Trong lòng chàng sói nào đó nghĩ rằng tuyệt đối không để cho tiểu phu nhân biết cái đuôi lông xù của mình vừa mềm lại còn ấm áp, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Ác Lang không dám động đậy cái đuôi quá mạnh, nhẹ nhàng hô hấp, hồi lâu sau, cứ duy trì tư thế không được tự nhiên như thế đồng thời áp chế ma khí và đau đớn trong cơ thể, vừa “ấp trứng”, vừa cố gắng nhịn đau, bắt đầu thử chữa trị yêu hạch trong cơ thể.
Uyên Quyết thử lại như trước đây, hấp thu linh khí từ trong không khí, nhưng mỗi một lần, lúc y thành công hấp thu một ít linh khí, những linh khí đó sẽ trong nháy mắt bị cuồn cuộn ma khí trong cơ thể bao quanh lại, điên cuồng cắn nuốt.
Uyên Quyết thử hai lần, yêu lực trong cơ thể không chỉ không có tăng trưởng chút nào, ngược lại ma khí tăng lên rất nhiều.
Y không dám thử lại, chỉ liều mạng khống chế yêu thức áp chế những ma khí từ trong huyết mạch đang không ngừng trào ra, trong cổ họng là một ngụm tanh ngọt.
Yêu hạch vỡ vụn dường như so với trước đó càng nát hơn một chút, Uyên Quyết loáng thoáng ý thức được một chuyện tàn khốc —-
Có lẽ, y sẽ không lành được.
Có lẽ, y không phải một lão sói xám thuần huyết, ma khí trong cơ thể là gắn liền huyết mạch của y.
Bởi vì trong cơ thể y đang chảy dòng máu dơ bẩn của Ma vật, cho nên mặc kệ Nguyễn Thu Thu vận chuyển bấy nhiêu linh khí, cũng không cách nào thanh trừ ma khí trong cơ thể y.
Một khi nghĩ đến khả năng này, Uyên Quyết thậm chí đã đoán được, có lẽ y sẽ vô ý thức cắn nuốt sinh mệnh của sinh vật xung quanh, cũng là vì một phần huyết mạch thuộc về Ma vật đang tác quái.
Tưởng tượng đến khả năng này, Uyên Quyết theo bản năng cảm thấy bản thân thật ghê tởm.
Y gắt gao cắn răng, vô cùng phiền não.
Y không kiềm chế được tức giận và hung ác dâng lên trong lòng, thậm chí muốn dùng cái đuôi đem giường đá đập vỡ ra.
Nhưng y vừa động đậy một chút, liền chạm vào một thứ tròn tròn, đã không còn lạnh băng như trước đó.
Là quả trứng Nguyễn Thu Thu đặt bên đuôi y.
Nén lại khổ sở và uất ức, hai khóe mắt ửng đỏ sắp mất đi lý trí của Uyên Quyết cũng dần khôi phục bình thường.
Y không dám nhúc nhích, chỉ an tĩnh chờ đợi.
Một giây,
Hai giây,
…
Một phút,
Hai phút,
…
Năm phút,
…
Mười phút.
Ngoài “phòng cưới” rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Chờ Nguyễn Thu Thu run run tắm xong từ “phòng chứa đồ” đi ra, mặc một bộ áo da thú sạch sẽ cuối cùng trở lại “phòng ngủ chính”, Ác Lang tiên sinh đã cẩn thận ủ ấm quả trứng này lên.
Nguyễn Thu Thu không biết y vừa trải qua giãy giụa kịch liệt thế nào, chỉ là cong cong khóe môi, gọi lão sói xám tiên sinh một tiếng, “Phu, phu quân? Chàng tỉnh rồi sao?”
Nàng lau đầu tóc còn ướt, đưa mắt nhìn thấy lỗ tai sói bất chợt run lên.
Lão sói xám tiên sinh kỹ thuật diễn kém cỏi, quả nhiên đã tỉnh rồi.
Tâm trạng Nguyễn Thu Thu rất tốt, vốn dĩ cho rằng y sẽ giả bộ bất tỉnh giống như trước đây, nàng liền diễn theo y, nhưng không nghĩ tới khi nàng vén rèm da thú lên bưng bồn gỗ tiến vào, Lang Yêu tuấn mỹ trên giường đá không giống như trước, vậy mà đáp lại nàng.
