Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 1: Nàng sắp gả cho một lão sói xám tàn tật hủy dung



“Thu Thu.”

“Nguyễn Thu Thu.”

“Nguyễn Thu Thu? Cô làm sao vậy, Tộc trưởng đang nói chuyện với cô đấy.” Bên tai truyền tới một giọng nói có chút mơ hồ kiều mị, âm cuối ôn nhu mềm nhũn, từng lần một nhắc đến tên Nguyễn Thu Thu.

Bả vai bị người khẽ đẩy đẩy, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy cả ngực và toàn thân như lửa cháy. Đau rát, tay chân bủn rủn tê dại, cả người lạnh giống như hầm băng.

Ai đang cùng nàng nói chuyện? Nguyễn Thu Thu theo bản năng nghĩ, nhưng đột nhiên tỉnh hồn lại. Nàng ở trong phòng ngầm cho thuê dưới đất của trung tâm căn cứ, tại sao có thể có những người khác?

Trong lòng Nguyễn Thu Thu thất kinh, chịu đựng trong đầu từng trận đau nhức co rút, dùng sức mở mắt ra, nhưng lại đối mặt với một gương mặt vũ mị ——

Ở trước mặt nàng đứng một mỹ nhân nũng nịu, chân mày lá liễu, mắt phượng, môi anh đào, một đầu tóc đen đơn giản vén lên, mặc áo choàng da chồn dài thuần màu trắng, mi tâm là một nốt ruồi duyên, càng lộ ra sự mát mẻ thoát tục, rực rỡ.

Ở sau lưng mỹ nhân, còn đứng mấy người, trên mặt vẽ hoa văn sư tử màu đỏ xanh, bọn họ cũng đều mặc da lông động vật màu sắc khác nhau, cầm đầu là một lão giả mặt mũi hiền hòa, trong tay còn cầm một cây mộc trượng điêu khắc đầu sư tử.

Giờ phút này, ánh mắt bọn họ đều dùng có chút vội vàng nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ là đang đợi ở nàng trả lời vấn đề nào đó.

Lão giả cầm đầu hiền hòa thấy biểu tình Nguyễn Thu Thu có chút lơ mơ, trấn an hướng nàng cười một tiếng, “Nguyễn Thu Thu, con không cần phải sợ.”

“Tộc trưởng biết, loại chuyện này gả cho Yêu này, đối với Nhân tộc các con mà nói là rất khó tiếp nhận, huống chi con phải gả chính là con Lang Yêu tàn tật còn hủy dung. Nhưng lần này bộ lạc Lang tộc nguyện ý ra ba trăm cân muối thạch, Tộc trưởng vẫn là hy vọng con có thể vì bộ lạc mà lo nghĩ, suy nghĩ, cân nhắc thật kỹ. Bất luận như thế nào, Tộc trưởng khẳng định tôn trọng ý kiến của con.”

Nghe được lời của lão giả, Nguyễn Thu Thu càng bối rối:

Cân nhắc cái gì? Gả cho Yêu? Còn cho là gả Lang Yêu tàn tật?? Vì bộ lạc cùng ba trăm cân muối thạch?

Nhìn một màn khó hiểu lại có chút quen thuộc trước mắt, nghe lời kịch quen thuộc trước mắt, Nguyễn Thu Thu đột nhiên nghĩ tới kịch tình tiểu thuyết tối hôm qua trước khi ngủ đã xem ——-

【 Bởi vì mùa đông, thú triều đột nhiên tới trước thời hạn, vẫn chưa tồn đủ muối thạch, bộ lạc Phong Sư lâm vào nguy cơ.】

【 Ngay tại lúc này, nhóm Lang Yêu của Viêm Lang bộ lạc tìm tới cửa, bày tỏ bọn họ nguyện ý dùng giá ba trăm cân muối thạch, vì tiền nhiệm thủ lĩnh tàn tật hủy dung của bọn họ cưới một Nhân tộc tự nguyện gả cho hắn làm bạn lữ, xem như bồi thường đối với hắn.】

【Vì vậy một đám Sư Yêu của bộ lạc Phong Sư liền tụ tập nghị sự ở trong hang động, hỏi ý kiến hai giống cái Nhân tộc duy nhất trong bộ lạc chưa có lập gia đình, Nhu Nguyệt Nhiêu cùng Nguyễn Thu Thu.】

Cái này, đây chẳng phải là tình tiết đoạn nữ phụ cự hôn(1) trong quyển tiểu thuyết cẩu huyết tối hôm qua sao?

( (1) Cự hôn: chối hôn, từ chối/cự tuyệt kết hôn…)

Chẳng lẽ, nàng xuyên sách?

