Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 39: Tình cảm của lão sói xám tiên sinh đối với Thu Thu



Cảm giác mệt mỏi dâng lên toàn thân, lần này lão sói xám tiên sinh dùng yêu lực rất đầy đủ, mặc dù Nguyễn Thu Thu theo bản năng muốn giữ thanh tỉnh, nhưng vẫn rất nhanh chìm vào giấc ngủ đen kịt.

Vốn dĩ cánh tay nàng đang muốn chống đỡ người dậy cũng buông lỏng xuống, thân thể tự nhiên nghiêng về sau, chàng sói xấu xa cố ý bắt nàng không cam tâm ngủ mất, cũng không có để nàng ngã vào trên đất tuyết giá lạnh.

Y chỉ là cẩn thận dùng đùi phải ngồi quỳ trên mặt đất, đầu gối chân trái không trọn vẹn chống đỡ, cẩn thận dùng tay áo da thú xem như sạch sẽ che bàn tay dính bẩn, nhẹ nhàng đè lại bả vai Nguyễn Thu Thu, theo hướng nàng ngã xuống, để nàng tựa đầu lên đùi mình.

Nguyễn Thu Thu chìm vào mộng đẹp không có bị ngã làm tỉnh, cũng không chú ý đến, lão sói xám đáng thương phút trước còn quỷ dị xuất hiện sau lưng nàng một cách bất ngờ, sau khi xác nhận nàng thật sự đã ngủ say, bắt đầu không kiềm được phun máu ra ngoài.

Dáng vẻ bây giờ của lão sói xám tiên sinh còn hơn cả thê thảm —–

Gò má vốn tuấn mỹ của y chằng chịt vết rạn lớn lớn bé bé, hai tròng mắt hẹp dài tựa vì sao đêm đông dường như nhuộm đầy màu máu, môi mỏng không hề tái nhợt, mà là bị máu đen không ngừng tràn ra từ cơ thể nhuộm thành màu đỏ đen.

Trên cơ thể y còn có rất nhiều vết thương và vết rạn lớn nhỏ, máu chảy ra, làm bẩn mất bộ quần áo nàng làm cho y.

Thậm chí, ngay cả cái đuôi to lông xù vừa cố ý chế tạo màn tuyết rơi giả cũng biến thành màu đỏ đen.

Lồng ngực Uyên Quyết phát ra tiếng ho khan kịch liệt, y nghiêng người, lông mi đen nhánh khẽ run, nỗ lực không để máu mình làm dơ quần áo Nguyễn Thu Thu.

Da thú trong nhà không nhiều lắm, cho dù giặt sạch cũng không nhanh khô được, y là một lão sói xám tiên sinh biết cảm thông cho tiểu phu nhân, không thể luôn luôn động một tí là ho ra máu.

“Khụ…”

Nhưng dù đã toàn lực khống chế thương thế trong cơ thể, Uyên Quyết cũng không có cách nào hoàn toàn khống chế những ma khí không ngừng tàn sát bừa bãi trong cơ thể.

Vừa rồi dùng ma khí công kích Lục Tử Nhiễm chính là lần đầu tiên y thử nghiệm sử dụng ma khí trong cơ thể, chỉ thiếu chút nữa y đã mất đi lý trí vì quá mức phẫn nộ. Tuy rằng vì Nguyễn Thu Thu “biểu diễn” khiến y phun ra được ma huyết trong ngực, nhưng di chứng sau khi sử dụng quá độ vẫn rất nghiêm trọng.

Ma khí huyết mạch trong thân thể y có lẽ quá đặc thù, sau khí công kích Lục Tử Nhiễm, vậy mà còn cắn nuốt rất nhiều tu vi từ con sư tử kia, chuyển đổi thành rất nhiều linh lực tinh thuần có thể sử dụng, dung nhập ngược về lại trong cơ thể y.

Chỉ là…

Thân thể y vốn trọng thương chưa lành, một thân máu thịt không cách nào chịu đựng nhiều ma khí như vậy, sau đó lại tiếp thu lượng lớn linh khí, hai bên tương khắc, trực tiếp làm cho non nửa gân mạch toàn thân y tan vỡ, cả người đau nhức, yêu hạch vỡ vụn bị nghiền nát, chỉ còn lại hơn một nửa.