“Đã tỉnh.”
Âm thanh trầm thấp, khàn khàn không giống với nữ nhân vang lên, bay vào trong lỗ tai Nguyễn Thu Thu, làm cho nàng có chút ngơ ngác.
Đôi mắt nàng mở to, động tác vén rèm da thú lên cũng hơi khựng lại, có chút xấu hổ nghĩ tới bây giờ đầu tóc mình còn chưa chảy, toàn thân lộn xộn.
“Chàng, chàng tỉnh rồi…” Nguyễn Thu Thu gãi gãi gò má, sau khi hồi thần vội vàng thả rèm da thú xuống, “Ta, ta tắm xong rồi.”
Nguyễn Thu Thu nhìn sói trên giường đang run run lông mi thật dài, lỗ tai cũng giật giật, hình như muốn ngồi dậy, nhưng lại không nhúc nhích.
Nguyễn Thu Thu cho rằng y rất đau, cũng không rảnh lo xấu hổ nữa, đi vào đem bồn gỗ đặt trên bàn đá, tận lực ôn hòa nói, “Có phải khó chịu chỗ nào không?”
Uyên Quyết trầm mặc vài giây, lỗ tai cụp xuống, hai mắt không có tiêu cự mở ra, nhíu mày, dường như tốn rất nhiều sức lực mới có chút nghiến răng nghiến lợi nói rằng, “Trứng.”
Nguyễn Thu Thu: “…… A?”
Nàng ngây ra hai giây, mới bất ngờ nhớ tới trước khi mình đi tắm đã làm gì cái đuôi của sói, lập tức mặt đỏ bừng lên, hết sức xấu hổ.
Hiển nhiên Uyên Quyết cũng không tiện nói hai lần, chỉ là mím môi, cũng không dám nhúc nhích, duy trì tư thế hết sức cứng đơ nằm trên giường.
Trong lòng nàng cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút chua xót.
– — Chỉ bởi vì nàng đặt quả trứng ở trên đuôi y, cho nên chàng sói này liền thành thành thật thật nằm yên sao?
Nguyễn Thu Thu nhanh chóng chớp chớp mắt, lén nhìn lỗ tai hơi hơi ửng đỏ của lão sói xám tiên sinh, ho nhẹ một tiếng, đi về phía giường đá, nhỏ giọng biện minh, “…. Ta không phải cố ý, bây giờ sẽ đem trứng lấy ra.”
Nguyễn ·tôm tích· Thu Thu ngoài miệng nói mình không phải cố ý, trên thực tế đúng là cố ý, nàng rất xấu, ỷ vào Ốc Đồng sói xám không biết vì sao lại ngoan ngoãn như vậy, cố ý lúc cầm trứng xoa đuôi y một cái.
Đầu ngón tay hơi ấm chạm đến đuôi y, cảm giác như điện giật trước đó gần như trong chớp mắt lại nổi lên.
Đuôi mắt Uyên Quyết nổi lên một vệt đỏ nhạt, lỗ tai nhòn nhọn cũng đỏ hơn, toàn thân sói kịch liệt run lên, thiếu chút nữa phát ra âm thanh mất mặt nào đó.
Nguyễn Thu Thu nhìn y run lên, còn tưởng rằng đuôi y bị đau, nhất thời tự trách không thôi, “… Cái đuôi cuộn lại sẽ đau sao?”
Một chút cũng không đau ngược lại còn lo lắng đuôi mình có thông qua kiểm tra hay không, chàng sói nào đó: “….”
Nguyễn Thu Thu vừa nói, vừa vô cùng dịu dàng sửa thẳng lại cái đuôi to mềm mụp đang uốn cong của lão sói xám tiên sinh.
Lần này, nàng cảm giác sói run còn kịch liệt hơn nữa.
Nguyễn Thu Thu không dám đụng vào cái đuôi của y, ngẩng đầu nhìn thấy trên trán Ác Lang nổi một tầng mồ hôi mỏng, có lẽ là vì “đau đớn” chân mày nhíu thật chặt, môi mỏng tái nhợt, nàng càng thêm áy náy, vô cùng tự trách, “Rất xin lỗi…”
Bị nàng làm cho toàn thân mơ hồ nóng lên, Uyên Quyết: “…..”