Trong lòng dâng lên ý niệm này, Nguyễn Thu Thu nhất thời cảm thấy càng lạnh hơn, nàng không nhịn được quấn chặt áo da thú trên người, chìm vào sự hoài nghi bản thân ——

Ngày hôm qua ở chỗ bán hàng rong thấy cuốn tiểu thuyết tên là《 Viễn Cổ Mật Sủng, Yêu Vương Lão Công Tha Ta》, Nguyễn Thu Thu bị trang bìa lòe loẹt cùng cái tên đầy tính ám chỉ của nó hấp dẫn sâu sắc.

Khi phát hiện bút danh tác giả của quyển sách này là “Tra Tra Mộc”, chỉ sai một chữ so với “Tra Mộc” thái thái trước tận thế mà nàng vẫn luôn theo dõi, Nguyễn Thu Thu mang tâm tình hoài niệm, không chút do dự bỏ ra một điểm cống hiến(2) mua quyển sách này.

( (2) Điểm cống hiến: một loại “tiền” ảo được sử dụng phổ biến thay cho đồng tiền thật trong những tiểu thuyết tận thế zombie.)

Nhưng nàng không nghĩ tới là, mặc dù bút danh “Tra Tra Mộc” cùng “Tra Mộc” thái thái chỉ sai một chữ, nhưng quyển sách “Tra Tra Mộc” này viết lại vô cùng nát.

Nàng xem được một nửa thì có chút không xem nổi nữa, vật hi sinh nữ phụ trong sách đó trùng tên trùng họ với cô cũng được thôi, cả quyển sách không có một chút xíu ngọt sủng nào mà nàng muốn xem —-

Vai chính trong sách, Nhu Nguyệt Nhiêu là một kẻ õng ẹo có túi may mắn.

Chỉ cần nàng ta đứng tại chỗ, thì trái cây vừa chín trên cây sẽ rơi đến tay trong nàng ta, gà rừng cùng thỏ cũng sẽ tự động nhảy phác đến trong ngực nàng ta ngoan ngoãn chờ bị ăn.

Cái thiết lập này vốn là rất tốt đẹp, nhưng tác giả “Tra Tra Mộc” bút lực(3) không đủ, đem Nhu Nguyệt Nhiêu viết thành một kẻ không biết cố gắng, động một chút là rơi nước mắt.

( (3) Bút lực: tài viết văn/vẽ tranh.)

Mà trong sách nam chính Lục Tử Nhiễm, là Sư Yêu trẻ tuổi anh tuấn nhất cường đại nhất trong bộ lạc Phong Sư. Sau này hắn sẽ trở thành một đời Yêu Vương ngạo thiên mạnh mẽ soái khí không ai sánh bằng.

Cái này vốn cũng rất tốt, nhưng tác giả lại nhất định phải cho Lục Tử Nhiễm thêm một cái buff “Ấm Yêu” (4), để cho hắn đối với nữ chính Nhu Nguyệt Nhiêu cầu gì được đó, quan tâm tỉ mỉ, đồng thời đối với mọi giống cái khác cần tới hắn đều quan tâm chu toàn, không chút cự tuyệt.

( (4) Âm Yêu/ấm nam: chỉ kiểu đàn ông ấm áp nhưng đa tình, ôn nhu săn sóc đối với mọi cô gái, ai tới cũng không từ chối.)

Trong sách đường tình cảm của nam nữ chính vô cùng xoắn xuýt, hết sức máu chó.

Mà nữ phụ “Nguyễn Thu Thu” trùng tên trùng họ với nàng trong sách, chính là một một công cụ vì tăng tiến tình cảm máu chó của nam nữ chính mà dâng lên sinh mệnh quý báu.

Bởi vì các loại nguyên nhân trên, cho nên khi Nguyễn Thu Thu thấy nữ phụ cùng tên với nàng bởi vì cự hôn mà chết thảm trong thú triều, nam nữ chính lại ở bên cạnh thi thể của nàng vừa hôn nhau nồng nhiệt, vừa ca tụng tình yêu, nàng quả thực không thể nhịn được nữa mà vứt sách.

Nàng không chỉ bỏ sách, còn thuận tiện đem quyển sách kia ném khỏi giường đạp hai đạp. Còn mắng một câu: “Mẹ nó, tác giả có độc!”

Kết quả, tỉnh dậy, nàng đã xuyên sách.

Nguyễn Thu Thu: “…”

Nhìn trước mặt một đám Sư Yêu thân hình cao lớn, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, Nguyễn Thu Thu không nhịn được nhắm chặt hai mắt lại, lại hung hăng véo mình một cái —— Mong sao khi mở mắt ra, đã trở về trong ổ nhỏ thuê được của mình.