Nhưng nhờ phúc những linh khí đó, bây giờ mặc dù y đau nhức cả người, yêu hạch cũng gần như không còn, nhưng yêu lực có thể sử dụng trong cơ thể lại rất nhiều.

Nhịn một lát, chờ ma huyết từ miệng vết thương chảy hết ra ngoài, lão sói xám tiên sinh mới ung dung nâng tay lên, lau vết máu bên khóe môi, kéo ra khóe môi khẽ cười một tiếng.

Mặc dù ma khí trong cơ thể lớn mạnh lên nhiều không có thừa thắng xông lên, nhất cổ tác khí (*) cắn nuốt xâm chiếm toàn bộ phần thuộc về yêu trong cơ thể y.

((*) Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm; nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

Thậm chí những ma khí này còn hết sức ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, lùi về trong huyết mạch, không hề tràn ra nữa, còn chia hơn phân nửa linh khí được chuyển hóa từ chỗ Lục Tử Nhiễm cho yêu hạch vỡ vụn trong cơ thể y, không tiến thêm một bước tăng cường.

Nhưng Uyên Quyết biết, đây chỉ là tạm thời.

Y chỉ là lần đầu tiên sử dụng ma khí, cũng đã sắp không khống chế được sát ý mãnh liệt của mình, có lẽ một ngày nào đó, y sẽ hoàn toàn biến thành một lão sói xám chỉ biết giết chóc, không hiểu nhu tình.

Y biết, y rất có thể không có cách nào trở lại như trước kia.

Nhưng y không hối hận.

Những ma khí công kích Lục Tử Nhiễm có không ít còn sót lại trong cơ thể con sư tử kia, tuy rằng những ma khí đó đã rời khỏi phạm vi khống chế của y, nhưng nếu không thể kịp thời tống ra, nhất định sẽ phế đi hơn phân nửa tu vi của lão sư tử kia.

Đây là cái giá đắt mà Lục Tử Nhiễm phải trả.

Con sư tử kia lại dám nói hắn sẽ thích Nguyễn Thu Thu nhiều một chút, nàng cần hắn thích???

Hắn lại còn muốn dùng tay bẩn chạm vào nàng.

Đáng chết.

Uyên Quyết nheo lại đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt một mảng đỏ tươi.

Máu nơi khóe mắt y chưa hoàn toàn rút đi, thoạt nhìn dữ tợn, đáng sợ.

Nhưng Nguyễn Thu Thu đã ngủ không thấy được dáng vẻ xấu xí chật vật của y.

Lão sói xám tiên sinh do dự nâng tay lên, đầu ngón tay thon dài có chút cầm lòng không đậu cọ lên mái tóc dài của Nguyễn Thu Thu tuột xuống bên chân y, vuốt ve thật cẩn thận, tâm trạng trông thì bình tĩnh, nhưng toàn thân sói giống như bị bao phủ trong một vùng bóng ma máu.

Yêu mến của Lục Tử Nhiễm xem như cái gì?

Con sư tử đó nói rất dễ nghe, nhưng yêu thích của hắn chỉ đáng giá một cái móng heo thôi sao?

Nói cái gì mà sẽ cho nàng cuộc sống tốt lành, sẽ cho nàng ăn no mặc ấm.

Chẳng lẽ chỉ có sư tử béo mới có thể làm được, lão sói xám y làm không được sao?

Lục Tử Nhiễm đáng giận đứng ở trước mặt tiểu phu nhân của y, nói những lời ngon tiếng ngọt, làm như rất thích nàng.

Con sư tử kia biết cái gì là thích? Hắn làm sao xứng nói thích nàng?

Đáng chết!

Đáng chết!

Nàng là của y, là tiểu phu nhân của y.

Là của y.

Con sư tử kia thích thì sao, rõ ràng y thích mới…

Trong đầu chợt lướt qua một ý niệm, như là một tia sấm sét, cũng giống như tia chớp xé màn mây, phút chốc phá vỡ toàn bộ bóng tối trong lòng y.

Phá tan những hoang mang và phiền não mấy ngày nay của y, cởi ra những gút mắt khó hiểu.

Y…

Thích.

Đáp án của những đêm trằn trọc chẳng thể yên giấc, nỗi lòng nôn nóng phiền muộn cũng tìm được ngọn nguồn.

