Về chiếc áo khoác kia của Viên Minh Lãng, Diệp Dung vốn dĩ muốn vứt nó đi và đưa cho cậu một cái khác.
Nhưng mà Diệp Dung có thể thấy Viên Minh Lãng là một người có lòng tự trọng rất mạnh mẽ.
Nếu cô đưa cho cậu một cái mới tinh, người này nhất định sẽ không nhận.
Diệp Dung nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng giặt sạch quần áo, phơi khô rồi mang đến công ty, chuẩn bị bữa tối lúc ăn cơm sẽ giao lại cho cậu.
Sau những ngày làm việc vất vả, dự án của công ty đã đến hồi kết thúc.
Diệp Dung giao hết tài liệu cho quản lý, phần còn lại cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Chờ khi đã đến giờ tan sở, Diệp Dung thu dọn đồ đạc bước ra khỏi văn phòng.
Nhìn thấy Viên Minh Lãng ở bên ngoài vẻ mặt có chút căng thẳng, Diệp Dung tiến đến gõ vào bàn của cậu, nâng cằm lên mở miệng nói: “Chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi.”
Viên Minh Lãng đáp lại, xách túi đi vào thang máy phía sau Diệp Dung.
Nhớ lại hành động tuỳ tiện của Diệp Dung ngày đó, Viên Minh Lãng không khỏi có chút bối rối.
Ánh mắt liếc nhìn Diệp Dung một cái, thân thể bất giác dịch sang một bên.
Diệp Dung lúc này đang nhìn vào điện thoại của mình, cô quay đầu lại thì nhận ra cử chỉ nhỏ của Viên Minh Lãng.
Nhìn thấy vẻ bối rối xẹt qua mắt Viên Minh Lãng, Diệp Dung cười cười, không để lộ ra ngoài.
“Lúc nãy nhìn sơ yếu lý lịch của cậu, quê quán của cậu chắc là từ Ninh Châu, đúng không?”
Diệp Dung hơi mệt sau khi đi giày cao gót cả ngày.
Xách túi dựa vào thành thang máy, nghiêng đầu nhìn về phía Viên Minh Lãng.
“Vâng đúng vậy, từ Thanh Giang, Ninh Châu.”
Nhận thức được ánh mắt của Diệp Dung, Viên Minh Lãng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh đèn trong thang máy chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Dung, hàng mi dài của cô hiện ra rõ ràng có thể thấy được.
Trong nháy mắt, giống như có hai chiếc bàn chải nhỏ nhẹ nhàng lướt qua ngực của Viên Minh Lãng, ngứa đến tê dại.
Cảm giác lẫn lộn như vậy khiến Viên Minh Lãng càng thêm co quắp và căng thẳng, mắt cậu dán chặt vào số tầng hiển thị khi thang máy đi xuống, không dám nhìn sang bên cạnh dù chỉ một chút.
Nhìn thấy được cảm xúc của Viên Minh Lãng, Diệp Dung không khỏi cười thầm.
Đúng lúc thang máy lên đến lầu hai bên dưới, Diệp Dung ra khỏi thang máy.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua đã thấy Viên Minh Lãng cách cô một bước xa, Diệp Dung dừng lại, chờ đối phương theo kịp, sau đó vươn tay vỗ vỗ bờ vai của cậu.
“Cậu có vẻ rất sợ tôi thì phải.” Nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Viên Minh Lãng muốn lắc đầu phủ nhận, Diệp Dung nói tiếp: “Đừng sợ, mặc dù tôi thích kiểu người như cậu, nhưng nếu cậu không muốn tôi sẽ không xuống tay với cậu.”
Diệp Dung nói xong liền xoay người lên xe.
Còn Viên Minh Lãng nhìn Diệp Dung thản nhiên xoay người đi mà thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mác.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau lên xe.”
Viên Minh Lãng đang ngơ ngẩn, nghe thấy Diệp Dung nói nhanh chóng hoàn hồn lại.
Đi nhanh hai bước đến hàng ghế sau, mở cửa xe ra ngồi xuống.
Diệp Dung liếc nhìn Viên Minh Lãng qua kính chiếu hậu, sau đó khởi động xe và lái ra khỏi gara dưới tầng hầm.
“Tiểu Viên, cậu còn bao lâu nữa mới tốt nghiệp? Có dự định tiếp tục thi lên thạc sĩ không?”
“Tháng sáu sau khi phân biện hộ xong sẽ tốt nghiệp, có lẽ còn chưa đầy hai tháng nữa.”
Viên Minh Lãng gửi hồ sơ của mình cho NJ chỉ với thái độ muốn thử, không ngờ rằng mình sẽ thực sự được nhận.
Cậu thậm chí còn không nghĩ tới mình sẽ được giao cho cấp dưới của Diệp Dung…..
Đối với vấn đề thi lên thạc sĩ, hiện tại Viên Minh Lãng không có kế hoạch cho chuyện này.
Mặc dù bây giờ cậu chỉ là thực tập sinh của NJ, nhưng cường độ làm việc của NJ không phải là bình thường.
Là một người mới ở nơi làm việc, với một cấp trên nghiêm khắc như Diệp Dung, Viên Minh Lãng không tự tin mình có thể làm được cả hai điều này.
Cả hai trò chuyện một lúc, bất giác đã đến nơi.
