Chương 10
Nửa tháng sau, Thịnh Kiều hoàn thành cảnh quay. Tiến độ của đoàn phim cũng gần kết thúc. Ai cũng luyến tiếc Thịnh Kiều, còn làm cho cô một bữa tiệc sát thanh lớn. (sát thanh = hết lịch quay, mỗi diễn viên sẽ có ngày sát thanh khác nhau)
Đang ăn một nửa, điện thoại vang lên, là Cao Mỹ Linh gọi.
“Chuẩn bị đi, xe đã đến ngoài cửa.”
Cao Mỹ Linh trở về, ngày tháng thanh nhàn ở đoàn phim cũng nên chấm dứt rồi. Thịnh Kiều nâng ly uống cạn, vẻ mặt thấy chết không sờn, đi ra ngoài.
Phương Bạch mở cửa, Cao Mỹ Linh ngồi ở ghế sau, ngẩng đầu thấy cô liền không kiên nhẫn nhíu mày.
“Còn chờ cái gì, mau lên xe.”
Thịnh Kiều kéo cửa chuẩn bị vào xe, sau lưng xuất hiện một đoàn người, đều là nhân viên công tác của đoàn phim, mỗi người đưa cho cô một ít lễ vật.
“Tiểu Kiều, sao phải đi gấp như vậy, mọi người còn chưa kịp tặng quà cho em.”
Thịnh Kiều đứng lại, nhận lấy từng món quà, vừa cười vừa nói.
“Vì có chuyện cần làm, không sao mà, lần sau chúng ta lại gặp nhau. Mọi người đều đã thêm wechat, nhớ giữ liên lạc với em nha.”
Mọi người lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt. Thịnh Kiều lên xe, đưa mắt nhìn qua cửa sổ, cùng mọi người vẫy tay, giống như đang tham dự fan meeting. Cao Mỹ Linh ngồi bên cạnh, vẻ mặt khiếp sợ.
Trứng thối Thịnh Kiều đi nơi nào đều bị người người xa lánh, sao hiện giờ lại được hoan nghênh như vậy?
Phương Bạch vẫn chưa biết chuyện ân oán giữa hai người nên thấy Cao Mỹ Linh giật mình khó hiểu thì cậu liền hớn hở giải thích.
“Cao tỷ không biết đâu, Kiều tỷ chính là được cả đoàn phim sủng (yêu thương, cưng chiều) đó.”
Cao Mỹ Linh đưa ánh mắt phức tạp nhìn cái người đang vui vui vẻ vẻ ngồi bên cạnh mở quà. Không rõ vì sao, trong lòng nàng nảy lên cảm giác bất an. Sau khi xe chạy, nàng liền đánh gãy hành động mở quà của Thịnh Kiều.
“Ngày mai lúc 9 giờ sáng sẽ có một buổi chụp hình cho tạp chí, buổi chiều có một buổi phỏng vấn với phóng viên…” – lấy trong túi ra 2 văn kiện – “… nơi này có 2 kịch bản, quay cùng thời gian nên chỉ có thể chọn một. Đừng nói là tôi không cho cô cơ hội lựa chọn. Tự quyết định thích cái nào đi.”
Thịnh Kiều liếc mắt, là 2 phim cổ trang, cô cũng không tốn thời gian đọc kỹ, quay đầu cười tủm tỉm hỏi Cao Mỹ Linh.
“Cao tỷ, dạo này tâm trạng có tốt không?”
Cao Mỹ Linh trắng mắt liếc một cái.
“Lo chuyện của cô là được. Đừng gây thêm chuyện thì tâm tình của tôi liền tốt.”
Thịnh Kiều ngoan ngoãn cúi đầu cười, nhưng trong lòng nghĩ: “Từ ngày mai bắt đầu, bà đừng mong có được tâm tình tốt.”
Bởi vì hồi chiều, Vượng Tử vừa nhắn tin qua wechat báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Thịnh Kiều hỏi cậu ta làm thế nào. Vượng Tử nói đã gửi cho Cao Mỹ Linh rất nhiều email quảng cáo có cài ngựa gỗ (trojan horse, một mã chương trình ẩn), sau khi bị cấy ngựa gỗ thì cậu ta có thể tuỳ ý thao tác trên thiết bị của Cao Mỹ Linh, không những cậu tiêu huỷ các tài liệu liên quan đến Thịnh Kiều mà còn phục hồi một ít lịch sử trò chuyện của Cao Mỹ Linh và người trong giới.