Giống như đêm tối vô biên không có ban ngày, bỗng nhiên cuối cùng cũng sáng lên một ngọn đèn, ánh sáng nhu hòa lay động, chiếu sáng một quái vật chỉ biết cừu hận, toàn thân mọc đầy gai ngược sắc bén nơi vực sâu.

Mi mắt nàng cong cong, xách theo ngọn đèn ấy, đứng nơi cuối con đường.

Sợ hãi sẽ quên đi những ngày cùng nàng chung đụng, cảm giác khi nàng len lén sờ cái đuôi, lúc nghe thấy Ốc Đồng sói xám sẽ mất hứng, lúc nhìn thấy Lục Tử Nhiễm muốn chạm vào nàng sẽ phẫn nộ…

Hóa ra, loại tình cảm đặc biệt mà y dành cho nàng, là thích.

Nhưng, y đã không phải là một lão sói xám thuần huyết.

Y là, nửa ma nửa yêu, là tồn tại giống như quái vật.

Là từ lúc nào bắt đầu thích nàng, y vậy mà…

Phát hiện trễ như vậy.

Đáy mắt lóe lên tia máu, Uyên Quyết chỉ cảm thấy viền mắt khô khốc đáng sợ, một đôi tai sói nhòn nhọn nhanh chóng run rẩy, hai tròng mắt dần ngưng tụ một màn sương mù mong mỏng.

Lông mi thật dài nhất định là bởi vì thời tiết quá đỗi giá lạnh mới ngưng tụ ra hơi nước ẩm ướt, từng giọt từng giọt nước lớn hòa lẫn với vết máu chưa hoàn toàn khô trên gò má y, theo khóe mắt từng dòng từng dòng chảy xuống, không cẩn thận rơi trên mặt Nguyễn Thu Thu.

Gối trên “gối đầu” thật lâu, Nguyễn Thu Thu ngủ rất say sưa, ở trong mơ còn vò lông sói: “…..”

Nàng cảm giác trong nháy mắt mình từ trên giường ấm áp thoải mái đi ra bên ngoài, bầu trời còn mưa to như trút nước, giống như tuyết lớn trước khi nàng ngủ, tựa như thác nước ùn ùn kéo đến tấn công vào khuôn mặt vốn đang bị xước của nàng.

Nàng run run lông mi, lại không địch nổi buồn ngủ, ý thức mê mê mang mang, vẫn luôn lặp đi lặp lại thăm dò bên bờ tỉnh lại và ngủ say.

Lão sói xám tiên sinh cự tuyệt thừa nhận “thác nước” trong mơ của tiểu phu nhân là do y chế tạo ra, tủi thân lại tự ti mím chặt môi, lòng bàn tay không ngừng lau đi vết máu dính trên mặt nàng.

Chỉ lộ ra răng nanh sắc nhọn dính máu, giọng trầm thấp khàn khàn đến đáng sợ.

Y xem nhẹ bầu trời đang dần tối đi, hỏi người bị mình làm ngủ say. “… Ta xấu không?”

Bởi vì ma khí, trên mặt chằng chịt vết sẹo, màu lông đuôi không còn đẹp như trước.

Y cảm giác thân thể bên ngoài có chút biến hóa, sau lưng và trán có chút tê ngứa và đau nhức, nói không chừng về sau sẽ giống như Ma vật mọc ra sừng dữ tợn và vảy.

Nhưng hết lần này đến lần khác, chân trái tàn tật không hề có biến hóa, dáng vẻ không giống như sẽ tái sinh.

Nhất định rất xấu, y cũng cảm thấy mình rất khó coi.

Lão sói xám tiên sinh thấy Nguyễn Thu Thu ngủ thật say, nghe được câu hỏi nàng chỉ run run lông mi, tức thì vừa bất đắc dĩ lại không cam lòng, lại hỏi một câu, “Ta đáng sợ không?”

Lời y vừa rơi vào tai Nguyễn Thu Thu bị mưa tạt đầy mặt, liền biến thành tiếng bé sói con “Ngao ô ngao ô” không ngừng làm nũng.

Trên thực tế, lão sói xám nào đó vừa giác ngộ tình cảm đặc biệt của mình đối với tiểu phu nhân, đích thực đang làm nũng không thể nghi ngờ.

