Edit: Yan
——
Chu Quân sợ chết nhắm chặt hai mắt, hồi lâu sau mới ti hí mắt thật cẩn thận nhìn về phía Chu Diêm.
Chẳng ngờ sắc mặt Chu Diêm thực sự đáng sợ, một câu nói dường như bị anh nghiến răng nghiến lợi nói ra: “Cậu nói cái gì!?” Chu Quân thấy dáng vẻ Chu Diêm bị hắn làm cho tức dận đến độ thất khiếu bốc khói, nghĩ thầm, chẳng lẽ vốn dĩ anh cả còn chưa biết chuyện này? Rõ ràng lần trước Ung Tấn nói ái muội như vậy trước mặt anh cả, hắn ít nhiều cũng cho rằng anh cả có thể đoán được một ít.
Sao có thể ngờ Chu Diêm là thẳng nam sắt thép, dù thế nào cũng không tưởng tượng nổi em trai nhà mình sẽ lăn lên một cái giường với Ung Tấn được.
Mặc dù anh cả rất chướng mắt cuộc sống cá nhân hỗn loạn của Chu Quân nhưng từ trước đến nay cũng không quản hắn.
Chu Diêm nghĩ sau này hắn lấy vợ sinh con thì nhất định sẽ hồi tâm.
Lần trước trở về từ Ung công quán lúc hắn xuống xe thực ra anh cả còn nói vài câu với hắn.
Anh cả nói, nếu thật sự không tránh khỏi lại không muốn ra nước ngoài thì tới đâu hay tới đó, trong lòng cậu tự biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, tự mình cân nhắc mà làm.
Chu Diêm không ngờ bây giờ mới qua bao lâu, Chu Quân đã về nói với anh rằng mình lên giường với Ung Tấn.
Chu Diêm gần như hai mắt tối sầm suýt nữa không đứng vững.
Thấy anh cả lảo đảo Chu Quân vội bò lên đỡ lấy Chu Diêm.
Cảm giác gầy gò lúc tay hắn cầm vào cánh tay Chu Diêm khiến sắc mặt Chu Quân trầm xuống: “Anh, phù dung cao kia anh không thể tiếp tục hút.”
Anh cả hất tay hắn ra cả giận nói: “Cậu còn dám tới giáo huấn anh! Quỳ xuống!” Chu Quân nhíu mi lùi về phía sau thành thật quỳ xuống, nhưng trong miệng không thoái nhượng nửa phần: “Anh, người anh sắp bị thứ kia đào rỗng cả rồi sao chị dâu có thể dung túng anh như vậy.” Sắc mặt Chu Diêm trắng bệch, đúng là không chỉ vì tức giận mà còn bởi vì thể chất kém.
Thấy Chu Quân chống đối mình, Chu Diêm cũng càng thêm không khách khí: “Cậu biết liêm sỉ viết như thế nào sao, trước đây cậu làm bậy cũng thôi đi, bây giờ làm “Thỏ” cho người ta chơi còn ở đó mà đúng lý hợp tình?”
(Thỏ ở đây là chỉ moneyboy nha)
Càng nghĩ càng giận càng tức giận càng phải nói: “Cậu luôn mồm bảo tôi dừng dính vào mấy thứ kia, lúc này cái cậu ăn, cậu dùng, cậu chơi có cái nào không phải là cái cậu bảo anh tránh, anh mà không dính, người nước ngoài sẽ yên tâm làm buôn bán với anh sao?! Hay là nói cậu và Ung Tấn kia, cậu muốn đứng ở bên chỗ hắn ta?!”
Lời Chu Diêm nói như cái tát vào mặt Chu Quân, hắn lo sợ không yên rủ mắt không nói.
Cuối cùng bị phạt đi quỳ từ đường Chu Quân cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc chị dâu trộm mang cơm chiều tới thăm hắn Chu Quân nhỏ giọng bảo chị dâu chú ý sức khỏe anh cả, chị dâu buông hộp cơm xuống nói chị biết rồi bảo hắn ăn cơm đi, khuyên hắn đừng làm chuyện ngớ ngẩn ngoan ngoãn quỳ một đêm.