Diệp Dung đỗ xe ở cửa nhà ăn, sau đó đưa chìa khóa cho nhân viên của của quán, cô cùng Viên Minh Lãng trực tiếp bước vào.
Viên Minh Lãng đứng ở cửa nhà ăn, liếc nhìn bảng hiệu của quán, lại nhìn cách trang trí rất cổ kính của nhà hàng, trong lòng không khỏi tán thưởng.
“Xin hỏi hai vị có đặt chỗ trước không ạ?”
“Có, tôi họ Diệp.”
“Cô Diệp, chỗ ngồi của cô đã được chuẩn bị.
Mời hai vị đi theo tôi.”
Nhân viên phục vụ hai tay giao lại đặt dưới bụng nhỏ, ánh mắt chợt sáng lên khi liếc nhìn Viên Minh Lãng.
Sau đó, đưa Diệp Dung và Viên Minh Lãng xuyên qua nhà ăn đi vào sân sau.
Khi hai người đi theo chị gái phục vụ vào trong hành lang, nhìn tấm lụa trắng treo trên đình hóng gió ngoài sân, ánh mắt Diệp Dung chợt sáng lên, không thể không dừng lại.
“Có thể ngồi trong đình hóng gió của nhà ăn các người không?”
“Xin lỗi, cô Diệp.
Đình hóng gió là một phòng riêng đặc biệt trong nhà ăn của chúng tôi, chỉ dành cho các cặp đôi.”
Nghe vậy, Diệp Dung nhướng mày, quay lại nhìn Viên Minh Lãng đang ngắm cảnh xung quanh.
Đưa tay nắm lấy cánh tay của Viên Minh Lãng, Diệp Dung cười nói: “Vậy à? Chẳng lẽ hai người chúng tôi không giống một cặp sao?”
Viên Minh Lãng sửng sốt trước lời nói của Diệp Dung, trong tiềm thức muốn phủ nhận.
Đúng lúc này, từ phía bên kia hành lang, một nam một nữ bước vào đình hóng gió.
Nhìn thấy phòng riêng đã có người, Viên Minh Lãng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không đợi cậu thở xong.
Đôi nam nữ kia trong đình hóng gió đã quay đầu lại khi cảm nhận được sự tồn tại của họ, sau khi nhìn rõ cậu và Diệp Dung, chỉ nhìn thấy một nam một nữ ở phía đối diện đang vẫy tay với họ.
Cùng lúc đó, cả hai đứng dậy đi về phía này.
“A Dung, thật là trùng hợp, hôm nay sao có thời gian đi ăn cơm vậy?”
Loạn Ly nói xong liền đưa mắt nhìn Viên Minh Lãng đang ở bên cạnh.
Loạn Ly đã nhìn thấy Viên Minh Lãng vài lần, dù là trong video hay trong thực tế, vì vậy vẫn rất quen thuộc.
Nghĩ đến lời phủ nhận trước đó của Diệp Dung, Loạn Ly nở nụ cười xấu xa nghiêng người về phía Diệp Dung, cọ vào vai Diệp Dung như một con cún lớn.
“A Dung, tôi nói này, cậu với tôi còn cần giấu giấu giếm giếm làm gì? Lúc trước phủ nhận nhanh như vậy, bây giờ không phải là đem người bắt về tay sao?”
Diệp Dung liếc nhìn Viên Minh Lãng vẻ mặt co quắp, mở miệng phản bác nói: “Đừng nói nhảm, chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.”
“Tôi nói nhảm chỗ nào, thật sự là quan hệ đồng nghiệp bình thường, đồ ngoan cố như cậu mà đưa người đến Giang Nam ăn tối sao?” Loạn Ly vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Diệp Dung và Viên Minh Lãng.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Dung, cô không phải đang nói đùa.
Loạn Ly không khỏi có chút kinh ngạc.
“Tôi nhổ! Không thể tin được vẫn còn có một tiểu thụ mà Diệp Dung cậu cũng không đối phó được trong giới đệ tứ ái sao?”
“Rất bình thường, trên thế giới có hàng nghìn tiểu thụ, tôi cũng không phải là một tờ tiền, cứ thấy là sáp vào.
Nhưng mà tôi không nói đùa với cậu, tên nhóc này thực sự chỉ là đồng nghiệp của tôi, cậu nếu không có chuyện gì làm thì đừng suy diễn lung tung.”
Quý Tư Dương ở bên cạnh đưa tay kéo tay áo Loạn Ly, ra hiệu cho nàng dừng lại.
Nếu không, Diệp Dung nhất định sẽ trở mặt với nàng.
Loạn Ly làm sao không hiểu được tính khí của Diệp Dung, bĩu môi nắm lấy tay Quý Tư Dương.
“Được rồi, hiểu rồi.
Mà này, hai người vừa tới đây, đã gọi món chưa? Nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn đi?”
Diệp Dung sợ Loạn Ly lại nói nhảm nên từ chối lời đề nghị của Loạn Ly, đưa Viên Minh Lãng đi theo người phục vụ đến phòng mà cô đã đặt trước.
Mà khi Viên Minh Lãng chuẩn bị ngồi vào ghế, cậu quay lại nhìn Loạn Ly đang kéo Quý Tư Dương rời đi.
Trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc: Đệ tứ ái rốt cuộc là gì……
*Đệ tứ ái:Nữ công nam thụ.