Một bên hạ thuật thôi miên làm cho người ta không thể nhìn thấy mình, một bên lén hỏi người ta dáng vẻ của mình có phải rất khó coi hay không, còn không chút khách khí dùng nước mưa ấm áp tạt đầy mặt người ta…

May mắn bây giờ Nguyễn Thu Thu đang ở trong mơ, nhìn thấy chính là một chú sói con vô cùng đáng thương.

Nàng run run lông mi, nghiêng đầu, gò má theo bản năng cọ trên đùi lão sói xám tiên sinh một chút, không phát hiện chàng sói chợt ngây ra, cơ bắp toàn thân trong nháy mắt căng chặt.

Nàng chỉ là vươn ra móng vuốt tội ác về phía chú sói con đuôi to lông xù —-

Bé sói con đuôi to, “…. Đáng yêu.”

A, cái đuôi lông xù xù của bé sói con, quá đáng yêu.

Cố gắng xem nhẹ đôi tay Nguyễn Thu Thu làm động tác nắm lấy tuyết trên mặt tuyết, cả mặt lão sói xám tiên sinh đỏ bừng, chỉ cảm thấy nơi nàng gối đầu trên đùi mình, một mảng nóng bỏng.

Y khiến “trời mưa” ngừng lại, chịu đựng đau đớn toàn thân, cẩn thận dùng hai đầu ngón tay nắm lấy quần áo trên người Nguyễn Thu Thu, tận lực không chạm vào nàng, nhấc lên tiểu phu nhân mặc dù bề ngoài có chút bẩn, nhưng vẫn thơm mềm hơn y rất nhiều lần.

Sau đó vươn một bàn tay khác… Hai đầu ngón tay, nâng eo nàng lên, dùng một tư thế quỷ dị đưa người về trong sơn động —

Y là chính lang quân tử, không thể giậu đổ bìm leo.

……

Bầu trời tối dần, một tia ánh mặt trời chỉ kịp xuất hiện trong giây lát sau đám mây, đã bị mây đen kịt và sấm sét che mất.

Gió rét thổi bay lá cây trụi hơn phân nửa, vèo vèo vang dội.

Sư tử Lục Tử Nhiễm một hơi chạy mười lăm mười sáu cây số, phát hiện tu vi không tiếp tục giảm xuống, mới ngừng lại.

Hắn thảm hại ngã trên mặt đất, phát hiện tu vi đã lùi xuống tới cấp hai trung kỳ. Không chỉ như thế, ma khí của Ma vật vô hình cấp cao kia còn chưa hoàn toàn biến mất trong thân thể hắn!

Tụt xuống những hai cảnh giới lớn!

Lục Tử Nhiễm vừa sợ hãi lại hối hận.

Sợ hãi Ma vật vô hình cấp cao mà trong “mơ” không hề nhắc đến đó còn chưa chịu buông tha hắn, hối hận mình sao lại một hai phải đến bộ lạc Viêm Lang.

Trong cực độ sợ hãi và nỗi hối hận, chỉ có một tia áy náy với Nguyễn Thu Thu.

Hắn vất vả lắm mới phát hiện nữ nhân kia có chút khác biệt với kẻ khác, vốn đang định mang Nguyễn Thu Thu về nuôi dưỡng một mùa đông cho tốt, chờ khi thú triều đến lại để nàng chết thay mình.

Nhưng bây giờ, nàng lại vì giúp mình dẫn dắt Ma vật vô hình cấp cao kia rời đi, mà bỏ mạng trước.

Cũng coi như là chết có ý nghĩa.

Tạm thời không thể đến bộ lạc Viêm Lang nữa, sư tử báo thù, mười năm không muộn, chờ sau này thực lực hắn tăng lên, hoặc là tìm được chỗ dựa, hắn nhất định sẽ trở về báo thù ngày hôm nay tu vi bị thụt lùi.

Lục Tử Nhiễm co được dãn được, chỉ tốn nửa giây để ai điếu Nguyễn Thu Thu bị “giết chết, liền cắn răng trở về, muốn nhanh chóng trở lại bộ lạc Phong Sư an toàn trong trí nhớ.

************

Cảm ơn các tình yêu luôn luôn ủng hộ! ♥️♥️😍

Hết chương 39.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.