Edit: Min
Thấy thiếu niên chạy xuống lầu mà không thèm nhìn đường, Tần Chinh theo bản năng mà giang hai tay tiếp lấy người.
Lại không nghĩ, đối phương vừa vặn lao thẳng vào lòng ngực mình.
Tần tam gia vốn nên uy phong lẫm liệt giơ hai tay đón người.
Nhưng lúc này, lại giống như con chim đại bàng bị đập cho choáng váng.
Thiếu niên làm cho hắn do dự, không biết có nên để tay ở bên hông người ta hay không?
Dường như ý thức được bầu không khí có chút vi diệu, thiếu niên ồn ào muốn uống rượu nhanh chóng đứng thẳng, xấu hổ mà cúi thấp cái đầu nhỏ của mình.
“Xin….”
“Vì sao muốn uống rượu?”
Đánh gãy lời xin lỗi mà thiếu niên sắp nói ra, Tần Chinh cách ống tay áo nắm lấy cổ tay đối phương.
“Còn có, cậu trộm chạy từ trong nhà ra.
Cậu có biết, mấy người Trương mụ có bao nhiêu lo lắng hay không?”
Ngài nói một câu lo lắng cho tôi mà khó đến vậy sao?
Trong lòng phun tào đối phương khẩu thị tâm phi, Quý Lam Xuyên cất bước cùng nam nhân sóng vai mà đi.
“Chính là tâm tình không tốt.”
“Tâm tình không tốt liền rời nhà trốn đi, cậu là đứa trẻ lên ba sao?”
Lửa giận trong lòng bị cái ôm vừa rồi dập tắt hơn phân nửa, Tần Chinh đè nặng giọng nói dạy người.
Nhưng mà, nội dung nghe có vẻ chẳng có tí uy lực nào.
Quý Lam Xuyên mới vừa rồi còn cảm thấy đối phương ôn nhu lại khoan dung.
Có lẽ cậu sai rồi.
Tổng tài ba ba quả nhiên trước sau như một, vẫn là nam nhân xấu tính cùng lòng dạ hẹp hòi.
“Tôi không có rời nhà trốn đi.”
Thiếu niên nhỏ giọng giải thích, sau đó đem chuyện vừa rồi kể lại một cách đơn giản.
Tần Ching vừa nghe xong, lông mày nhảy dựng lên.
Hận không thể đem con thỏ con ngu ngốc này ấn xuống đầu gối mà đánh cho một trận.
“Hơi hơi chút cầu tình liền mềm lòng, cậu không sợ bị quỷ bán đi hả?”
Luôn tin tưởng chỉ số thông minh của mình lúc nào cũng online, Quý Lam Xuyên yếu ớt phản bác: “Chúng nó không đánh lại được tôi.”
Kim quanh thần chú có uy lực cực đại, cho dù là The Ring Sakado tới, cậu vẫn có thể làm đối phương hồn phi phách tán.
Thoáng nhìn khuôn mặt nhỏ của thiếu niên có vẻ sa sút, Tần Chinh đem người nhét vào ghế phó lái.
Cuối cùng, vẫn là không tiếp tục giáo huấn người nữa.
Nhớ tới chính sách dụ dỗ trước đây đã dùng, hắn mở cửa lên xe, nghiêng người sang mà cài dây an toàn cho đối phương.
“Vì sao tâm tình không tốt?”
Trên người nam nhân mang theo mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, cộng thêm hơi thở cực nóng, tất cả cùng vọt tới, Quý Lam Xuyên tay chân luống cuống mà cứng đờ tại chỗ.
Lúc này cậu mới chú ý đến, đối phương thế nhưng tự mình lái xe tới tìm người.
Vốn dĩ “Di ngôn” kia đã bị cậu ném ra sau đầu, nhưng giờ đây nó lại lần nữa hiện ra.
Thiếu niên phiền muộn mà lắc lắc đầu, nhưng môi dưới của cậu lại vô tình đụng trúng vành tai của nam nhân.
“Oành”
Nhiệt độ gương mặt lập tức bùng nổ, Quý Lam Xuyên thực hối hận vì hôm nay đã không xem cho mình một quẻ trước khi ra cửa.
Cậu ảo não mà nhắm mắt lại, hoàn toàn quên mất mình còn chưa trả lời câu hỏi của nam nhân.
