Lương Chân đứng nghiêm cầm điện thoại. Phản ứng đầu tiên của cậu là vừa nghe nhầm. Làm sao Thiệu Minh Âm có thể đánh người? Làm sao mà Thiệu Minh Âm, người luôn bình tĩnh và hòa nhã với mọi người, lại có thể đánh người?
Lương Chân bắt đầu bước ra ngoài cửa, nói chính xác là xông ra. Chị Triệu nghe thấy tiếng Lương Chân thở dốc, vội vàng nói rõ với cậu tình hình để cậu không quá hoảng hốt.
“Lương Chân, cậu đừng đến cục thành phố, chắc chắn tiểu Triệu đang trên đường về.” Chị Triệu nói qua điện thoại, “Giữa trưa nay chúng tôi nhận được điện thoại báo cáo rằng có một nhóm người tụ tập hút ma túy trong KTV. Tiểu Thiệu và một đồng nghiệp khác đã đến xem. Không bắt được người, nhưng tiểu Thiệu ngửi thấy trong phòng có mùi nên đã lục soát. Lục soát được một nửa thì chủ quán KTV tới, thái độ rất ngang ngược. Sau khi đồng nghiệp kia trở về cũng nói rằng ông chủ mắng người vô cùng khó nghe. Cuối cùng, vì không tìm được gì, ông chủ kia càng được đà lấn tới, vu oan tiểu Thiệu nói cậu ấy lục soát kĩ như vậy có phải vì cũng muốn thử nhưng không đủ tiền mua…Tiểu Thiệu vẫn luôn không tức giận không phản bác, nhưng nghe được câu cuối cùng thì đột nhiên động thủ, không ai ngăn được…”
“Sau đó thì sao?” Lương Chân hỏi. Lúc này cậu đã chạy ra đến cửa của khu trọ.
“Sau đó cả hai đều phải đến cục thành phố. Đó là chuyện xảy ra chiều nay. Vừa rồi người bên cục báo đã thả người. Cậu không cần phải quá lo lắng, chắc sắp về rồi…”
Lương Chân nói cảm ơn chị Triệu, cậu cúp điện thoại rồi định bắt taxi. Nhưng khu trọ này vắng vẻ, Lương Chân đi từ cửa này sang cửa khác mà vẫn không thấy một chiếc taxi nào. Sau đó, cậu đứng bên cạnh cánh cổng sắt, chuẩn bị gọi lại cho Thiệu Minh Âm thì liếc mắt thấy ánh đèn pha.
Lương Chân ngẩng đầu và thấy một chiếc xe cảnh sát sắp chạy đến đây, nhưng cậu nhận ra đây không phải biển số xe quen thuộc. Khi nhìn thấy người đang cầm vô lăng, chân Lương Chân vừa chuẩn bị bước lên đã thu lại.
Cậu đứng trong bóng râm đằng sau cánh cổng sắt, thế nên cả Lăng Chiếu và Thiệu Minh Âm trên xe đều không nhìn thấy có một người đứng cách đó không xa. Sau khi xe dừng lại, hai người không xuống xe ngay. Lương Chân không thể nghe được họ đang nói gì, nhưng cậu có thể nhìn thấy hai đốm lửa đỏ.
Cậu nhìn thấy Thiệu Minh Âm hạ cửa sổ ghế phó lái, khuỷu tay chống lên đó một lúc lâu, thỉnh thoảng anh hạ tay xuống phẩy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ. Lương Chân nhìn thấy những đốm lửa nhỏ theo tàn thuốc rơi xuống từ những ngón tay run run, khi đó cậu mới biết, hóa ra Thiệu Minh Âm cũng hút thuốc.
Có thể họ không nói chuyện, bởi vì Lương Chân không thấy hai người đối mặt. Khi điếu thuốc cháy được một nửa, Thiệu Minh Âm xuống xe, đóng cửa xe rồi cũng không nói tạm biệt hay phất tay, mà anh đi thẳng về phía khu trọ. Lương Chân cảm giác mình không cần phải trốn nữa, nên cậu bước ra từ bóng râm. Thiệu Minh Âm hiển nhiên không nghĩ Lương Chân sẽ ở đây. Điếu thuốc mà anh đang kẹp giữa hai ngón tay, không ném cũng không hút nữa.