Nhưng y lại không thể trực tiếp mở miệng hỏi Nguyễn Thu Thu “Đuôi của ta và Ốc Đồng sói xám, của ai mềm mại hơn ấm áp hơn”, đành phải yên lặng ổn định nhịp tim kịch liệt chua xót, từ từ chống tay muốn ngồi dậy.
Lão sói xám tiên sinh rất nỗ lực đè nén đau đớn ngồi dậy, nhưng Nguyễn Thu Thu nhìn mái tóc đen nhánh mềm mại của y rũ xuống sống lưng trần trụi, tấm lưng rộng lớn, xương bả vai xinh đẹp và vết sẹo dữ tợn, gò má nàng mơ hồ nóng lên.
Nàng đem quả trứng đặt ở trên bàn đá, cầm lấy áo da thú lần trước làm cho y, đã được giặt sạch, giọng có chút mất tự nhiên, “Phu, Phu quân, mặc quần áo vào đi.”
Uyên Quyết: “….”
Y lại quên mất, bây giờ mình đang ở trần.
Lỗ tai Uyên Quyết vốn đo đỏ nay càng đỏ hơn, mơ hồ có xu hướng đỏ ửng.
Phần lớn hùng yêu đều tục tằng, tuy rằng mỗi lần y đều mặc quần áo chỉnh tề, chưa từng có người hoặc yêu nhìn thấy dáng vẻ y để thân trần.
Nhưng vì sao ở trước mặt Nguyễn Thu Thu, y luôn ba lần bốn lượt quên mặc quần áo, luôn tỏ vẻ lưu manh.
Uyên Quyết mở to mắt, chịu đựng phần chân cụt cọ xát với da thú truyền đến cảm giác đau nhức, chậm rãi ngồi dậy.
Y mím môi thật chặt, không để mình vì đau đớn mà kêu ra tiếng, dựa theo hướng tiếng nói của Nguyễn Thu Thu, chậm rãi vươn tay, muốn nhận lấy áo da thú nàng đưa đến.
Nhìn Ác Lang tiên sinh rõ ràng đã nghiêng sai hướng, ánh mắt không có tiêu cự, cùng với cánh tay vươn ra thăm dò.
Ngực Nguyễn Thu Thu đau nhói, không đành lòng đứng tại chỗ chờ, đành thuận theo phương hướng bàn tay y sờ soạng, đem bộ áo da thú đặt ở trong tay y.
Bàn tay y chạm được vào áo da thú mềm mại, Nguyễn Thu Thu rõ ràng thấy được chân mày y không còn nhíu chặt như trước.
Uyên Quyết đau đến toàn thân run rẩy, vẫn cố gắng thẳng sống lưng ở trước mặt tiểu phu nhân của y, giọng nói cũng bởi vì kiềm chế đau đớn cùng cực mà phát run, sai hướng nói một tiếng “Cảm ơn” với Nguyễn Thu Thu.
Nàng nhìn y mở to mắt, môi mím chặc, bàn tay lục lọi áo da thú, dường như đang tìm cách mặc vào, thật là muốn tiến lên mặc giúp y.
Nhưng nàng nghĩ đến ngày đó, lúc y hộc máu vẫn kiên trì tự tôn giả bộ bất tỉnh, và tiếng cảm ơn vừa rồi, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nhịn được.
“Không cần cám ơn, Ta, ta đi ra ngoài lấy chút tuyết về dự bị…” Nguyễn Thu Thu xoay người, cầm chậu gỗ ra khỏi sơn động.
Nghe tiếng bước chân dần dần rời đi, Uyên Quyết mới chợt cong lưng xuống.
Y yên lặng thở dốc hai tiếng, mới cảm thấy có chất lỏng gì đó ấm áp chảy xuống dọc theo sống lưng và chân cụt.
Là máu.
Đặc sệt, máu mang theo dịch mủ.
Dường như đang nhắc nhở y, y kinh khủng cỡ nào.
Chỉ là dựa vào sức mình ngồi dậy mặc quần áo mà thôi, đã đau đến sắp mất ý thức, cái gì cũng không làm được.
Thậm chí, làm bẩn da thú.
Nàng đã rất vất vả, nhưng y lại không hề giúp được cái gì.