Thịnh Kiều đối với thủ đoạn hacker không hiểu gì, cô chỉ hứng thú với lịch sử trò chuyện mà Vượng Tử gửi qua. Trong đó có chuyện Cao Mỹ Linh bỏ tiền mua thuỷ quân, mua doanh tiêu hào, các thủ đoạn nhằm buộc chặt lưu lượng, bịa đặt bôi đen đối thủ. Thịnh Kiều phát hiện lúc trước cô từng ăn dưa (tin đồn) hắc một số nghệ sĩ, không ngờ là do Cao Mỹ Linh mua doanh tiêu hào xào bài mà có. Thủ đoạn của Cao Mỹ Linh không chỉ nhắm vào một đối thủ, vòng tròn người dẫm người, so với tưởng tượng của cô còn dơ bẩn hơn rất nhiều.
Vượng Tử lo lắng không biết Cao Mỹ Linh còn lưu ảnh chụp ở đâu khác hoặc trong tay bà ta có lưu ảnh chụp gốc. Nhưng Thịnh Kiều tin rằng loại người như Cao Mỹ Linh, tính cảnh giác cao lại không tin tưởng ai, sẽ không dễ dàng để lộ ảnh chụp cho người thứ hai thấy. Bởi vì trên cơ bản, bà ta lừa gạt Thịnh Kiều ký bản hợp đồng này là muốn cô trở thành cây hái ra tiền, không phải thực sự muốn huỷ hoạ cô. Huống chi lúc trước Thịnh Kiều vừa ngu xuẩn vừa yếu đuối, Cao Mỹ Linh căn bản không đem cô để vào mắt, cho nên sẽ không nghĩ đến chuyện chuẩn bị đề phòng cô. Mà đến cuối cùng, nếu thật sự họ bỏ sót, vậy chỉ có thể trách mệnh số không tốt. Lộ ảnh liền lộ ảnh. Làm việc gì đều phải nghe ý trời. Đã đi đến bước này, cô không còn gì để sợ nữa.
Tiếp thu hành trình công tác đâu đó, về đến nhà đã gần sáng.
Lâu rồi chưa về, cả căn nhà phủ một tầng bụi mờ. Thịnh Kiều quét dọn một chút, sau đó đi tắm, rồi lăn ra giường. Trước khi ngủ liền mở weibo dạo một vòng. Nhìn thấy tài khoản chính thức của “Phong Ngữ” có đăng bài chúc mừng cô đóng máy.
Sau đó có một loạt tài khoản chuyển phát (re-post) bài viết của “Phong Ngữ”, nói chuyện sôi nổi thuần một kiểu, mà đi đầu là Chung Thâm.
——Tiểu Kiều đi ngày đầu tiên, nhớ nàng.
Thịnh Kiều dùng tài khoản chính trả lời cậu ta
——muốn nhớ phải trả tiền.
Hình như Chung Thâm đang mở điện thoại nên lập tức đã hồi đáp.
——trả tiền rồi em sẽ trở lại bên người tôi sao? – còn kèm theo icon uỷ khuất rơi lệ.
——để xem anh trả nhiều hay ít.
Sau đó không thấy Chung Thâm nói nữa. Thịnh Kiều thoát ra, chuyển qua dùng tài khoản của Hậu viện hội, viết bài chúc các fans ngủ ngon. Lúc này wechat gửi nhắc nhở, mở ra mới thấy Chung Thâm vừa gửi qua cho cô 9999 tệ.
Thịnh Kiều cười không ngừng, nhấn nút huỷ giao dịch, gửi tin nhắn: “Đừng náo loạn. Ngủ đi.”
Chung Thâm nhắn lại: “Mau lên weibo trả lời anh~”
Thịnh Kiều không rõ đã xảy ra chuyện gì, lại đăng nhập tài khoản chính. Chung Thâm phát một bài trên weibo, chụp màn hình chuyển khoản, còn tag cô, hỏi.
——Vậy đủ không?
Cô còn chưa đuổi kịp tiết tấu nói chuyện của cậu ta, wechat lại vang lên tiếng nhắc nhở, nhìn qua liền thấy Phó Tử Thanh cũng chuyển khoản 10 ngàn tệ, nhiều hơn Chung Thâm đúng 1 tệ. Sau đó weibo cô lại bị tag. Phó Tử Thanh chụp màn hình, hỏi.
——Đủ chứ?
Cuộc trò chuyện của 3 người nhanh chóng leo lên hotsearch. Cộng động mạng không hẹn mà có chung một suy nghĩ: Chung Thâm và Phó Tử Thanh đang tranh sủng sao? Nhưng đối tượng lại là Thịnh Kiều… có gì đó sai sai rồi.
Nhớ lại những ảnh chụp vui vẻ ở hậu trường, cộng đồng mạng tỏ ra nghi hoặc, Thịnh Kiều trước giờ mang tiếng là người gặp người ghét, sao nhân duyên bỗng nhiên lại trở nên tốt như vậy?
Antifans không bỏ qua cơ hội châm chọc.
——phim đam mỹ lại biến thành phim đại nữ chủ, thiệt là có ý tứ à.