Vào đêm tháng giêng, thời tiết ẩm ướt và lạnh lẽo ở miền Nam rất khó chịu. Rõ ràng Thiệu Minh Âm có thể mặc áo khoác đồng phục, nhưng anh chỉ vắt nó trên cánh tay. Lương Chân đến gần và cởi áo khoác lông của mình xuống, cậu choàng lên người Thiệu Minh Âm rồi liếc mắt nhìn ra sau, nhận thấy Lăng Chiếu vẫn đứng đó nhìn về phía này, cậu liền vẫy tay với hắn.
Tuy nhiên, Thiệu Minh Âm vẫn không quay đầu lại, anh lãnh đạm đi lên phía trước. Đến khi về đến nhà anh vẫn im lặng không nói một lời, điều đó khiến Lương Chân dù có một đống câu hỏi, nhưng cậu không biết hỏi từ đâu.
Lương Chân rất hoảng loạn. Cậu chưa bao giờ thấy Thiệu Minh Âm như lúc này. Tay chân cuống cuồng muốn an ủi anh nhưng không biết nên an ủi từ đâu. Thiệu Minh Âm cũng biết lần này anh không đúng, anh miễn cưỡng thoáng mỉm cười với Lương Chân, rồi nói anh sẽ đi tắm trước.
Lương Chân ngồi trên mép giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm. Nếu như bình thường, khẳng định cậu sẽ mặt dày mày dạn đi vào tắm cùng Thiệu Minh Âm, nhưng hôm nay cậu cũng không có tâm trạng, hơn nữa còn lo nghĩ, không biết tiếp theo mình nên nói gì, nên làm gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thiệu Minh Âm đang sạc ở đầu giường rung lên. Ban đầu, Lương Chân định hướng phòng tắm báo anh một tiếng, nhưng thoạt nhìn tên người gọi, cậu do dự. Cậu cầm điện thoại đang rung lên, ấn nút “Nhận cuộc gọi.”
Người ở đầu bên kia “Này” một tiếng, thấy không có đáp lại, hắn nói thẳng:”Thẻ ID của cậu rơi trong xe tôi”. Lương Chân mở miệng hỏi xe hắn vẫn đỗ ở chỗ cũ sao, hắn im lặng vài giây rồi “Ừ”. Sau đó Lương Chân cúp điện thoại, cậu không nói với Thiệu Minh Âm mà chỉ nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài. Khi ra đến cổng, Lăng Chiếu đang chờ cậu trên xe. Lương Chân bước đến cạnh xe, thay vì gõ cửa, cậu trực tiếp mở cửa và ngồi vào.
Trời lạnh, trong xe mở điều hòa, ấm áp dễ chịu hơn hẳn bên ngoài. Trên tay Lăng Chiếu có một chiếc thẻ căn cước, hắn đưa cho Lương Chân, nhưng khi Lương Chân cầm vào nó, hắn vẫn không buông ra.
Thế là Lương Chân buông tay. Cậy mạnh đoạt lại không có tác dụng gì, cậu đặt tay xuống và lẳng lặng nhìn Lăng Chiếu. Ánh mắt cậu lập tức gợi lên dục vọng muốn nói chuyện của Lăng Chiếu. Hắn hỏi Lương Chân, “Trước kia cậu đã xem qua ảnh chụp trên chứng minh thư của Thiệu Minh Âm sao?”
Lăng Chiếu lật mặt thẻ chứng minh thư, trên đó có ảnh chân dung dài khoảng một inch và địa chỉ, nhìn vài giây mới đưa cho Lương Chân. Lương Chân tiếp nhận. Đây không phải lần đầu tiên cậu thấy chứng minh thư của Thiệu Minh Âm, nhưng là lần đầu tiên cậu xem một cách cẩn thận đến vậy. Thiệu Minh Âm trên bức ảnh một inch đó không khác so với Thiệu Minh Âm bây giờ, mang lại cho người ta cảm giác rất yên tĩnh rất ôn hòa. Anh chụp bức ảnh này khi đã đến Ôn Châu, trên người mặc đồng phục cảnh sát, trên vai đeo quân hàm có hai bông hoa.
“Vốn có thể về sớm, chỉ cần Thiệu Minh Âm xin lỗi ông chủ kia. Dù sao cũng là cậu ấy động tay trước, cậu ấy cũng nên xuống nước trước.”
Lăng Chiếu dừng một chút, nhìn Lương Chân, yết hầu di chuyển lên xuống. Lăng Chiếu nói: “Nhưng Thiệu Minh Âm không vui.”
