Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 29



Chương 29      Tiểu công chúa phai màu rồi
 
Lục Vãn Vãn gật đầu, “Ừm.”
    
Hương chanh nồng đượm hơn lúc trước quấn lấy chóp mũi cô, che giấu đi mùi máu tanh không dễ phát hiện.

    
Lục Vãn Vãn đi đến bên cái bàn duy nhất trong phòng, đặt quả điềm tinh xuống, kéo ghế ngồi, vốn muốn lạnh nhạt thờ ơ với Cố Huấn Đình, nhưng khi nhìn sắc mặt nhợt nhạt và đôi môi càng mím chặt hơn bình thường của anh, cô lại không nhẫn tâm.
    
“…” Lục Vãn Vãn nhìn đôi mắt của Cố Huấn Đình, chạm phải ánh nhìn của anh bèn dời đi nhanh chóng, “Anh buồn ngủ không?”
    
Cố Huấn Đình giữ vị trí cách Lục Vãn Vãn nửa mét, nghe lời cô nói, đầu lông mày nhẹ nhàng giãn ra, “Không buồn ngủ.”
    
Anh ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, “Cũng không mệt.”
    
Vì vậy…
    
Cố Huấn Đình hơi lo lắng siết chặt mép xe lăn, chỉ cần Lục Vãn Vãn muốn, cô có thể chiếm dụng thời gian của anh thỏa thích.
    
Phương Phương đợi ở một bên nghe Cố Huấn Đình nói không buồn ngủ cũng không mệt thì cảm thấy vi mạch có một chuỗi mã loạn.
    

Nhưng Phương Phương không dám hỏi, Phương Phương cũng không dám nói gì.
    
Nó chỉ lặng lẽ nạp điện ở trong góc.
    
Lục Vãn Vãn đẩy đẩy đĩa hoa quả, dưới sự thúc giục về mối lo lắng cho thương thế của Cố Huấn Đình, cô đã gạt bỏ sự ngại ngùng vớ vẩn trước đó, lần đầu tiên trực tiếp nói thẳng ra trong lúc hai người ở riêng với nhau, “Cố tiên sinh, có thể ăn hoa quả và nói chuyện cùng tôi không?”
    
Lọn tóc đen trên đầu Cố Huấn Đình rung lên, anh không nói chuyện mà chỉ điều khiển xe lăn đi đến trước mặt Lục Vãn Vãn, sau đó dưới ánh mắt của Lục Vãn Vãn, anh từ từ xóc một quả điềm tinh rồi cắn một miếng.
    
“Được.”
    

Lục Vãn Vãn nhìn đôi gò má dần dần hồi phục lại chút huyết sắc của anh, cảm nhận sâu sắc rằng lúc trước tiểu công chúa rất có thể ăn không được no.
    
Sau này, cô phải canh chừng kỹ người này.
    
Lục Vãn Vãn cũng ăn một miếng quả điềm tinh, không biết có phải do ảo giác không mà cô cảm thấy ngoài vị ngọt đơn thuần ra, còn có vị hơi chua.
    
Trong căn phòng ấm áp, người ngồi đối diện với cô trong thật mông lung không chân thực.
    
Ánh đèn êm dịu chiếu xuống dọc theo mái tóc dài mềm mại của Cố Huấn Đình, phản chiếu vẻ ngoài anh tuấn và lạnh lùng và rơi lên đôi môi mỏng lóe ánh nước của anh.
    
Lục Vãn Vãn nhìn thấy gò má vẫn còn rướm máu của Cố Huấn Đình, giọng nói ôn hoà, “Cố tiên sinh, hôm nay tôi đã tiến hành kiểm tra thiên phú.”
    
“…Ừm.” Trái tim vốn đã cảm thấy căng thẳng vì những hành động bất thường của Lục Vãn Vãn bỗng thắt chặt…
    
Cô ấy muốn nói gì sao?
    
Cuối cùng cũng ghét bỏ mình rồi ư?
    
Hàng mi dài của Cố Huấn Đình cụp xuống, nghe được Lục Vãn Vãn nói, “Thiên phú của tôi là thanh tẩy, nghe nói là một thiên phú không rồi.”
    
“Ừm.” Tiểu công chúa đáp một tiếng, giọng nói hiu quạnh khó phát hiện ra.
    
Thiên phú của cô ấy thực sự rất tốt.
    