——đệch, tao lo lắng cốt truyện lần này sẽ xào thành chuyện tình tay ba.
——từ phim cho đến ngoài đời đều tự thêm đất diễn cho mình, giải ảnh hậu năm nay nên trao cho Thịnh Kiều đi.
——nghe đồn Thịnh Kiều năm nay sẽ chuyển sang hình tượng nữ cường, mọi người nên chuẩn bị đánh bóng đôi mắt, đừng để vẻ bán manh này lừa gạt thành fan.
——tôi đến chết cũng sẽ không làm fan của cô ta, loại người trơ trẽn.
——đoàn phim muốn xào couple tay 3 rồi, đừng cấp thêm nhiệt độ cho họ.
——chờ phim công chiếu, tôi muốn xem một bản cắt “không có Kiều”
……
Trên mạng xảy ra chuyện gì, Thịnh Kiều không quan tâm, cô đã sớm tắt đèn đi ngủ. Cô muốn dưỡng tinh thần thật tốt. Bởi vì ngày mai sẽ là ngày cô chính thức nói chuyện giải ước.
Hôm sau, buổi sáng, Thịnh Kiều vừa ăn sáng vừa mở máy tính lên weibo, vào tài khoản chính, tuyên bố yêu cầu được huỷ hợp đồng với Tinh Diệu, với lý do Tinh Diệu dùng thủ đoạn ép cô ký hợp đồng bất bình đẳng, yêu cầu Tinh Diệu lập tức ngừng xâm hại quyền lợi và giải ước, nếu không sẽ khởi tố bằng pháp luật. Bài post kèm theo 2 ảnh chụp, một là đơn khởi tố, một là bản hợp đồng.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Weibo tức khắc nổ tung.
Mọi người sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy qua chuyện minh tinh được trả lương hằng tháng?!? Một tháng chỉ trả 20 ngàn tệ? Còn là hợp đồng 20 năm? Cái này cũng quá thê thảm rồi. (3c – lảm nhảm ngoài lề, chuyện này thực ra không ghê gớm như truyện miêu tả, khác biệt văn hoá thôi, bởi vì idol của mình thuộc công ty JE bên Nhật, đúng là ký hợp đồng trả lương hằng tháng nè, tuỳ mức độ nổi tiếng mà tiền lương sẽ tăng theo năm tháng, đây còn là hợp đồng suốt đời đó. Nhưng không đến nỗi thảm như nữ chính, bởi vì idol mình nếu có quay quảng cáo hay đi show ngoài thì sẽ được chia thêm hoa hồng)
Cô vừa phát weibo, chưa đến 5 phút, điện thoại di động đã reng liên tục.
Cao Mỹ Linh gọi không ngừng. Thịnh Kiều không nhận ngay, cứ để nó reo. Cô bình thản ngồi uống sữa bò, sau đó ung dung mở máy. Cô còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã rống lên, âm thanh muốn xuyên qua điện thoại đâm thủng lỗ tai cô.
“Thịnh Kiều!!!!!! Cô đây là có ý gì?”
Thịnh Kiều không vội trả lời, thong thả nhấn nút ghi âm, sau đó mới cười cười nói.
“Ý trên mặt chữ, muốn giải ước. Lúc trước đã nói với chị, là chị không chịu nên em phải nhờ đến sự can thiệp của pháp luật.”
Cao Mỹ Linh thở phì phò.
“Cô không muốn làm người có phải không? Muốn chết chùm với tôi hả?”
“Cái gì mà chết chùm chứ, nghe chị đang nói kìa.” – Cô cười rộ lên – “Em cũng không phạm pháp, không phạm lỗi, có chết là các chị chết. Pháp luật sẽ bảo hộ em mà. Em sẽ sống tốt lắm.”
Cao Mỹ Linh thật không nghĩ tới, Thịnh Kiều sẽ đi đến bước đường đồng ý trả giá bất chấp như vậy, thoáng bình tĩnh lại.
“Được, Thịnh Kiều, cô đủ tàn nhẫn. Cô giỏi.” – âm thanh biến chuyển, trở nên ác độc – “Cô muốn bay lên sao, đừng quên cái giá phải trả là gì. Bị cắt đôi cánh là chuyện nhỏ, coi chừng đến mạng cũng không giữ được.”
“Cao tỷ, nói lời uy hiếp người khác là phạm pháp nha. Em chỉ muốn giải ước mà thôi. Năm năm qua, công ty kiếm đủ tiền từ em rồi đi. Nên thu tay thôi, sau này còn gặp mặt nhau, hảo tụ hảo tán thì tốt rồi.”
“Mơ tưởng!!!” – Cao Mỹ Linh bị cái vẻ nhàn nhã của cô làm cho tức điên lên – “Thịnh Kiều, tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ ở trong giới giải trí lăn lộn nữa. Chuyện kia mà truyền ra, tôi sẽ cho cô không thể ngẩng đầu làm người.”