Ánh mắt Uyên Quyết tối đen, khóe mắt đỏ bừng, dùng sức cắn chặt răng.
– — Chờ khi Nguyễn Thu Thu trở lại, Ác Lang tiên sinh đã mặc xong quần áo, nửa dựa vào trên vách đá.
Y nghe được tiếng động, nghiêng đầu, mắt phượng hơi hẹp dài mơ màng lướt qua, môi mỏng so với lúc nãy còn tái hơn mấy phần.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu đối mặt với lão sói xám tiên sinh đang “thanh tỉnh”, nàng đối diện đôi mắt xanh xám của y, cũng là lần đầi rõ ràng ý thức được —-
Ốc Đồng sói xám tiên sinh của nàng, là thật sự không nhìn thấy.
Nét mặt y rất bình tĩnh, thậm chí có một chút lạnh nhạt, lỗ tai cũng không còn đỏ như trước đấy.
Nhưng Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy, trông y xa xôi như vậy, bi thương như vậy.
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu cay cay, nỗ lực làm cho giọng nói của mình vui vẻ một chút mà nói, “Hôm nay ta ở trên nền tuyết đào ra một cái bẫy, tuy rằng không bắt được con mồi, nhưng vẫn may nhặt được ở bên trong một quả trứng….”
Không khí trong “phòng ngủ chính” ấm áp hơn chút so với bên ngoài, Nguyễn Thu Thu vừa làm việc vừa không ngừng nói chuyện.
Nàng nói rất nhiều, tóm tắt đoạn bị đám Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang khiêu khích, chỉ tận khả năng nói chuyện vui.
“Tiểu Ngư, chính là bé trai hôm nay tới sơn động làm khách, cậu nói cho ta biết trong rừng có mọc nhân sâm dại…”
Lúc nói đến một nhà Mạc gia gia, nàng còn nói giỡn, “Ta đoán Mạc Miêu hẳn rất thích ăn cá và bạc hà mèo…”
Nhưng nàng nói rất nhiều, sói lại không có đáp lại nàng.
Nguyễn Thu Thu dần dần buồn bã, nàng đem trứng đánh xong bỏ vào trong nồi, xoay người, mới phát hiện sói không biết đã ngất đi tự lúc nào.
Y nhắm chặt mắt, bờ môi mấp máy, giống như đang nói gì, những chấm đen trên khuôn mặt tuấn tú lại bắt đầu lan tràn.
Lòng Nguyễn Thu Thu lặng đi, đi đến bên giường đá, định vận chuyển một ít linh khí cho y.
Nàng cách y khá gần, mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của y.
Y nói, “Có lạnh không?”
Nàng có lạnh không?
Hẳn là rất lạnh.
Nguyễn Thu Thu sửng sốt mấy giây, mới kịp phản ứng chàng sói này đang nói gì.
Vành mắt nàng hơi nóng lên —-
Trí nhớ của chàng sói đần này, hình như còn dừng lại tại lúc nàng nói đi trong tuyết lớn rất lâu, gió rất to, ăn phải rất nhiều tuyết.
Nàng cũng chỉ bâng quơ nói một câu tuyết rất to mà thôi.
Nguyễn Thu Thu biết y không nhìn thấy, nhưng vẫn lắc lắc đầu, “Ta không lạnh.”
“Dự trữ lương tiên sinh, ta không lạnh.”
Nàng nói mấy lần, sói mới như đã yên tâm ngất đi.
Nguyễn Thu Thu có chút dở khóc dở cười, nàng đem viên ma hạch kia cầm trong tay, muốn như trước đây vận chuyển linh khí đến trong cơ thể y.
Thật ra thì nàng mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái —-
Dị năng của nàng đã lên cấp, mỗi ngày ngưng tụ ra giọt nước cũng nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Nếu như dựa theo hiệu quả của giọt nước đối với y lúc nàng và lão sói xám tiên sinh mới gặp, qua nhiều ngày như vậy, Ốc Đồng sói xám hẳn phải tốt lên rồi mới đúng.
Nhưng ma khí trong cơ thể y, không chỉ không giảm bớt, ngược lại còn ngày càng nhiều.
Nhiều đến mức, nàng sắp không khống chế được nữa.