Xem như là rất hiếm có ở toàn đế quốc người thú này.
    
Còn anh, bây giờ chỉ là một phế nhân không thể hoá thú.
    
Phản ứng mà Lục Vãn Vãn nhận được từ anh khiến cô chỉ muốn dùng dị năng để hoá giải sự đau đớn cho anh, cô cười miễn cưỡng, rồi bắt đầu trợn mắt nói nhảm, “Nhưng đối với thiên phú này, tôi vẫn không biết sử dụng thế nào mới tốt, tối nay cũng vì chuyện này nên có hơi khó ngủ.”
    
“Tôi muốn thử phóng thích một chút thiên phú, Cố tiên sinh có thể giúp tôi cảm nhận không?”
    
Cô nói câu trước chọi câu sau (*), thực ra rất hỗn loạn, nhưng biết làm sao được, người trước mặt cô đây không chỉ căng thẳng hơn cô mà còn suy diễn rất nhiều →_→
* Hai vế của câu nói không ăn khớp với nhau.
    
Đến khi Lục Vãn Vãn nói xong vài giây, Cố Huấn Đình mới phản ứng lại với câu nói của cô, vành tai cùng với gò má đều đỏ lên vài phần.
    
Trái tim của anh bắt đầu đập dữ dội, đang nghĩ làm sao để trả lời thì Lục Vãn Vãn bên kia đã hoàn thành xong việc xây dựng tâm lý, bên má vừa đỏ vừa nóng, giọng nói lơ lửng, “Vậy…Cố tiên sinh có thể đưa tay cho tôi không?”
    
Theo như kinh nghiệm thanh tẩy trước đây của cô, có thể trực tiếp thông qua tiếp xúc thân thể để đưa các nguyên tố thanh tẩy đến những bộ phận cần được thanh tẩy, như thế sẽ có thể đạt được hiệu quả.
    
Nhưng sức mạnh tinh thần bạo động của Cố Huấn Đình nằm ở phần đầu, rất nguy hiểm, cô không dám thử bừa
    
Nhưng…
    
Căn cứ vào phản ứng của đám nhiều thịt biến dị và mèo con Điềm Điềm, nếu trong không khí có nhiều nguyên tố thanh tẩy thì bọn chúng đều rất thích.
    
Vì vậy, tóm lại Lục Vãn Vãn vẫn cảm thấy cần phải có sự tiến hành đồng thời của hai người.
    
Đầu cô toàn là dáng vẻ nhợt nhạt họ ra máu vừa rồi của Cố Huấn Đình, cô bỏ qua sự xấu hổ và ngại ngùng hỏi lại lần nữa, “Có được không?”
    
“…” Đuôi mắt Cố Huấn Đình hiện lên một vết đỏ không thể không chú ý, anh dùng lực kiềm chế tâm trạng như có như không, đặt bàn tay thon dài trắng nhợt lên trên bàn một cách nỗ lực, bình tĩnh và hờ hững.
    
Đặt ở vị trí cách xa Lục Vãn Vãn nửa cái bàn→_→
    
Lục Vãn Vãn: “…”
    
Cô tự nói với mình rằng người trước mặt đây, chỉ là một chú mèo lớn, có thể làm được như vậy đã tốt rồi, cô không thể nổi giận với tiểu công chúa.
    
Lục Vãn Vãn kéo ghế đến bên Cố Huấn Đình rồi ngồi xuống.
    
Hai người ngồi rất gần, nhưng Cố Huấn Đình chỉ giật lông mày, không có từ chối.
    
Bị anh làm như vậy, Lục Vãn Vãn có hơi ngại.

    
Trải qua vài ngày ở chung, cô có thể mơ hồ đoán ra được một số tính cách của Cố Huấn Đình.
    
Chú mèo lớn này có lẽ đặc biệt kiêu ngạo và khó tính, có lúc thẳng thắn một chút đối với anh sẽ tốt hơn.
    
Nghĩ đến đây, Lục Vãn Vãn không do dự nữa mà đặt tay mình lên chỗ cạnh bàn gần với bàn tay to lớn của Cố Huấn Đình, cắn răng chạm đến đầu ngón tay mềm mềm của anh, hai mắt nhắm lại, bắt đầu huy động sức mạnh tinh thần ít ỏi trong bể tinh thần.
    