Mặc dù nàng tại tận thế chỉ là một người dị năng giả cấp thấp bán nước mà sống, gian nan sống tạm, không quyền không thế không điểm cống hiến, còn rất Phật hệ.

Nhưng nàng rất không muốn xuyên vào trong quyển tiểu thuyết huyền ảo máu chó còn nguy hiểm hơn cả thời tận thế, làm một nữ phụ “bia đỡ đạn” sắp phải chết thảm a!

Chỉ là trời không chiều lòng người, Nguyễn Thu Thu cảm giác được trên cổ tay truyền đến một trận cảm giác đau nhói rõ ràng. Nàng lạnh đến răng run lập cập, tất cả, tất cả đều chân thực đến như vậy!

Nàng nhận mệnh mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt cũng vẫn không có bất kỳ biến hóa gì, vẫn là sơn động lạnh như băng, vai chính xinh đẹp yếu ớt, còn có đong đầy cảm giác bị áp bách từ nhóm Sư Yêu đang chờ đợi nàng trả lời.

Thấy Nguyễn Thu Thu một mực không lên tiếng, dáng vẻ tựa hồ cũng không tình nguyện gả cho Ác Lang, Nhu Nguyệt Nhiêu đứng kế bên mơ hồ có chút bận tâm ——

Giống cái Nhân tộc vừa đủ độ tuổi mà vẫn chưa lập gia đình trong bộ lạc Phong Sư cũng chỉ có hai người, trừ Nguyễn Thu Thu, chính là ả.

Nếu như Nguyễn Thu Thu không muốn gả cho tên Lang Yêu tàn tật hủy dung đó, vì bộ lạc, có lẽ ả phải gả đi.

Nhưng là ả không muốn, Nhu Nguyệt Nhiêu xiết chặt nắm đấm. Ả ta từ lâu đã thích dũng sĩ Lục Tử Nhiễm anh tuấn nhất cường đại nhất trong bộ lạc.

Đó là một con Sư tử cao lớn uy mãnh.

Hắn vừa cường tráng, lại cao lớn anh tuấn, còn đối với ả rất tốt. Trái tim ả cũng đặt ở trên người hắn, không thể lay chuyển, làm sao có thể gả cho Yêu khác? Huống chi, còn là một lão sói xám hủy dung, tính cách có vấn đề.

Tình yêu đều là đều là ích kỷ, vì tình yêu của nàng, mặc kệ thế nào ả cũng không thể gả cho lão sói xám đó.

Ả không gả, Nguyễn Thu Thu nhất định phải gả.

Nhu Nguyệt Nhiêu lặng lẽ ngước mắt nhìn Nguyễn Thu Thu, cắn chặt môi màu hồng nhạt, “Thu Thu, hai chúng ta đều là Nhân tộc, ta tất nhiên là hiểu cô.”

Nhu Nguyệt Nhiêu nhìn qua nàng, dùng lời nhỏ nhẹ nói, “Gả cho Yêu tộc quả thật có chút đáng sợ, nhưng ta nghe nói tiền nhiệm thủ lĩnh bộ lạc Viêm Lang đã trọng thương sắp chết rồi, cô gả đi, hắn tám thành cũng không có cách nào làm gì cô, chờ hắn… Tạ thế, chúng ta lại đem cô đón trở về.”

Nhu Nguyệt Nhiêu nói xong, một tên Sư Yêu trung niên liền lập tức phụ quát lên, “Đúng vậy, cùng lắm chờ tên Lang Yêu đó chết rồi, chúng ta đón ngươi trở lại là được.”

Nghe được lời của bọn họ, ngay cả Tộc trưởng trước đó nói hy vọng Nguyễn Thu Thu suy nghĩ thật kỹ, sẽ tôn trọng ý kiến của nàng, cũng không nhịn được có chút lộ vẻ lung lay nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.

Giống như nói, nàng không muốn gả chính là thật có lỗi với bộ lạc Phong Sư bọn họ.

Nguyễn Thu Thu có chút cạn lời nhìn qua Nhu Nguyệt Nhiêu, thậm chí không muốn hỏi ả vấn đề “Đã như vậy sao cô không gả đi” này. Bởi vì nàng biết, hỏi cũng như không, Nhu Nguyệt Nhiêu khẳng định chuẩn bị một đống lời nói chắn nàng.

Dù sao, Nhu Nguyệt Nhiêu thế nhưng là nữ chính có được bàn tay vàng, trên đầu lại mang hào quang may mắn “Ai chọc ta kẻ đó không may”, mà Nguyễn Thu Thu nàng, chỉ là một vật hi sinh nữ phụ tùy tiện đi nhầm một bước liền sẽ chết thảm.

