15.
Gần đây, cuộc sống của mẹ kế và Chu Vi Vi không quá tốt.
Mẹ kế lo lắng vì bụng của bà ta mãi không có động tĩnh gì, ăn đủ thứ để bồi bổ xong lại lao vào tập gym như điên.
Vừa dưỡng sức, vừa giữ dáng vô cùng mệt mỏi.
Còn Chu Vi Vi là do vấn đề nhập học.
Đúng như tôi dự đoán, không có bất kì trường đại học nào muốn nhận chị ta, thậm chí ngay cả đợt tuyển sinh thứ hai cũng không trường nào nhận.
Hiện tại chị ta chỉ còn lại hai con đường, một là học cao đẳng tư thục, hai là học lại.
Nhưng chị ta có tiền án như vậy, cho dù học lại, cũng chưa chắc có trường cao đẳng, đại học nào chịu nhận.
Quan trọng hơn, học lại một năm nữa, không biết chị ta có thể thi được điểm như hiện tại hay không.
Thi đại học 632 điểm, cuối cùng lại chỉ có thể học trường cao đẳng tư thục, điều này như muốn giết chết chị ta vậy.
“Vi Vi, bây giờ con tính thế nào? Con định học cao đẳng tư thục hay là học lại?” Ba tôi hỏi.
Chu Vi Vi cắn môi, nước mắt im lặng chảy dài: “Dượng, con không muốn học cao đẳng, rõ ràng điểm thi của con cao như vậy, tại sao con không thể đỗ đại học?”
Ba tôi liếc mắt nhìn chị ta: “Con còn mặt mũi mà nói mà? Hoàn cảnh của con bây giờ không phải do con tự chuốc lấy sao? Có ai bắt con tìm người xé bài thi của em gái con à?”
“Nếu như không phải con muốn hại người khác, với điểm thi 632 của con, không phải dễ dàng đỗ được một trường đại học tốt sao?” Ba tôi như sát muối vào vết thương của Chu Vi Vi.
Nghe vậy, Chu Vi Vi càng khóc to hơn.
Mẹ kế nhìn chằm chằm ba tôi, dịu dàng nói: “Nếu tình hình đã như vậy rồi, chúng ta cùng tìm trường cao đẳng tốt một chút, hiện tại không có đại học nào muốn nhận con, nếu như học lại một năm, cũng chưa chắc các trường đại học sẽ chịu nhận con.”
“Nhưng cũng may trong nhà mình mở công ty, sau này con tốt nghiệp, trực tiếp về công ty nhà mình làm, học vấn thế nào, cũng không ảnh hưởng quá lớn.”
Mặc dù mẹ kế cố gắng an ủi Chu Vi Vi, nhưng chị ta vẫn không cam tâm.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Thử hỏi có ai thi được 632 điểm lại bằng lòng học cao đẳng không?
Tôi cười phụ họa: “Dì Đỗ nói đúng, nếu học lại một năm, điểm của chị gái lại thấp hơn, đến lúc đó trường cao đẳng cũng chẳng thể đỗ.”
“Trường hợp của chị gái vẫn còn nhiều cơ hội, mọi người còn nhớ Triệu Hà đã xé bài thi của con không? Cô ấy bị hủy bỏ tư cách dự thi, ngay cả kết quả thi lần này cũng không được công nhận, nửa đời sau cứ như vậy mà bị hủy mất.”
Nghe tôi nhắc đến chuyện này, ba tôi tức giận nói: “Vi Vi còn may mắn, gặp được em gái tốt bụng, lương thiện như Mãn Mãn, con bé đồng ý không truy cứu trách nhiệm, nếu không kết cục của Vi Vi cũng giống như Triệu Hà thôi.”
Sau đó ba tôi quyết định Chu Vi Vi không học lại mà nhập học ở một trường cao đẳng tư thục.
Chu Vi Vi tức giận, tuyệt thực cả ngày.
Tôi cứ tưởng mẹ kế sẽ lo lắng cho Chu Vi Vi, không nghĩ tới hôm sau bà ta lại tiếp tục ngâm mình ở phòng tập thể thao.
Tôi nhìn những danh mục thanh toán gần nhất của bà ta, quyết định khiêu khích thêm một chút.
Sắp đến khai giảng, tôi cũng không còn nhiều thời gian dành cho hai mẹ con nhà này.
16.