“Sau đó, tôi làm công tác tư tưởng cho cậu ấy. Cậu ấy nghẹn giọng nói, nói rằng lời ông chủ kia nói đáng bị trời đánh. Về tình mà nói, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu ấy, nhưng về lý, tôi đã nói cậu ấy là một cảnh sát nhân dân, không thể vi phạm pháp luật sử dụng bạo lực. Cậu có đoán được khi nghe tôi nói xong lời này, Thiệu Minh Âm đã nói thế nào không?”
Lương Chân lắc đầu. Ánh mắt cậu không thay đổi, cứ như vậy thẳng thắn nhìn thẳng vào Lăng Chiếu. Đối mặt lâu, Lăng Chiếu đảo mắt qua chỗ khác, nhìn về phía trước. Hắn hỏi, rốt cục Thiệu Minh Âm đã nói với Lương Chân bao nhiêu về những chuyện ba năm trước.
“Anh ấy chỉ nói mình đi nằm vùng, cha mẹ đã qua đời trong khoảng thời gian này. Sau đó vì lý do an toàn, anh ấy được chỉ định đến Ôn Châu.” Lương Chân suy nghĩ, hỏi Lăng Chiếu: “Thiệu Minh Âm ở Ôn Châu thật sự an toàn ư?”
“Rất an toàn.” Lăng Chiếu nói, “Lần đó phối hợp hành động vô cùng thành công, cảnh sát bên ngoài và nằm vùng nội ứng hợp tác, họ thực sự nhổ bỏ băng đảng buôn bán ma túy tận gốc, không để con cá nào lọt lưới, và bọn thủ phạm đều bị kết án tử hình. Mặc dù Thiệu Minh Âm không phải người duy nhất nằm vùng, nhưng công lao của cậu ấy lớn nhất. Trường học trao cho cậu ấy một huy chương cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc,” Lăng Chiếu cười đùa nói, “Cậu ấy chỉ học ở trường có một năm, vậy mà có thể đạt được loại huy hiệu này.”
Nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng cứng lại, tay nắm trên vô lăng cũng dùng sức hơn. Hắn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Khi mở miệng lại, thậm chí hắn còn hơi cáu kỉnh.
“Có lẽ cậu nên nhìn những tấm ảnh chụp trước đây của cậu ấy, chỉ cần không phải mấy năm này. Trước kia cậu ấy……” Lăng Chiếu nghẹn ngào nói, hắn lại nhìn Lương Chân, như thể nhìn thấu qua đôi mắt đó sẽ thấy hình dáng một người khác. Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh tối lại.
“Cậu nên nhìn những tấm ảnh chụp trước đây của cậu ấy, nếu có,” Lăng Chiếu lặp lại lần thứ ba, “Khi tôi gặp cậu ấy, sáu, bảy năm trước, không phải như bây giờ. Đó là khi cậu ấy mười chín tuổi.”
“Mười chín tuổi, Thiệu Minh Âm mười chín tuổi,” Lăng Chiếu rơi vào kí ức, “Cậu ấy cũng rất bốc đồng, rất bướng bỉnh. Khi huấn luyện quân sự, sĩ quan giảng dạy làm khó bạn cùng phòng, không ai đứng ra nói giúp trừ Thiệu Minh Âm, cuối cùng bị phạt chạy cả đêm cho đến hai giờ sáng nhưng cậu ấy cũng không cầu xin. Nhiều người thích tính cách của cậu ấy, nhưng cũng có rất nhiều người chướng mắt nên đã báo cáo với nhà trường về ý thức giới tính của cậu ấy. Thành tích của cậu ấy rất tốt, nhà trường bắt chúng tôi viết bản kiểm điểm, nhưng Thiệu Minh Âm mặc kệ. Cậu ấy không chỉ không viết, mà còn đứng trước mặt lãnh đạo nói rằng mình không sai.”
“Khi cậu ấy mười chín, thật sự không thỏa hiệp bất cứ việc gì….” Lăng Chiếu mỉm cười, nhớ đến cảnh tượng hồi đó, “Chúng tôi không biết rằng cậu ấy không viết bản kiểm điểm. Đến khi tôi đọc xong phần của mình, Thiệu Minh Âm cầm lấy tờ giấy của tôi, cậu ấy đọc những gì viết trên giấy. Cậu ấy nói có thể vì nhiều chuyện mà viết kiểm điểm, nhưng sẽ không phải vì đồng tính luyến ái. Thời điểm cậu ấy nói ra những lời đó, vững vàng không run rẩy, cậu ấy tuyệt đối không sợ hãi. Tôi đã nhìn Thiệu Minh Âm như thế…Mười chín tuổi, tôi cảm thấy tôi cũng có thể làm những thứ như vậy, tôi cũng muốn được như cậu ấy——”
Lăng Chiếu hít một hơi, hắn nói hắn cũng muốn trở nên dũng cảm như Thiệu Minh Âm mười chín tuổi.