Nàng biết, nếu như không phải là bộ lạc Viêm Lang yêu cầu giống cái Nhân tộc gả cho Ác Lang là phải tự nguyện, có lẽ bây giờ đám Sư Yêu này căn bản cũng không hỏi ý kiến của nàng, mà là sẽ đem nàng đánh ngất xỉu ném qua.

Nàng không gả, bộ lạc Sư Yêu liền sẽ trở thành mồ chôn xương của nàng.

Căn cứ trong sách miêu tả, thế giới này là hết sức nguy hiểm.

Nhân Yêu Ma, ba tộc cùng tồn tại, Yêu tộc chiếm cứ địa vị chủ đạo, Nhân tộc phụ thuộc vào bộ lạc Yêu tộc mà sinh tồn, mà đám Ma vật số lượng thưa thớt nhưng mạnh mẽ thích giết chóc.

Trừ cái này ra, trong rừng rậm rộng lớn còn sinh sống các loại sinh vật viễn cổ.

Nếu như nàng lựa chọn cuộc sống một mình tách khỏi bộ lạc, là hết sức không thực tế. Mùa đông rừng rậm rất nguy hiểm, khắp nơi đều là dã thú cùng Ma tộc bụng đói kêu vang, một giống cái Nhân tộc mùi vị cũng không tệ như nàng tùy tiện đi vào, sợ là không sống qua nửa ngày cũng sẽ bị giết chết ăn luôn.

Nguyễn Thu Thu thở dài ——

Nàng còn sống đều đã khó khăn như vậy, thật sự là không muốn ở trong thế giới nguy hiểm này lại chọc tới nữ chính. Cùng Nhu Nguyệt Nhiêu lục đục với nhau đoạt đàn ông thật sự một chút ý nghĩa cũng không có. Dù sao nàng không đoạt, về sau cũng sẽ có những người khác cùng Nhu Nguyệt Nhiêu đoạt.

Một con cá mặn như nàng, chỉ muốn trôi qua thật tốt, làm ruộng, ăn thịt.

Bất quá có một ít Nhu Nguyệt Nhiêu nói ngược lại là không sai, mặc dù nghĩ như vậy có chút có lỗi với lão sói xám đó nghe nói đã từng mười phần ngoan lệ biến thái…

Nhưng đã từng hung danh hiển hách Ác Lang tiên sinh, hiện tại đã tàn phế, thậm chí đã mất đi năng lực đi săn, sống cũng không tốt. Ở bên cạnh hắn, nàng tối thiểu không có nguy hiểm tính mạng…

Chỉ là không biết, đám Yêu của bộ lạc Viêm Lang đó, tại sao phải cưới cho Ác Lang tiên sinh một bạn lữ Nhân tộc, còn nhất định phải là tự nguyện.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Thu Thu lại nhức đầu, loại cảm giác biết rõ phía trước có thể có cái hố nhưng không thể không nhảy này thật là quá tệ.

Chỉ là bây giờ, nàng đã không còn lựa chọn nào khác.

“Nguyễn Thu Thu, con nghĩ như thế nào?” Thấy Nguyễn Thu Thu một mực không lên tiếng, Tộc trưởng có chút không nhịn được.

Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, nhìn về phía đôi mắt như hạt đậu của Tộc trưởng mặc dù có chút đục ngầu nhưng vẫn khôn khéo như cũ, siết chặt quyền, ” Được, ta đáp ứng.”

“Ồ?” Tộc trưởng sững sốt một chút, hắn vốn là cho là Nguyễn Thu Thu trầm mặc lâu như vậy nhất định sẽ không đáp ứng đâu, liền có chút ngạc nhiên mừng rỡ, “Có thật không? Con nguyện ý gả qua?”

Nguyễn Thu Thu phát khổ trong lòng, trong đầu nghĩ nàng không muốn chẳng lẽ còn có đường sống khác sao? Nàng không thể làm gì khác hơn nói, “Vì bộ lạc, ta nguyện ý. Nhưng Tộc trưởng, ta có mấy cái điều kiện.”

Tộc trưởng Sư Yêu nghe được lời nàng, hí mắt, “Điều kiện gì? Con nói?”

Tộc trưởng biểu tình nhìn rất hiền hòa, nhưng trong lời nói ý uy hiếp lại hết sức rõ ràng.

Nguyễn Thu Thu chịu đựng sau lưng vọt lên cảm giác run sợ, hơi rũ lông mi xuống nói, “Đồ của ta ở trong hang động, muốn mang đi toàn bộ.”

“Cái này không thành vấn đề.” Tộc trưởng cười một cái.

Nguyễn Thu Thu cắn răng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, “Trừ cái này ra, ta còn muốn mười cân muối thạch, mười lăm tấm da thú, cùng năm mươi cân thịt khô.”

************************

Hố mới, hy vọng cả nhà sẽ thích! ^^

Hết chương 1.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.