Trước ngày nhập học, tôi ngỏ ý mời mẹ kế đi dạo phố cùng mình, mua thêm vài bộ quần áo mới.
Mẹ kế có lẽ cũng hiểu rằng tôi nắm tài chính của cả nhà, muốn lấy lòng tôi bèn nhanh chóng đồng ý.
Tôi đưa mẹ kế đến cửa hàng tôi hay mua sắm, thử vài bộ quần áo, thậm chí không cần nhìn giá, ngay lập tức kêu nhân viên gói lại, thanh toán.
Nhưng bà ta không biết, tôi thường xuyên mua đồ ở cửa hàng này, cũng biết rõ giá cả của họ, cho nên tôi mới dám giả vờ như vậy.
Nhưng đối với mẹ kế vốn không có nhiều tiền tiết kiệm trong tài khoản mà nói, bà ta rất ghen tị.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, mẹ kế liên tục nói: “Mãn Mãn, con thật may mắn, không giống như Vi Vi, chỉ có thể mua quần áo online.”
Tôi cụp mắt nhìn bụng mẹ kế, cố ý nói: “Vậy dì Đỗ phải cố gắng sớm sinh con trai cho ba con, nếu một ngày ông ấy vội vàng muốn có con trai, dì lại không thể sinh thì…”
“Khả năng dì và chị gái chỉ có thể chọn quần áo rẻ tiền khi mua hàng online thôi.”
Vẻ mặt mẹ kế xấu hổ đỏ bừng, mang theo khó xử.
Bà ta nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Gần đây dì vẫn luôn chuẩn bị mang thai, dì cũng mong sớm có tin vui.”
“Dì phải cố gắng lên.” Tôi đặt tất cả túi mua sắm vào cốp xe, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
Mẹ kế vòng qua ghế lái, chuẩn bị khởi động xe.
Tôi lại nói: “Khương gia chúng ta không đến mức có hoàng vị để thừa kế, nhưng cũng có một công ty lớn, vì vậy không thể không có con trai thừa kế.”
Bà ta không giữ được bình tĩnh.
Nhưng tôi chưa dừng lại ở đó: “Vì vậy, dì Đỗ à, nếu dì không sinh được con trai, chưa cần con nói gì, ba con sẽ đuổi mẹ con dì đi trước đấy.”
“Dì đã 41 tuổi rồi, hoa tàn ít bướm, về sau làm sao có thể kiếm người tốt hơn ba con?”
Mẹ kế cười khẩy nói: “Con trai chắc chắn sẽ có, Mãn Mãn, cho dì Đỗ một ít thời gian, dì cam đoan con sẽ có em trai để kế thừa công ty.”
Tôi chậm rãi nhếch khóe môi: “Được, con chờ tin vui từ dì, nếu dì có thể mang thai, con thưởng nóng cho dì 20 vạn, nếu có thể sinh con trai con sẽ bảo ba mua cho dì một căn nhà, người đứng tên là dì luôn.”
Nghe vậy, vẻ mặt xấu hổ của mẹ kế ngay lập tức chuyển thành vui sướng.
Bà ta lạc giọng hỏi: “Mãn Mãn, có phải con đang nói đùa, dỗ dì vui vẻ không?”
Tôi mỉm cười: “Sao dì nghĩ thế, chỉ cần dì sinh con trai cho ba, dì chính là công thần của Khương gia ta, một căn nhà vẫn chưa đủ ấy chứ?”
Nhưng điều kiện tiên quyết là đứa bé này phải là con của ba tôi.
Mẹ kế vui mừng đến mức khi lái xe, tay vẫn còn hơi run.
Mặc kệ vì muốn giữ vị trí của mình hay vì căn nhà, tôi nghĩ bà ta sẽ làm mọi cách để bản thân mang thai càng sớm càng tốt.
17.
Mẹ kế rất cố gắng.
Để có thai, bà ta còn lén nhờ người tìm một số bài thuốc, mẹo dân gian.
Nhưng mãi mà bụng của bà ta vẫn chưa có động tĩnh gì.
Thi thoảng tôi lại quan tâm, hỏi thăm về chuyện có thai, tôi có cảm giác bà ta sắp lo lắng đến hói đầu rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã đến Tết Nguyên đán.
Trường chúng tôi đang trong kì nghỉ đông, ngay khi tôi vừa về đến nhà, mẹ kế tới phòng tôi, gõ cửa, trên tay còn cầm thứ gì đó.