Tần Chinh bị cái “Khẽ hôn” mềm mại của thiếu niên trêu trọc đến tâm ngứa ngáy, động tác thắt dây an toàn dừng lại một chút.
Hắn hao hết hơn phân nửa tự chủ mới có thể kéo mình trở lại ghế lái.
Phát giác đối phương dường như không muốn nói về chuyện tâm tình không tốt, nam nhân giơ tay khởi động xe.
“Muốn uống rượu gì?”
Không nghĩ tới, Tần Chinh thực sự đồng ý với yêu cầu tùy hứng cùng không tốt cho sức khỏe của mình.
Quý Lam Xuyên cố kỵ bệnh đau bao tử của nguyên chủ, liền cẩn thận nói: “Uống bia đi.
Không phải trong phim truyền hình đều diễn như vậy sao.”
Dù sao cậu cũng chỉ mượn rượu để đi ngủ, mặc kệ là bia hay rượu vang đỏ cũng không có gì khác biệt.
Nam nhân chuyên chú lái xe không nói gì, chỉ gật gật đầu coi như đáp lại.
Quý Lam Xuyên hít sâu mấy hơi để giảm bớt sức nóng trên mặt, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tùy ý dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi gần đó.
Tần tam gia người đầy phong phạm tinh anh, bỗng cực kì không phù hợp mà xách một bao nilon bia ném lên ghế sau.
Những ngôi nhà cũ đen như mực đang dần dần bị bỏ lại phía sau.
Cảnh đô thị phồn hoa lại một lần nữa rơi vào trong mắt.
Thiếu niên ấu trĩ mà giơ tay chạm vào, mơ hồ như nhớ tới khi còn nhỏ, mình cũng đã từng làm một loại hành động như vậy.
Dòng xe cộ xa lại lại náo nhiệt cứ thế lướt qua, Quý Lâm Xuyên lờ mờ nhận ra đây không phải là đường đi về Tần trạch.
Nhưng hôm nay cậu quả thực có chút mệt mỏi, nhất thời cũng lười hỏi Tần Chinh là muốn mang mình đi đâu.
Mãi cho đến khi xe dừng lại, Quý Lam Xuyên mới phát hiện, đối phương đưa mình đến một bờ sông không có du khách.
Trăng tối gió lớn bốn bề vắng lặng.
Nếu không phải nhận thấy nam nhân không có sát ý.
Cậu còn tưởng rằng, Tần Chinh muốn đem hùng hài tử “Rời nhà trốn đi” này ném xuống sông đấy.
“Trước khi vào học muốn phóng túng à?”
Ngón trỏ Tần Chinh hơi cong, dùng sức giật ra nắp lon bia, sau đó đưa cho đối phương.
“Uống đi.”
Gió thu thổi sàn sạt vào mặt, Quý Lam Xuyên nhanh chóng giơ tay trái vẽ một lá bùa.
Theo nét vẽ cuối cùng rơi xuống, phạm vi 10 mét xung quanh hai người ngồi, lập tức trở nên gió êm sóng lặng, yên tĩnh lắng đọng.
Sau khi uống hết nửa lon bia, động tác thiếu niên vẽ bùa càng thêm phá lệ tiêu sái cùng uyển chuyển.
Đi theo nam nhân đến cái ghế dài bên bờ sông, Quý Lam Xuyên trầm mặc mà ngồi ở bên cạnh đối phương.
Dựa theo thiết lập của nguyên chủ, giờ phút này cậu nên thức thời mà tìm đề tài để nói mới đúng.
Nhưng không biết vì sao, Quý Lam Xuyên rất chắc chắn rằng, Tần Chinh sẽ không hoài nghi thân phận của mình.
Góc cạnh của khối ngọc cộm đến lòng bàn tay phát đau.
Tần Chinh chú ý đến chi tiết này, liền nhẹ nhàng gỡ ngón tay thiếu niên ra, rồi cầm lấy miếng ngọc kia.
“Đây là đính vật dính ước của ba mẹ Chung Dao.”
Nhìn chằm chằm vết đỏ hình giọt nước trên lòng bàn tay trái, Quý Lam Xuyên khẽ cười một tiếng: “Đáng tiếc, bọn họ sinh ra một cô con gái có số mệnh không tốt.”