Sau khi Chu Quân tiễn chị dâu đi hắn quả thực cũng không tiếp tục quỳ.
Hắn ngồi trên nệm hương bồ nhìn rất nhiều tấm bài vị trong đó có cả bài vị của mẹ.
Cha kết hôn với mẹ không bao lâu sau đã trở về Đức.
Sau đó cũng chưa từng quay lại, sau khi mẹ mất vì bệnh hắn nhân lúc đi du học đã từng đến Đức tìm kiếm.
Quả nhiên người đàn ông kia lại cưới một người vợ ở nước Đức, gia đình tốt đẹp viên mãn.
Ngược lại Chu Quân cũng không có quá nhiều cảm thụ, chỉ là sau khi quay lại trường học thì càng không có tâm tư học hành.
Cơn giận ban nãy của anh cả thực ra không phải vì việc của hắn với Ung Tấn mà là anh phát hiện hắn đi Đức mấy năm ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được.
Hắn bị trường học phạt quá nhiều lại còn học hành bừa bãi, trường học nghiêm khắc bèn trực tiếp đuổi học hắn.
Việc này Chu Diêm không biết, Chu Quân về nước cũng không để anh biết.
Mà câu hắn ngủ với Ung Tấn càng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Việc học không thành ngay cả đàn ông cũng lôi lên giường.
Lòng anh cả tràn đầy thất vọng, không muốn nói chuyện với hắn chút nào.
Chu Quân thực sự ở lại Đức một khoảng thời gian, mặc dù việc học chưa thành, nhưng hắn nhờ một người bạn giới thiệu tham gia một câu lạc bộ tư nhân về súng ống đạn dược.
Câu lạc bộ kia nói dễ nghe chút là câu lạc bộ, nói khó nghe chút chính là thừa dịp thời thế thay đổi đầu cơ trục lợi từ súng ống đạn dược.
Sau khi về nước những chuyện đó đương nhiên đã cắt đứt sạch sẽ.
Vốn muốn vào thì dễ muốn chạy thì khó nhưng Chu Quân là người có vận khí rất tốt.
Hắn quen Dương tiểu thư, Dương tiểu thư có quan hệ có biện pháp, sau khi giúp hắn cắt bỏ sạch sẽ với câu lạc bộ kia hắn lập tức về nước.
Cho nên mặc dù Văn tiểu thư cũng là bạn học với hắn, Chu Quân lại để bụng đến Dương tiểu thư hơn.
Hắn dám lặp đi lặp lại nhiều lần đặt Văn tiểu thư trong vòng “xã giao” nhưng đối với Dương tiểu thư là yêu thích và kính trọng.
Chỉ cần là việc Dương tiểu thư mở miệng, Chu Quân nhất định sẽ làm thỏa đáng.
Dương tiểu thư là tiểu thư quyền quý được bao bọc từ nhỏ, cô sẽ vì thích mà cầu người trong nhà giúp hắn một lần nhưng cũng sẽ không dùng cái này yêu cầu Chu Quân báo đáp điều gì.
Người hiểu chuyện lại tri kỷ như Văn tiểu thư có ai lại không thích đâu, ít nhất là Chu Quân thật lòng thích.
Hắn ở trong từ đường một đêm, hôm sau chị dâu nghe lời anh cả đến đây bảo hắn rửa mặt sạch sẽ gặp khách.
Lòng Chu Quân vốn đang tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc là ai hớt chuyện của hắn cho anh cả.
Đợi đến khi gặp khách mới rõ ràng mọi việc.
Vị khách này chính là Alan, là vị Alan giả người Anh kia.
Alan khẽ mỉm cười duỗi tay chào hỏi với hắn, trong lòng Chu Quân không vui nhưng bên ngoài lại không nói gì.
