏ trên đó.
Dưới tình huống người kia không phản ứng lại mình mà bật thốt câu nói kia ra ngoài.
Hắn nói: “Em đau.”
Hô hấp người bên kia điện thoại khựng lại, Chu Quân cũng dập điện thoại.
Hắn vào phòng tắm rửa sau đó mang hòm thuốc dọn lên giường.
Hắn dựa vào đầu giường bôi thuốc cho mình, miệng vết thương bị ngâm nước thời gian dài bị phồng rộp lên, Chu Quân nhíu mày nhịn đau chọc thủng chỗ phồng rồi hung hăng bôi lên một lớp thuốc.
Sau đó hắn duỗi chân ra, cũng mặc kệ thuốc có cọ vào chăn hay không mà bọc chăn lên người rồi mơ màng sắp ngủ.
Lúc thần trí đã dần dần mê ly, có người đẩy cửa phòng hắn.
Người nọ chậm rãi lại gần đầu giường.
Hắn cảm nhận được đệm bị lún xuống khi người kia ngồi xuống.
Chu Quân vẫn nhắm mắt nhưng hắn lại mở miệng nói: “Ngài có điều gì muốn nói sao?”
Người nọ không nói, qua một khoảng trầm mặc thật dài, Chu Quân dụi dụi mặt vào trong chăn giọng hắn tuy nhỏ nhưng vẫn rõ ràng vang lên bên tai người tới, hắn nói: “Ngài đừng tiếp tục tới tìm tôi nữa, Ung Tấn.”
Cửa sổ bị gió đêm lay động, trong đêm lặng chẳng cách nào cứu vãn cứ không ngừng thổi vù vù.
Chu Quân nói xong lời nói quyết tuyệt, hắn lại không cảm thấy được chút sung sướng nào chỉ có nặng nề như sắt không ngừng kéo hắn rơi xuống.
Hắn cảm thấy mí mắt đang nhắm chặt nổi lên một chút ướt át, bởi vậy hắn né tránh vào bên trong như đang sợ hãi mà cuộn người thành một cục.
Tiếng bật lửa vang lên, vị thuốc lá nhàn nhạt bay tới đầu giường.
Ung Tấn không nói gì mà chỉ hút một điếu thuốc lại dụi tắt vào gạt tàn thuốc ở đầu giường hắn.
Cuối cùng y vẫn chạm vào Chu Quân, từ khe hở chăn chui vào sờ đến cánh tay, theo cánh tay lên bờ vai.
Tay Ung Tấn rất lạnh, lạnh như tất cả độ ấm trên người đều bỏ y mà đi vậy, ngón tay lạnh lẽo đụng lên cần cổ ấm áp của Chu Quân sau đó cứ thế dừng lại phía sau cổ hắn.
Ung Tấn suy nghĩ cái gì trước nay Chu Quân đều không nhìn ra cũng không thể đoán ra.
Sau khi mình nói ra lời như vậy nhưng Ung Tấn chỉ là đặt tay lên sau cổ mình như vậy thôi sao? Là muốn giết mình ư? Vậy hẳn là phải dùng sức một chút chèn lên khí quản của mình, làm cho hốc mắt mình sung huyết hô hấp không thuận, sau đó mặt mũi xanh tím mà chết đi chứ không phải như dịu dàng thậm chí lưu luyến đụng vào phía sau cổ mình như vậy.
Động tác như vậy, cho dù là khi bọn họ nùng tình mật ý nhất cũng chưa từng làm.
Có lẽ kia cũng chẳng phải nùng tình mật ý, duy chỉ mình hắn một mình trầm mê trong đó.
Chu Quân âm thầm nắm chặt chăn, hắn thề nếu lúc này Ung Tấn còn chơi hắn theo kiểu dục cự còn nghênh kia, hắn nhất định sẽ hung hăng đập y một trận.
Lúc Chu Quân hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nghĩ tới con dao dưới gối đầu.
Đó là thứ Ung Tấn đưa cho hắn, hắn đã từng nói nếu Ung Tấn dám kết hôn sẽ dùng con dao này giết y.
Ung Tấn không kết hôn chỉ đi xem mắt chỉ là đá hắn chỉ là để Sherry Trần lên xe y.
Chu Quân đột nhiên mở mắt ra, trong bóng đêm không ai nhìn thấy biểu cảm gần như điên cuồng trên mặt hắn.
Chu Quân cảm thấy có lẽ bản thân thật sự điên rồi, tay hắn sờ xuống dưới gối đầu đụng vào thứ vũ khí lạnh lẽo kia.
Trước lúc Ung Tấn tới hắn luôn thở dài nhẹ nhõm một hơi buông con dao này ra.
Hắn chưa bao giờ ngờ tới, vào loại thời điểm này vào lúc Ung Tấn ở đây hắn lại muốn lấy con dao này ra thực sự đâm lên thân người đàn ông này.
Hắn muốn biết máu Ung Tấn là màu gì, có phải là sẽ ấm áp hay không, rồi y sẽ có biểu cảm thế nào, sẽ xanh mặt cảm thấy bị phản bội sao? Sẽ móc súng ra chỉ vào hắn sao? Hoặc cũng có thể chẳng làm gì cả, chỉ che lại vết thương chật vật rời đi sau đó sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa?
Như bị ma quỷ ám ảnh lại dường như có giọng nói không ngừng dụ dỗ bên tai hắn bảo hắn làm bảo hắn điên cuồng.
Hắn nắm chặt chuôi dao từng chút rút ra bên ngoài.
Nhưng tay Ung Tấn lại rời đi, y mở đèn.
Dưới ánh đèn chẳng có chỗ nào che giấu, bao gồm cả lưỡi dao lạnh băng sắc bén đã rút ra một nửa cùng với bàn tay Chu Quân đang chặt chẽ nắm lấy chuôi dao.
Ánh mắt Ung Tấn chỉ ngừng lại trên tay hắn một chút rồi thản nhiên rời đi.
Dường như y chẳng nhìn thấy gì chỉ lấy hòm thuốc Chu Quân đã dùng rồi đẩy qua một bên cầm lại đây.
Y xốc chăn lên xem xét tỉ mỉ người Chu Quân, tất nhiên cũng nhìn thấy chỗ thuốc rối tinh rối mù trên mu bàn chân hắn.
Ung Tấn lần nữa thay hắn bôi thuốc dán băng gạc.
Ánh mắt y lại lần nữa dừng lại trên tay Chu Quân, Chu Quân theo bản năng buông tay ném con dao ra.
Vừa buông ra hắn liền hối hận nhíu mày nhưng ánh mắt Ung Tấn lại không rời chỉ kéo tay hắn qua bôi thuốc lên đó.
Rốt cuộc y cũng mở miệng nói câu đầu tiên trong đêm nay, cũng không thể nói là câu, kia chỉ là một âm tiết vô cùng đơn giản lại khiến Chu Quân hận đến gần như muốn nhặt con dao lên.
Ung Tấn nói được, y không nhìn Chu Quân, thậm chí không có tí giao lưu ánh mắt gì với hắn, chỉ là sau khi nói xong đắp chăn lên cho hắn.
Y đặt tay lên chốt mở đèn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Quân, Chu Quân cũng dùng ánh mắt đáng sợ nhìn lại y.
Nhưng Ung Tấn lại như chẳng cảm thụ được hung ác trong mắt hắn chỉ nghiêm túc dừng tầm mắt lên má hắn, qua lại một lần rồi rủ mi, đồng thời ánh đèn cũng tắt.
Y lại rời đi, giống như chưa từng đến..