“Sau đó, chuyện này trở nên nghiêm trọng vì sự thiếu phối hợp của Thiệu Minh Âm. Trong tình huống đó, để bảo vệ cậu ấy, tôi chỉ có cách nộp đơn xin đi nằm vùng, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn đi. Nếu tôi biết mọi chuyện sẽ như thế, tôi đã…Chính là chuyện về những mất mát của ba năm trước, tôi sẽ không để cậu ấy đi. Tất cả những gì tôi có thể làm là đến Ôn Châu sau khi cậu ấy rời đến đó. Cậu ấy muốn sống độc lập, tôi hy vọng mính ít nhiều có thể giúp đỡ. Nhưng về sau, chúng tôi cũng không liên lạc. Chẳng qua nếu ngẫu nhiên nhớ tới, trước mắt tôi vẫn có hình ảnh của cậu ấy năm mười chín tuổi. Đó cũng là tuổi mười chín của tôi. Lần đầu chúng tôi gặp nhau, cậu ấy nhìn vào chứng minh thư của tôi rồi nói tên tôi rất thú vị, nó có nghĩa là nhật nguyệt chiếu rọi trên cao. Thiệu Minh Âm mười chín tuổi, nhìn người ta cũng nhếch cằm lên, rất cao ngạo, giống như…”
“Giống như bức ảnh chụp chiều cao của cậu trên Weibo, giống như hôm nay. Tôi yêu cầu cậu ấy xin lỗi, cậu ấy cởi áo khoác đồng phục cảnh sát ra, nói rằng nếu cậu ấy nói lời xin lỗi với loại người này, cậu ấy không phải là cảnh sát nữa. Cậu ấy ném áo cho tôi, nói rằng, nếu phải xin lỗi loại người này, thì ba năm trước đã không muốn làm cảnh sát.”
“Ba năm trước…” Lương Chân mở miệng mới phát hiện cổ họng khô khốc, giọng nghẹt lại, cậu hỏi, “Rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu tiên Lăng Chiếu lắc đầu, lầm bầm nói nên để Thiệu Minh Âm quyết định có muốn cho cậu biết hay không. Nhưng hắn nghĩ đến việc Thiệu Minh Âm đồng ý quay về Thạch Gia Trang, hắn cảm thấy có lẽ Lương Chân cũng cần biết rõ.
“Có một số việc không thể ghi trong hồ sơ. Ví dụ như ba năm trước đây, khi Thiệu Minh Âm đang nghe thẩm vấn đột nhiên rút súng của đồng nghiệp xông vào trong phòng. Súng cũng đã lên đạn, nếu như không phải người bên trong phòng thẩm vấn ngăn lại, có lẽ cậu ấy thực sự bắn phát súng đó.”
“Tôi biết anh ấy rất căm ghét ma túy, cũng căm ghét những người tiếp xúc với ma túy.” Lương Chân nói.
“Vậy cậu có biết tại sao cậu ấy căm ghét nhiều như vậy không?”
Lương Chân ngồi yên trên ghế, không gật đầu cũng không lắc đầu. Khi Lăng Chiếu tiếp tục nói, thậm chí hắn cảm thấy như bản thân đang nhận phán quyết.
“Có phải Thiệu Minh Âm đã nói với cậu rằng, cha mẹ mình qua đời trong vụ cướp xe buýt của trường học. Nhưng đó không phải sự thật. Cảnh sát ban đầu muốn kiểm soát kẻ mua ma túy hợp tác với các hành động tiếp theo, nhưng không ngờ trong quá trình có sai lệch, dẫn tới việc kẻ đó đã trốn lên xe buýt của trường.”
Các bó cơ trên khóe miệng Lăng Chiếu co giật vài cái, một lúc sau hắn mới nói, kẻ mua ma túy kia nhận được tình báo từ Thiệu Minh Âm.
“Không chỉ vậy, mà cậu ấy cũng chính là người giao hàng. Người cùng đi giao hàng với cậu ấy đã không khống chế được suýt chút nữa nổ súng, mà khi đó xe buýt của trường bị cướp——”
“Đừng nói nữa…” Lương Chân có thể đoán được sau đó xảy ra những chuyện gì, “Đó không phải lỗi của anh ấy.”