Nếu không phải gặp đúng đạo sĩ có thủ đoạn nhẫn tâm là mình, thì sẽ không có ai đồng ý với thỉnh cầu mãnh liệt muốn hồn phi phách tán.
“Cậu quá mềm lòng.”
Thấy thiếu niên tính trẻ con mà đem lon niết bẹp, Tần Chinh dung túng, lấy một lon bia khác đặt vào trong tay đối phương.
Người này từ đầu tới đuôi đều không nợ Chung Dao cái gì, lại cố tình bởi vì một khối ngọc có chuyện xưa mà do dự phiền lòng.
Tần Chinh chính là điển hình tư duy thương nhân, tiền hóa hai bên thoả thuận xong.
Vô luận Chung Dao kết cục như thế nào, thì đó cũng là lựa chọn của cô ta.
Lần đầu nghe được người khác nói mình mềm lòng, trong miệng thiếu niên còn hàm chứa bia, liền thấp giọng cười một tiếng.
Sinh tử coi nhẹ, Quý Lam Xuyên đối với việc Chung Dao tán hồn, nhiều nhất chỉ là nhất thời cảm khái.
Chân chính làm cậu tâm phiền ý loạn, chính là người nam nhân trước mắt này, bỏ xuống mọi công việc để chạy đến tìm mình.
Quý Lam Xuyên không phải kẻ ngu dốt, nhưng cậu lại thật sự đoán không ra tâm tư của Tần Chinh.
Đối phương trước nay đều là một bộ biểu tình nghiêm túc đứng đắn.
Cho dù có ngẫu nhiên lơ đãng thân mật, thì cũng có thể hiểu là yêu thích săn sóc vãn bối.
Tuy rằng cốt truyện ban đầu đã hoàn toàn đi chệch hướng, nhưng tính cách của vai chính công thụ chưa bao giờ suy sụp.
Trước khi Chung Dao đem lời nói ra, Quý Lam Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới, Tần tam gia cấm dục đến nỗi muốn nhận một đứa con thừa tự, lại đi thích một người.
Đặc biệt lại còn là mình — một người xuyên thư.
Những chuyện của một tháng qua từng chút hiện lên trước mắt, Quý Lam Xuyên đau đầu vì có hai tiểu nhân đang ồn ào tranh chấp ở trong đầu.
Cố ý muốn làm cho bản thân say mà ngủ, thiếu niên không còn khắc chế, bên chân rất nhanh liền xuất hiện một đống vỏ lon bia.
Tần Chinh nghĩ tới nghĩ lui cũng tìm không ra được nguyên nhân đối phương khác thường, thậm chí hắn còn nghĩ tới đứa con nuôi kia.
Hắn ngăn lại tay phải thiếu niên muốn lấy bia uống nữa, không dung túng mà cự tuyệt nói: “Đủ rồi.”
Đây là điểm mấu chốt hắn ở trong lòng đã đặt ra cho đối phương.
Một khi quá giới, vô luận thiếu niên có làm nũng chơi xấu thế nào.
Hắn cũng sẽ không dung túng đối phương tiếp tục thương tổn thân thể của mình.
Đôi mắt say lờ đờ mê ly, thiếu niên bĩu đôi môi hồng thủy, gằn từng chữ một mà “La lối khóc lóc”.
“Tôi, muốn, uống, nữa”.
Ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói.
Con thỏ ngốc nuôi trong nhà bắt đầu phản nghịch.
Tần tam gia ở thương chính hai giới hô mưa gọi gió, lúc này cũng chỉ có thể nhanh chóng đem tất cả bia giấu đi.
Men say tác động, mặc kệ là mình có thanh tỉnh hay không.
Thiếu niên ôm cánh tay của nam nhân, đôi mắt phượng ngấn nước như sắp khóc: “Vì cái gì mà không cho tôi uống?”
Linh đài theo chủ nhân thất thủ, lá bùa linh khí do Quý Lam Xuyên điều khiển cũng tiêu tan.
Gió thu lại nổi lên, sợ đối phương lại phát sốt cao.
Tần Chinh không đành lòng mà kéo túm thiếu niên đứng dậy, sau đó chặn ngang ôm lấy người lên.
Áo sơmi cùng áo khoác bị vò đến nhăn bèo nhèo, trên tay còn xách theo một “Túi rác” nồng nặc mùi mạch nha.