Thịnh Kiều không cười, lãnh đạm nói.
“Tôi chưa từng làm sai chuyện gì. Tôi không thể lựa chọn xuất thân của mình, không thể lựa chọn cha mẹ sinh ra tôi là ai, nhưng tôi có thể lựa chọn, hoặc là tự do hoặc là mặt mũi trong miệng chị.” – cô dừng một chút – “Văn kiện sẽ được gửi đến công ty. Hy vọng công ty sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định, là trực tiếp giải ước hay là kiện tụng ở toà.”
Trực tiếp giải ước là tốt nhất. Nhưng Kiều Vũ từng nói, không có khả năng họ sẽ đồng ý chuyện này. Bởi vì một khi họ đồng ý, chẳng khác nào thừa nhận bọn họ đã dùng thủ đoạn để hiếp bức cô ký hợp đồng, đối với hình tượng của công ty sẽ tạo ra đả kích trí mạng. Bọn họ sẽ lựa chọn tố tụng, thời gian kéo dài, nhiệt độ sẽ hạ, mặc kệ kết quả ra sao, vẫn tốt hơn đứng trên mũi sào đón gió dư luận. Huống chi, Thịnh Kiều chơi họ một vố như vậy, họ có thể nào thả cô đi dễ dàng. Kiện tụng kéo dài nửa năm, họ nhất định sẽ đè cô đến chết.
Cao Mỹ bỏ lại một câu trước khi cúp máy.
“Cô chờ đó.”
Thịnh Kiều uống hết ly sữa bò, cảm giác giống như được giải thoát, thở ra một hơi.
Điện thoại vẫn reng không ngừng. Trong giới cô không có bằng hữu, thời điểm này liên hệ với cô chỉ có thể là 2 người. Cô không trả lời điện thoại mà trực tiếp tạo nhóm trên wechat, kéo Chung Thâm và Phó Tử Thanh vào, sau đó mở tiếng.
Vừa vào liền nghe tiếng gào thét của Chung Thâm, giống như đang khóc tang.
“Hôm nay tôi phải giết Tinh Diệu a~~~ không ngờ lại áp bức Kiều Kiều như vậy… ôi, Kiều Kiều a~ em có sao không? Kiều Kiều a~ em thật khổ…”
“Đừng có hét.” – bọn họ hai người còn chưa quay phim xong, vẫn ở đoàn phim, Phó Tử Thanh giật điện thoại, mặc dù hắn cũng tức giận nhưng điều chỉnh tâm tình tốt hơn Chung Thâm rất nhiều, mở miệng hỏi – “Kiều Kiều, có cần bọn anh giúp đỡ gì không?”
Thịnh Kiều suy nghĩ.
“Nếu có thể, giúp tôi chuyển phát là được.”
Chung Thâm ở bên cạnh rống lớn.
“Đã làm từ sớm. Nguyên đoàn phim, đến cả dì quét rác cũng đã chuyển phát rồi a~ Anh nói này Kiều Kiều, em đừng sợ. Đoàn phim của chúng ta sẽ là hậu thuẫn kiên cường cho em. Đánh chúng nó. Mướn luật sư giỏi nhất, đánh chết chúng nó, buộc pháp luật phải trừng trị chúng nó. Nếu không đủ tiền, em cứ nói, anh đem nhân sâm trong nhà đi bán để chi viện cho em.”
Thịnh Kiều cười rộ lên.
“Được rồi được rồi… yên tâm đi, nếu đã bắt đầu thì sẽ làm đến khi chiến thắng mới thôi.”
Âm thanh bên kia hạ xuống, giống như hai người họ đổi sang một chỗ vắng người hơn. Phó Tử Thanh ngập ngừng mở miệng hỏi.
“Tiểu Kiều, có phải em có nhược điểm trong tay họ không? Trong bài viết em nói họ dùng thủ đoạn, là ý gì?”
Thịnh Kiều cười cười.
“Không cần lo lắng, đã giải quyết rồi.”
Phó Tử Thanh nhẹ thở ra.
“Vậy thì tốt. Nếu cần gì, em cứ mở miệng. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đứng bên em.”
Chung Thâm đứng bên cạnh dùng hết sức bình sinh rống lên.
“Là chúng ta chứ. Nếu cần gì, em cứ mở miệng. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ đứng bên em.”
Thịnh Kiều cảm động trong lòng.
Tắt điện thoại, cô lại vào nhóm chat của đoàn phim trấn an mọi người một chút. Những người khác thì cô không trả lời. Sau đó cô mở máy tính, vào Hậu viện hội phát bài thông báo cho 9 thành viên chuẩn bị chiến đấu. Đúng lúc này, điện thoại lại reng.
Màn hình hiển thị: bảo bối.
Tay Thịnh Kiều run lên.