“Tất nhiên đó không phải lỗi của cậu ấy. Cậu ấy càng không thể bại lộ, rút dây động rừng. Nếu như cậu ấy bị lộ, sẽ ảnh hưởng đến những người nằm vùng khác. Mọi việc sắp kết thúc rồi, cậu ấy nên làm gì bây giờ. Nếu cậu ấy bị lộ, dù cứu được cha mẹ, nhưng về sau biết làm thế nào đây.” Lăng Chiếu thuần thục nói ra, như thể hắn đã từng kể chuyện này với ai đó vô số lần.
“Cậu ấy không thể bị lộ,” Lăng Chiếu nói. Hắn nhìn về phía trước, hắn đã từng tới chỗ ở của Thiệu Minh Âm, hắn biết rõ ánh đèn nào được phát ra từ phòng trọ của Thiệu Minh Âm.
Hắn nhìn vào ánh sáng ấy, hắn nói, ngay lúc đó Thiệu Minh Âm chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Khi Lương Chân trở về phòng, Thiệu Minh Âm đã tắm xong. Anh không nằm trên giường, mà ngồi cạnh vali hành lý gấp lại quần áo cho Lương Chân. Thấy Lương Chân bước vào, anh nói xếp quần áo chồng lên nhau sẽ rộng chỗ hơn nửa, Lương Chân có thể đặt thêm những thứ khác vào bên trong.
“Em không mang theo quần áo mùa thu sao? Lần này em đi hơn nửa tháng, đều là những nơi khí hậu lạnh. Em không mang quần áo mùa thu theo, không sợ hai mươi tuổi đã bị viêm khớp phong thấp à…” Thiệu Minh Âm ở bên cạnh vừa quở trách vừa gấp thêm quần áo cần thiết đặt vào trong. Sau khi nhét thêm một chiếc áo khoác, anh đóng vali, dựng nó thẳng lên rồi sau đó anh ngồi trên sàn, dùng hai tay đẩy vali về phía Lương Chân.
Lương Chân nắm lấy tay cầm của vali rồi đẩy nó sang một bên. Cậu nhìn chiếc vali đã gần sát với giường gấp bên cạnh giường lớn, thứ mà đã rất lâu không được mở ra. Nhưng giờ phút này, nhìn vào những thanh sắt xám ấy, cậu ngây người đến khi Thiệu Minh Âm gọi tên mình.
Lương Chân đi qua. Căn phòng này nhỏ như vậy, cậu đi chưa được hai bước đã đến trước mặt Thiệu Minh Âm. Không để anh ngẩng đầu nhìn lâu, Lương Chân cũng ngồi xuống, còng lưng vươn cổ, cố gắng hết mức nhìn thẳng Thiệu Minh Âm.
“Em làm sao thế?” Thiệu Minh Âm thoáng nở nụ cười, như thể không có chuyện gì xảy ra. Anh nắm lấy hai má Lương Chân, kéo ra thành một đường cong.
“Đại minh tinh của tôi, ngày mai em không thể mang cái mặt này đi Hàng Châu được đâu nhé,” Thiệu Minh Âm nói, “Em cười một cái đi.”
Lương Chân nở nụ cười, rất miễn cưỡng mấp máy miệng. Cậu nắm chặt hai tay Thiệu Minh Âm, đặt nó trên đùi mình rồi mở ra. Cậu lại ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ hoe.
“Làm sao vậy…” Thiệu Minh Âm biết Lương Chân trả lời điện thoải của Lăng Chiếu, anh hỏi Lương Chân, “Lăng Chiếu đã nói gì với em?”
“Anh ấy nói với em rằng mình đã từng ngủ ở đây,” Lương Chân chỉ chỉ sau lưng, “Chiếc giường gấp kia là anh ấy mua. Rồi xong, xưởng dấm Lương Chân lại nổ tung.”
Cậu tỏ ra trêu đùa, nhưng không có một chút tác dụng chọc cười nào. Khi những ngón tay run rẩy chạm vào vết thương cũ trong lòng bàn tay anh, nước mắt Lương Chân cũng lặng lẽ rơi trên đó.