Hai người khách khách khí khí dùng tiếng Anh giao tiếp, đến khi ăn xong Alan nhiệt tình mời bọn họ đến quán trà, Chu Quân vừa định đồng ý tay áo lại bị Chu Diêm túm lại.
Chu Diêm không còn dáng vẻ Diêm Vương sống nữa mà lịch sự nói: “Xá đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đi đến đó cũng mất hứng.” Chu Quân ngẩn người nghe thấy Alan dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Chu tiên sinh, Stison không nhỏ, hắn rất giỏi.”Chu Quân vội dùng tiếng Anh chen vào nói: “Alan, tôi đi hút điếu thuốc, cùng nhau không?”
Dứt lời cũng không đợi Chu Diêm phản ứng lại hắn đã đứng dậy đi ra ngoài.
Alan vừa mới bước ra Chu Quân liền châm thuốc cho gã, cười nói: “Hy vọng cậu và anh tôi hợp tác vui vẻ.” Alan rất có hứng thú trả lời: “Sao người nhà cậu không biết chút gì về việc của cậu như vậy, Stison, cậu không nói chuyện gì cho họ sao?”
Chu Quân lạnh nhạt nói: “Tôi với cậu hình như không quá thân thiết.” Alan không để ý nói: “Stison cậu cũng không có hứng thú thân thiết với tôi đi, từ trước tới nay dường như cậu còn không thèm nhìn đến loại người như tôi.” Lời nói quái gở này khiến Chu Quân chẳng hiểu ra sao, nghĩ thầm có phải vào lúc mình không biết lỡ tay vớt mất bạn gái Alan, dáng vẻ người này rõ ràng là muốn đối phó hắn.
Hai người đứng bên hành lang tầng hai ngoài phòng hút thuốc.
Mặt đất rơi xuống rất nhiều cánh hoa, làn khói trắng từ điếu thuốc trong tay tản nhẹ ra ngoài.
Alan nói xong câu kia cũng mặc biểu cảm kì quái của Chu Quân, tiến lên ghé sát vào bên tai hắn nói nhỏ: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không nói thêm gì đâu.”
Giọng nói nhão nhét khiến Chu Quân nổi cả da gà.
Alan này thật sự quá kỳ quái, Chu Quân theo bản năng lùi về sau mấy bước: “Vậy cảm ơn cậu trước.” Nói xong hắn tránh khỏi Alan đi vào phòng.
Chu Diêm bảo hắn ngồi xe kéo về nhà, Chu Quân sắp xếp mọi thứ xong: “Em muốn về chung cư.” Chu Diêm lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay, cậu ở lại nhà này cho tôi.”
Chu Quân không dám cãi lời, hắn về nhà họ Chu thành thật ở một tuần.
Chu Diêm đi sớm về trễ, ngày thường hắn liền cứ thế ở nhà làm bao cát cho chị dâu bị đánh đến độ cả người đều đau.
Ban ngày mệt chết mệt sống, buổi tối đầu vừa dính gối đã ngủ.
Hôm nay hắn rửa mặt xong ngủ sớm, ngủ đến nửa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh.
Vừa mở mắt, chợt thấy trong phòng lập lòe ánh sáng đỏ lúc sáng lúc tối.
Chu Quân cứng đờ nhìn chằm chằm nơi đó, tay sờ đến dao nhỏ dưới gối đầu.
Bỗng nhiên nghe thấy từ hướng ánh sáng đỏ truyền đến một giọng nói: “Tại sao có điện thoại rồi vẫn không thể liên lạc được với em.” Sức lực cả người Chu Quân vèo cái biến mất, mạnh mẽ nằm vật xuống gối đầu: “Ngài…!tốt xấu gì ngài cũng là thiếu tướng, cả ngày đều lén lút ẩn vào nhà người khác làm gì.”
Đệm lún xuống, đèn nhỏ mở lên.
Ung Tấn ngồi ở mép giường duỗi tay tới chạm vào mặt hắn, như không có chuyện gì nói: “Tới trộm người, sao mà quang minh chính đại đến được.”.