Đầu ngón tay có chút mát lạnh, Lục Vãn Vãn cố gắng lờ đi cảm giác kì lạ đang dâng lên trong lòng, toàn thân dần ánh lên màu trắng nhàn nhạt, từng chút bao lấy cả căn phòng.
    
Nguyên tố thanh tẩy nhảy múa, ôn hoà thuận theo chỗ tiếp xúc nơi đầu ngón tay, từ từ chuyển từ cơ thể Lục Vãn Vãn sang cơ thể đau đớn khó chịu đến tê liệt của Cố Huấn Đình.
    
Anh dù có cố chấp, có khó chịu, có ngốc đi nữa cũng hiểu Lục Vãn Vãn đang làm gì.
    
Sự đau đớn trong cơ thể dần giảm nhẹ, những nguyên tố thanh tẩy tràn ngập trong không khí, dọc theo những vết sẹo hở của anh, rồi rơi lên trên cơ thể của anh.
    
Bể tinh thần khô cạn dường như đã đón được cơn mưa đã lâu không có.
    
Không phải cô không biết sử dụng thiên phú, mà chỉ là tìm một lý do để giảm bớt sự đau khổ của anh.
    
Tại sao Lục Vãn Vãn lại làm như vậy?
    
Anh có phải có thể cho rằng cô thực sự đối với mình…
   
Cố Huấn Đình cảm nhận sâu sắc được sự vô sỉ của mình, nhưng khi đắm mình trong thứ ánh sáng chói lọi như ngôi sao kia, máu huyết toàn thân anh như sục sôi.
    
Trái tim đập ngày càng dữ dội theo dòng thời gian, một cảm giác vừa lạ vừa quen nổi lên từ cột sống, có thứ gì đó sắp thoát ra khỏi đầu óc và xương cụt, Cố Huấn Đình siết chặt đồng tử, may thay cái cảm giác như sắp muốn hoá thú đã bị sự đau đớn thay thế.
    
Mùi máu tanh cuộn lên trong cổ họng, Cố Huấn Đình cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn ho, mím chặt môi bất an.
  
Đợi đến khi cảm giác đau đớn dịu lại một chút mới vừa chú ý đến Lục Vãn Vãn, vừa vươn cánh tay còn lại, cẩn thận sờ lên đầu của mình.
    
Phía trên trống trải, chỉ có tóc chứ không có tai.
    
Vẫn may, vẫn may.
    
Không có đôi tai đột nhiên biến ra .
    
Cố Huấn Đình thở phào nhẹ nhõm, anh thực không muốn đột ngột biến thành trạng thái nửa người thú ngay trước mặt Lục Vãn Vãn.
    
Hình thú của anh rất khó coi, có lẽ sẽ dọa sợ cô.
    
Tiểu công chúa nghĩ như vậy khẽ lắc đuôi.
    
Đợi đã…
    
Đu….đuôi…
    
Cái đuôi đã biến ra rồi.
 
Cố Huấn Đình cứng đờ người một lúc, không dám cử động, tay kia có chút lo lắng cởi nút áo khoác, phủ lên chân mình.
    
Làm xong tất cả, anh thấy sắc mặt của Lục Vãn Vãn ngày càng nhợt nhạt, mặc dù không nỡ, nhưng anh vẫn dời bàn tay đang chạm với tay cô đi.
    
“?”  Nhận thấy hố đen vẫn chưa được lấp đầy hoàn toàn đã dời đi, Lục Vãn Vãn từ từ thu hồi lại sức mạnh tinh thần và dị năng, mở mắt ra.
    
Bây giờ cô cảm thấy rất mệt, chỉ tốt hơn một chút so với lúc kiểm tra xong thiên phú,
    
Sức khỏe của tiểu công chúa rất kém, chút dị năng của cô đoán rằng chỉ có thể làm cho Cố Huấn Đình dễ chịu hơn một chút mà thôi, còn lại không có tính thực tế gì.
    
Lục Vãn Vãn rất thất vọng, cô ngẩng đầu nhìn rõ dáng vẻ người trước mặt, đáy mặt hiện vẻ vô cùng ngạc nhiên.
    
Ai có thể nói cho cô biết, tại sao tiểu công chúa lại bay màu rồi???
    

Đôi đồng tử vốn màu đen sẫm đã biến thành màu nâu nhạt, mái tóc đen mảnh cũng đã biến thành màu đen trộn lẫn với màu nâu, Lục Vãn Vãn còn thấy được vài sợi tóc màu vàng nhạt, trông rất nổi bật.
    