– — Chẳng lẽ, những ma khí này không phải vì công kích bên ngoài của Ma vật, mà là bản thân vốn tồn tại trong cơ thể Ác Lang tiên sinh?
– — Có phải là, y không cách nào lành được chăng.
Cái ý niệm này vừa sinh ra, Nguyễn Thu Thu vội vàng bác bỏ.
Không đâu, nhất định là do hiện giờ nàng không đủ linh khí, nếu có đủ linh thạch, y nhất định sẽ khỏe lại.
Nguyễn Thu Thu cắn môi, giống như trước vận chuyển linh khí đến trong cơ thể y.
Nhưng lúc này đây, lại không giống như trước.
Những ma khí đó cũng không như trước đây tránh né linh khí của nàng, ngược lại, cùng linh khí của nàng quấn quanh nhau.
Trong khoảnh khắc ma khí và linh khí chạm vào nhau, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu gối chân trái truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, giống như bị người ta mãnh liệt cưa đứt.
Ngoại trừ nó ra, sống lưng, eo cũng truyền đến một loạt đau đớn, còn có dạ dày, càng truyền đến cảm giác đói khát gấp mấy chục lần vừa rồi.
Nguyễn Thu Thu thiếu chút nữa bị đau choáng.
Trong nháy mắt nàng mất thăng bằng, ngã xuống trên giường đá.
Nàng có cảm giác sau lưng mình đột nhiên rất đau và chân trái giống như bị cưa đứt một đoạn đang dần chảy xuống máu tươi ấm áp, từng đợt từng đợt, đau đến hít thở không thông.
Chờ khi ma khí của y bị nàng áp chế xong, Nguyễn Thu Thu mới dần khôi phục thị giác, dạ dày đói đến thắt lại cũng dễ chịu hơn chút, chân trái cũng khôi phục tri giác, sau lưng hình như cũng không còn chảy máu.
Đáy lòng Nguyễn Thu Thu mơ hồ có một suy đoán, nàng đứng lên, nhìn Ác Lang tiên sinh nhắm nghiền hai mắt, chậm rãi xốc da thú lên.
Thấy rõ trên chân cụt của y đang chảy máu, ngực Nguyễn Thu Thu một hồi quặn đau.
Nàng giống như đang xác nhận cái gì, cẩn thận đỡ bờ vai y, duỗi tay xem xét phía sau lưng y.
Chỗ đó, cũng là một mảng ướt át.
Lần này, cho dù nàng có là đứa ngốc, cũng đại khái hiểu được, trong nháy mắt vừa rồi khi linh khí của nàng và ma khí của lão sói xám tiên sinh tiếp xúc, cái nàng cảm nhận được, là tình trạng chân thật bây giờ của y.
Còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng.
Làm nàng không nghĩ tới là, cảm giác đói bụng.
Nàng cho rằng mỗi ngày đều đút y ăn thịt, ít nhất cũng không đói đến vậy.
Nhưng nàng lại quên mất, y là một Lang Yêu.
Cho dù mỗi ngày nàng đút nửa cân, một cân thịt, căn bản không có khả năng bao no.
Nhưng trước giờ y chưa từng nói.
Cũng không có ăn vụng, càng không có lén ăn nàng luôn.
Dù sao nàng cũng từng trêu chọc lão sói xám tiên sinh là Dự trữ lương, vậy bản thân nàng thì sao, đối với một vài yêu mất trí mà nói, kỳ thật là thức ăn có mùi vị không tệ.
Nàng không biết, y lại đói như vậy.
Nguyễn Thu Thu nhìn canh trứng trong nồi đá, lại đưa mắt nhìn con thỏ hôm nay có được, không do dự nữa, quyết định hôm nay mặc kệ thế nào cũng phải cho sói ăn no một chút.
Hôm nay nàng nghe Mạc Bạc Hà nói, con sông nhỏ gần rừng rậm có cá, mùa đông trước đây, Mạc Miêu hay bắt cá cải thiện bữa ăn của bọn họ.
Thức ăn, ngày mai nàng lại đi săn một chút.
Nguyễn Thu Thu không do dự nữa, hấp thu chút linh khí cuối cùng trong ma hạch, lợi dụng những linh khí này giúp lão sói xám tiên sinh ngừng chảy máu, lại ngăn chặn ma khí trong cơ thể y.