“Dì Đỗ, dì tìm con có việc gì không?” Tôi cau có hỏi.
Bởi vì bà ta mãi không thể mang thai,khoàng thời gian này, tôi vô cùng thiếu kiên nhẫn với bà ta, còn thu hồi luôn thẻ phụ.
Mẹ kế vẻ mặt tươi cười đưa que thử thai cho tôi: “Mãn Mãn, con sắp có em trai rồi.”
Tôi sững người một lúc, lập tức cười tươi: “Dì Đỗ, dì có thai rồi?”
Mẹ kế gật đầu: “Sáng nay dì mới kiếm tra thử, dì chưa nói với ba con, muốn nói con biết trước.”
Tôi lập tức hiểu ra: “Dì Đỗ muốn con thực hiện lời hứa 20 vạn tệ phải không? Dì yên tâm, chỉ cần đứa bé này là của ba con, con lập tức chuyển tiền cho dì, chuyện căn nhà con cũng nói với ba con luôn.”
Nụ cười trên mặt mẹ kế đông cứng lại: “Mãn Mãn, con nói gì vậy, dì với ba con là vợ chồng, đứa bé không phải của ba con thì của ai được nữa?”
Tôi cúi mặt, che giấu ý cười trong mắt, thầm nghĩ: Không ai nói trước được điều gì.
18.
Đêm đó, ngay khi ba tôi đi làm về, mẹ kế không hể chờ đợi thêm nữa, hào hứng thông báo bà ta đã mang thai.
Mẹ kế đặt que thử thai và kết quả siêu âm trước mặt ba tôi, rạng rỡ cười nói: “Ông xã, chúc mừng anh, anh sắp được làm ba rồi.”
Chu Vi Vi khiêu khích nhìn tôi, sau đó quay sang ba tôi, mong chờ phản ứng của ông.
Nhưng ba tôi không tỏ ra vui mừng như họ mong muốn.
Ngược lại, vẻ mặt ba tôi dần sa sầm lại.
Ông cầm kết quả siêu âm trên bàn, nghiêm túc xem xét, sau đó hỏi: “Em có chắc đây là kết quả siêu âm của em không?”
Mẹ kế tỏ vẻ khó hiểu:
“Em chắc chắn. Anh sao vậy? Anh không thấy vui à?”
Ba tôi ẩn ý nói: “Vui chứ, sao anh có thể không vui được, để cẩn thận hơn, mai anh đưa em đi khám lại.”
Nghe vậy, mẹ kế thở phào nhẹ nhõm, cúi người hôn lên mặt ba tôi: “Em nghe anh.”
……
Sau khi xác nhận tối nay không có trò vui để xem, tôi trở về phòng.
Ngay khi tôi chuẩn bị đi tắm, Chu Vi Vi không mời mà đến.
Sau gần nửa năm không gặp Chu Vi Vi bắt đầu học cách trang điểm đậm, sự thù địch giữa hai lông mày càng nặng hơn.
Chị ta hả hê nói: “Khương Mãn, mày không ngờ tới phải không, mẹ tao vẫn có thể mang thai, những ngày tháng tốt đẹp của mày sắp chấm dứt rồi.”
“Cuộc sống của ai chấm dứt còn chưa biết đâu.” Tôi đột nhiên bật cười, “Chị quên à, tôi là người nắm giữ tài chính của cái nhà này cơ mà.”
“Căn nhà chị đang ở, cũng là của tôi, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể đuổi mẹ con chị đi bất cứ lúc nào, hiểu không?”
Chu Vi Vi khinh thường hừ một tiếng: “Đấy là trước kia thôi, bây giờ mẹ tao mang thai, mày cũng không phải đứa con duy nhất của dượng, mày nghĩ ông ấy sẽ cho mày tất cả tài sản à?”
Chu Vi Vi không che giấu ác ý cùng đắc ý của mình.
Chị ta vênh váo nói: “Công ty của dượng sau này sẽ thuộc về em tao, còn mày, mày sẽ chẳng có cái gì cả.”
Tôi bị Chu Vi Vi chọc cho bật cười: “Đừng chỉ tiêu tiền vào mỹ phẩm, chị để dành tiền mua thêm ít hạt óc chó mà ăn.”
Chu Vi Vi sửng sốt: “Ý mày là sao?”
“Ăn nhiều bổ não.”