Sắc mặt anh trắng nhợt, nhưng môi và tai đều đỏ hết cả.
    
“Có phải vừa rồi không được thoải mái không?”
    
Lục Vãn Vãn nhìn kỹ tóc và màu mắt của Cố Huấn Đình, không nhịn được cau mày, ngộ nhỡ đây là di chứng để lại sau khi thanh tẩy thì làm thế nào đây?
    
Nhưng mà dị năng của cô đáng lẽ không có nguy hại gì.
    
Thế tại sao lại thành như vậy.
    
Mắt thấy Lục Vãn Vãn đang nhìn mình, sắc mặt Cố Huấn Đình ngày càng kém, anh vô thức sờ lên vết sẹo trên mặt, cúi đầu xuống, giọng nói khàn khàn, “Ừm.”
    
Lục Vãn Vãn định thần lại, do dự nói, “Cố tiên sinh, hay là ngày mai chúng ta đi thẳng đến hành tinh Man-se-là đi, sức khỏe của anh…”
    
Mày Cố Huấn Đình nhẹ giãn ra, đến cả trái tim cũng mềm thêm vài phần, anh nhìn Phương Phương ở trong góc, “Tôi không sao”
    
Loại robot như Phương Phương đã có hơi cũ, không thể mua được bộ phận thay thế như nó trên mạng hành tinh, nhưng nói không chừng sẽ có thể mua được ở chỗ mua bán phế liệu áo giáp, hơn nữa hạt nhân của phi thuyền vẫn cần dùng một số kim loại phế liệu để thử.
    
Nếu mua trực tiếp sẽ rất đắt.
    
Tuy rằng bây giờ Lục Vãn Vãn có tiền, nhưng thật sự để mua được những vật liệu và kim loại hiếm có thì vẫn không đủ.
    
Nhưng những cái này, Vãn Vãn không cần phải biết.
    
Hơn nữa, chuyện Hướng Dương đột nhiên đến thăm lần trước khiến hắn rất cảnh giác.
    
Đế quốc ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, dù Lục Vãn Vãn là giống cái tự nhiên có thiên phú rất tốt và sẽ có được rất nhiều sự bảo vệ, nhưng anh vẫn có chút không yên tâm.
    
Thậm chí anh còn muốn chế tạo một cỗ áo giáp cho cô, nhưng đến khi anh rời đi, có lẽ cô không thể điều khiển được nó.
    
Lục Vãn Vãn nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, do dự một lúc, “Nếu muốn cái gì, chúng ta có thể mua trên mạng hành tinh.”
    
Cố Huấn Đình khẽ lắc đầu, cái đuôi giấu trong áo khoác động đậy, “Phương Phương cũ rồi, không mua được bộ phận thay thế trên mạng hành tinh.”
    
Cố tiên sinh lại nói thêm, “Nếu qua thêm vài tháng nữa, có lẽ sẽ không mua được gì ở chỗ mua bán phế liệu áo giáp.”
    
Lục Vãn Vãn: “…”
    
Cô liếc mắt nhìn “robot con” Phương Phương vừa mới ra đời được ba tháng, bỗng không biết nói gì.
    
“Vậy thì đợi ngày mai trở về, chúng ta sẽ đi.” Lục Vãn Vãn biết thương thế của Cố Huấn Đình không phải ngày một ngày hai, muốn trị khỏi ngay rất khó, hơn nữa hiếm khi Cố Huấn Đình chủ động muốn làm việc gì, dù cô lo lắng, nhưng lại không thể nói không đi nữa.
    
“Phương Phương không có già.” Phương Phương đang yên tĩnh sạc điện trong góc cuối cùng không nhịn được nữa, phản pháo, “Phương Phương chỉ mới ba tháng tuổi thôi.”
    
Nếu nó không lên tiếng, Lục Vãn Vãn có lẽ đã quên nó đang ở trong phòng rồi.
    
Cố Huấn Đình cong khoé môi kiềm chế, nhưng nhanh chóng cười không nổi nữa, anh cảm thấy đầu của mình bắt đầu ngứa ngáy, dường như có thứ đó sắp chui ra.
    
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu công chúa: “Tai, cái tai sắp mọc ra rồi, mau mau để Vãn Vãn rời đi, không được để cô ấy nhìn thấy.”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.