Những giọt nước mắt nóng như muốn phỏng tay, cả người Thiệu Minh Âm đều run lên, trong nháy mắt anh lại nhớ lại nỗi đau luôn muốn chôn vùi. Anh nhìn thấy mình chen lấn trong đám người, tận mắt nhìn thấy kẻ mua mua túy chạy lên xe buýt của trường học. Khi anh và các cộng sự quay người rời đi, anh nghe thấy tiếng hét của mẹ mình, nhưng anh thậm chí không thể hiện ra ngoài một chút do dự.
Mỗi khi Thiệu Minh Âm nhớ lại ngày đó, anh luôn cảm thấy cha anh đã nhìn thấy anh rồi. Khi anh làm việc không ngừng nghỉ để cố gắng xóa đi những kí ức đó, chứng mất ngủ của anh ngày càng trở nên nghiêm trọng, ngay cả bác sĩ tư vấn tâm lý cũng không có cách nào tháo bỏ được nút thắt ấy. Anh không khống chế nổi dùng vật nhọn chọc vào lòng bàn tay, cố gắng dùng sự đau đớn để giảm bớt cảm giác tội lỗi và bất lực đối với cha mẹ. Nếu như không phải Lăng Chiếu phát hiện sớm, hơn nữa còn nghiêm túc theo dõi anh cả tuần thì những vết thương đó có thể còn dần dần đi xuống những vị trí có thể làm chết người.
Sau tuần lễ đó, cả người Thiệu Minh Âm đều an tĩnh, không còn dễ dàng bộc lộ bản thân như trước đây, bởi vì anh đã phải trả giá quá nhiều cho tính cách ấy. Anh trở nên điềm đạm, không tiếc nụ cười với mọi người.
Nhưng trong lòng anh biết rõ.
Anh biết bản thân đã bị mắc kẹt trong ngày hôm đó. Ngày cuối cùng trong cuộc đời của cha mẹ anh, khi hai người biết con trai họ cũng có mặt ở hiện trường, không chỉ thờ ơ, mà còn là một kẻ đồng lõa.
Anh bị mắc kẹt trong ngày hôm đó, cho đến khi gặp Lương Chân. Một thiếu niên cao lớn bước vào và thay đổi nhịp điệu cuộc sống của anh. Cho dù đó là hòa giải với quá khứ hay là đối mặt với tương lai, anh dần dần can đảm hơn bởi vì sự xuất hiện của Lương Chân.
Và bây giờ, thiếu niên lớn lao ấy đang dán chặt lòng bàn tay phải của anh vào má của cậu, nói rằng nếu như anh không muốn đi, cậu sẽ lập tức quay lại sau khi kết thúc đêm diễn ở Thạch Gia Trang.
“Vé máy bay đã mua rồi, vất vả lắm mới xin nghỉ được,” Nếu như Lương Chân đã biết, Thiệu Minh Âm cũng phô bày sự thoải mái, “Hơn nữa, tôi cũng muốn xem em diễn ở Thạch Gia Trang.”
“Đừng rơi nước mắt nữa,” Thiệu Minh Âm xoa xoa mặt cậu, “Nếu fan mẹ của em biết em đang khóc như vậy, nhất định rất đau lòng.”
“Thế còn anh?” Lương Chân hỏi, “Còn anh thì sao?”
“Tôi à,” Tay Thiệu Minh Âm vẫn dán lên má Lương Chân. Anh chạm vào má cậu, anh nói, đương nhiên anh cũng đau lòng.
Nghe xong, nước mắt Lương Chân lập tức ngừng lại, mặt cậu hơi đỏ lên. Nhưng nếu ngừng hô hấp, nước mũi sẽ rơi xuống. Lương Chân hít hít, rồi từ từ thở ra, lỗ mũi bên trái liền thổi ra một cái bong bóng.
Ánh mắt Lương Chân mơ hồ, không cách nào nhìn rõ. Thấy Thiệu Minh Âm giúp mình chọc bong bóng, ý thức được bản thân vừa làm trò cười cho thiên hạ, Lương Chân không nhịn được thoáng nở nụ cười. Có thể vì cảm thấy không khí bây giờ không thích hợp để cười, cậu lập tức thu lại.
“Đừng nín cười mà” Thiệu Minh Âm nói, “Tôi muốn đại minh tinh của tôi cười thật vui vẻ, và đi lưu diễn thật vui vẻ.”
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng,” Thiệu Minh Âm nói xong, tay cũng buông xuống. Ngón tay anh xoa xoa lòng bàn tay. Anh nhìn Lương Chân trước mắt, anh nói, chỉ cần Lương Chân cười——
“Chỉ cần Lương Chân cười, Thiệu Minh Âm sẽ không đau.”