Nhìn lại 35 năm nhân sinh, Tần tam gia thật sự là rất có ít thời khắc chật vật như vậy.
May mắn, con ma men này không tiếp tục đòi nháo nữa.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nam nhân, thiếu niên sợ lạnh đánh cái rùng mình, rồi ngoan ngoan mà nép vào trong lòng ngực đối phương.
Đem khối ngọc cùng túi bia đặt ở ghế phó lái, Tần Chinh khom lưng, cẩn thận đặt thiếu niên nằm xuống ghế sau rộng rãi.
PHơi thở đan xen, nam nhân không dính một giọt bia ánh mắt thâm trầm, nhưng vẫn là ẩn nhẫn không có vượt khuôn.
Vô luận là cảnh ở trong mơ có càn quấy chiếm đoạt đến đâu, hắn cũng không nỡ làm cho đối phương khổ sở ở trong hiện thực.
Chung Dao là ví dụ trước mắt, hắn tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của tên ngu xuẩn Tống Nghĩa kia.
“Đau”
Không cẩn thận đụng vào đỉnh đầu, thiếu niên lý trí đi mất mà ủy khuất mở to đôi mắt.
Nhìn thấy nam nhân quần áo xộc xệch muốn rời khỏi, đầu óc bị hỗn độn, cậu theo bản năng vươn tay túm lấy cà vạt của người kia.
Căn bản là không nghĩ tới sẽ bị thiếu niên “Đánh lén”, Tần Chinh không hề phòng bị mà thân thể nghiêng một cái.
Nửa đời anh danh hủy hoại chỉ trong chốc lát, hơn nửa người đặt ở trên người đối phương.
Nam nhân nghe thấy thiếu niên ở bên tai mình, mềm mềm mại mại mà đặt câu hỏi.
“Tần Chinh, có phải là anh thích tôi đúng không?”
Không rảnh ý đến cách xưng hô khác thường và không quy củ của người này.
Tần Chinh trong lòng cả kinh, theo phản xạ mà ngồi dậy nhìn xem đôi mắt của thiếu niên.
Hai đuôi Âm Dương Ngư ở đáy mắt choáng váng mà chuyển động, vô luận nhìn như thế nào, đối phương đều là một bộ dáng đang nói lời say.
Trong lòng hiểu rõ, nam nhân dùng bàn tay thô ráp vuốt ve cánh môi thiếu niên: “Quý Lam, lời này là ai nói cho em?”
—— Với sự trì độn trong tình yêu của con thỏ ngốc này, tuyệt đối không thể ở trong mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi mà thông suốt được.
“Chung Dao.”
Hai mắt khép hờ, thiếu niên khó chịu dùng đầu lưỡi đẩy “Dị vật” đang đè lên môi mình ra.
“Cô ta nói anh thích tôi, còn bảo tôi mau, mau……”
Trực giác nhạy bén của động vật nhỏ xuất hiện, khiến cậu kịp thời nuốt xuống sau một câu.
Tần Chinh không nghe rõ mấy chữ cuối cùng, hắn hơi hơi cúi người, môi mỏng cơ hồ muốn hôn lên miệng thiếu niên: “Vậy còn em, em là nghĩ như thế nào?”
“Tôi không biết.”
Túm chặt cà vạt trong tay, thiếu niên mặt mày ửng đỏ không thuận theo mà truy vấn: “Tần Chinh, anh rốt cuộc có thích tôi hay không?”
“Chung Dao, cô…….Ngô!”
Không muốn nghe thấy tên người khác từ trong miệng đối phương, nam nhân cúi đầu, không thể nhịn được nữa mà hôn lấy cái miệng nhỏ luôn lải nhải của thiếu niên.
Say rượu vô lực, hô hấp không thuận, thiếu niên chưa bao giờ hôn ai cùng không có kinh nghiệm, liền theo bản năng há miệng.
Sau đó bị đối phương dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng thành công đoạt đất.
Răng nanh không ngừng mài cắn lên đôi môi căng mọng hồng hào.
Nam nhân đè lại thiếu niên ăn đau muốn chạy trốn, đáy mắt tràn đầy một mảnh gió lốc áp lực.
“Cô ta nói không sai.”
——Tôi thích em, thích đến mức sắp đem chính mình bức điên.
➖➖➖➖➖.