Lúc này đây, bởi vì nàng vận chuyển rất nhiều linh khí, những ma khí đó không tiếp tục quấn quanh nữa, Nguyễn Thu Thu cũng không có cảm nhận được tình huống hiện tại của lão sói xám tiên sinh.
Mùi thơm canh trứng dần dần tràn ngập trong sơn động ấm áp, thương thế của Dự trữ lương tiên sinh cũng ổn định lại.
Nguy cơ đã qua, Nguyễn Thu Thu chuẩn bị xong bữa cơm ngon nhất trong mười ngày qua của bọn họ.
Canh trứng rất ấm, còn thịt thỏ cũng ăn rất ngon, Nguyễn Thu Thu lần đầu tiên mặc cho bản thân ăn no.
Nàng cho sói ăn xong, nằm ở trên giường đá, suy nghĩ một lát, từ từ kéo tay lão sói xám tiên sinh lại.
Rút ra một tia linh khí, vận chuyển đến trong cơ thể y, chủ động quấn quanh một tia ma khí.
Nàng nghĩ, nếu nàng có thể cảm giác được đau đớn của lão sói xám tiên sinh, có lẽ, y cũng có thể cảm nhận được thân thể ấm áp khỏe mạnh hiện giờ của nàng, còn có bụng ăn thật no.
…
Tuyết lớn vẫn còn, nhưng không còn rơi nhiều như trước.
Trong bộ lạc Phong Sư.
Lục Tử Nhiễm cầm một chân lợn rừng nướng thơm ngào ngạt, đang dùng dao xương róc từng miếng nhỏ đến trong chén gỗ của Nhu Nguyệt Nhiêu.
Nhu Nguyệt Nhiêu hờn dỗi ôm cánh tay của hắn, “Ta thật sự ăn không vô.”
Ả cảm thấy từ lúc Lục Tử Nhiễm đi săn bên ngoài về, đối xử với ả càng tốt, tình cảm một người một yêu cũng càng mặn nồng, mặc dù chưa chính thức ở bên nhau, nhưng tuyết rơi mấy ngày này, bọn họ vẫn luôn ở chung một chỗ.
Ả không biết Lục Tử Nhiễm “mơ” thấy rất nhiều chuyện tương lai, cũng không biết hắn tốt với mình như vậy là để đề phòng chẳng may, chỉ đơn phương cho rằng tất cả mọi chuyện là nhờ Nguyễn Thu Thu rời đi.
“Nướng rất ngon, ăn thêm một chút.” Trên khuôn mặt anh tuấn hòa nhã của Lục Tử Nhiễm hiện lên một nụ cười.
“Ăn nữa sẽ béo!” Nhu Nguyệt Nhiêu phồng miệng, “Cái chân lợn rừng này quá dầu mỡ, chi bằng vứt đi.”
Nghe giọng điệu ả dửng dưng, cho dù Lục Tử Nhiễm rất thích nàng ta, giọng cũng có chút không vui, “Thức ăn ở mùa đông rất trân quý, nếu nàng không ăn, ta đưa cho yêu khác ăn.”
“Được rồi được rồi, ta lại ăn thêm chút.” Nhu Nguyệt Nhiêu thấy hắn không vui, uyển chuyển hạ giọng, “Người ta muốn chàng đút ta ăn.”
Lục Tử Nhiễm thở dài, rốt cuộc vẫn theo lời nàng ta, chỉ là sau khi đút một miếng, do dự nói một câu, “Ngày mai ta muốn đi bộ lạc Viêm Lang một chuyến.”
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện trận thú triều đó.
Tuy rằng biết trước nguy hiểm, nhưng Lục Tử Nhiễm trong khoảng thời gian này vô cùng ỷ lại “giấc mơ” kia, lại không muốn tránh né trước.
Hắn lo lắng nhỡ như hắn làm chuyện gì đặc biệt khác với trong “mơ”, thì sẽ thay đổi tương lai làm Yêu Vương của hắn.
Tình cảm với Nhu Nguyệt Nhiêu thăng hoa cũng không có gì, vốn dĩ nàng ta chính là Yêu Hậu tương lai của hắn.
Chỉ là, hắn muốn xác nhận xem, Nguyễn Thu Thu có còn sống hay không.
***************
Hết chương 30.