Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 1
======
“Dung Dung, mẹ hôm nay không được khỏe, con có thể bớt chút thời gian trở về một chuyến được không?”
Diệp Dung trở về nhà sau khi trả lời cuộc gọi của mẹ, cô lái xe vượt qua hai cái đèn đỏ và vội vã trở về đến nhà.
Mở cửa ra, Diệp Dung sửng sốt một lúc lâu mới thấy mẹ mình mặt đỏ bừng đang trò chuyện với những người khác trong phòng khách, sau đó cô thay giày đi vào trong.
Mẹ Diệp nhìn đứa con gái vội vã trở về, một tia đắc ý thoáng hiện lên trên lông mày.
Bà đứng dậy, kéo Diệp Dung đến chỗ người dì trung niên trước đó đang trò chuyện với mình và giới thiệu với giọng điệu đầy tự hào: “Đây là đứa con gái không biết cố gắng của tôi, hiện đang làm việc ở NJ.
Mỗi ngày bận rộn không thấy mặt mũi, bạn già, nếu chị thấy tìm được chàng trai nào thích hợp, nhất định phải để ý giúp đỡ một chút.”
Bà dì trung niên vừa nghe Diệp Dung thế nhưng làm ở NJ, trong ánh mắt hiện lên một tia hài lòng, bà nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một chút, thấy những gì mẹ Diệp miêu tả về cô cũng không khác biệt lắm liền vội vàng gật đầu, cùng mẹ Diệp bắt đầu chế độ thổi rắm cầu vồng cho nhau nghe.
Khi Diệp Dung mở cửa thấy mẹ cô đã an toàn, mới ý thức được mình đang bị lừa.
Bây giờ nghe nói mẹ còn muốn kéo người đến giúp bà giới thiệu đối tượng, lửa giận trong lòng bỗng nhiên dâng trào, không thể kìm nén được nữa.
“Mẹ, không phải mẹ nói trong người không được khỏe sao, vậy có muốn đi bệnh viện không?” Diệp Dung cố nén lửa giận hỏi.
Mẹ Diệp đang cùng mọi người trò chuyện quay đầu lại vỗ vỗ vai Diệp Dung, tức giận nói: “Ai biểu con bận rộn như vậy, nếu mẹ không nói thế con có thể trở về sao?!”
“Mẹ cũng biết con rất bận, còn nghĩ ra cớ này gạt con trở về, mẹ không cảm thấy làm như vậy có chút quá đáng sao?!”
Ý thức được sự tức giận xen lẫn trong lời nói của Diệp Dung, mẹ Diệp ngừng nói, quay sang nhìn Diệp Dung mắng: “Mẹ quá đáng? Mẹ làm vậy còn không phải vì con sao?! Con đã gặp qua con gái nhà ai gần 30 tuổi còn chưa kết hôn không? Nếu nói ra chắc cả thiên hạ cười rụng răng mất?! Không biết còn tưởng rằng con có cái tật xấu gì.
Mẹ đi đâu cũng phải ăn nói khép nép nhờ người giúp tìm đối tượng cho con, rốt cuộc người làm sai là mẹ sao?!”
“Con cảm ơn mẹ đã rất quan tâm con, nhưng con thật sự không cần.
Nếu mẹ không có chuyện gì, vậy con đi trước.”
Nói rồi, Diệp Dung không đợi mẹ phản ứng, lập tức xách túi, xoay người thay đổi giày rồi bước ra khỏi nhà.
Diệp Dung tức giận đi vào ngầm bãi đỗ xe, ngồi trong xe nhìn thời gian, phát hiện đã gần bảy giờ tối.
Dựa vào lưng ghế, Diệp Dung bất lực thở dài, nhắm mắt lại một lúc lâu, đợi cho đến khi lửa giận trong lòng nguôi ngoai, mới khởi động xe, lái về chỗ ở của mình.
Diệp Dung năm nay 28 tuổi, cũng coi như chưa đến cái tuổi quá lứa lỡ thì.
Lúc đầu, sau sinh Diệp Dung tốt nghiệp đại học, cha và mẹ Diệp vẫn chăm sóc cô trong hai năm đầu và chỉ thỉnh thoảng đề cập đến vấn đề tìm bạn đời trước mặt cô.
Nhìn Diệp Dung hai năm nay sắp bước sang tuổi 30, hai vợ chồng già cũng bắt bắt đầu lo lắng.
Nhất là năm trước, không biết họ đã giới thiệu với cô bao nhiêu buổi hẹn hò đến mù quáng.
Lúc đầu Diệp Dung cũng không thúc ép, bố và mẹ Diệp cũng sẽ đi gặp mặt khi được giới thiệu, tuy nhiên, không có tin tức phản hồi.
Ngoại hình và học thức của Diệp Dung không tệ, điều kiện gia đình cũng trên mức trung bình, có rất nhiều người cũng thích cô điên cuồng, nhưng Diệp Dung không có cảm giác gì cả.
Sau đó, Diệp Dung bắt đầu chán ghét những chuyện này, sau vài lần thảo luận với bố mẹ không thành, Diệp Dung cảm thấy như vậy cũng không phải biện pháp, cô chỉ là đơn giản thuê một căn nhà gần nơi làm việc và tự mình dọn ra khỏi nhà.
Thỉnh thoảng cô có quay lại thăm bố mẹ, nhưng hầu như lần nào cũng ran rã trong không vui.
Nhìn thấy Diệp Dung thật sự chống cự loại chuyện này, cha Diệp dần dần không nói nữa.
Nhưng mẹ cô lại luôn lo lắng rằng Diệp Dung sẽ không thể kết hôn, bèn tìm mọi cách để lừa cô đi hẹn hò một cách mù quáng.
Trước đây bà thường tìm vài chuyện vặt vãnh đòi cô phải về nhà làm cớ, bây giờ còn đem thân mình ra làm trò đùa, Diệp Dung làm sao có thể chịu được.
Sau khi lái xe về đến nhà, đã chín giờ tối.
Diệp Dung kiệt sức về tinh thần lẫn thể chất, mở một chai rượu và xử lý một vài email mà cô không có thời gian trả lời.
Diệp Dung đã ăn không ngon miệng cả ngày, cảm thấy bụng mình trống rỗng.
Sau một ngày mệt mỏi và lại mất bình tĩnh, Diệp Dung thực sự không còn sức để ra ngoài ăn.
Vì vậy, cô bật điện thoại của mình lên và nhấp vào một nhóm để đặt cơm hợp mang đến.
Sau khi kiểm tra chắc chắn sẽ giao hàng nửa tiếng, Diệp Dung đứng dậy, đi tắm và thay một bộ quần áo ở nhà, sau đó mở trò chuyện nhóm VX và gửi một nụ cười.
Một lúc sau, một người nào đó trong cuộc trò chuyện nhóm đã trả lời.
Công – A Chiêu: Này, chị Diệp thực sự đang online sao?
Thụ – tiểu khả ái: Xin chào chị Diệp ~ 【 ngoan ngoãn ngồi xổm 】
Công – Diệp Tử: Hôm nay tâm trạng không tốt, lên nói chuyện một lát đi
Công – Diệp Tử: Tôi không ngờ tất cả các người giờ này còn ở đây, một lũ cú đêm.
Công – Diệp Tử: Sờ vào cái đầu dễ thương
Công – Ly Mộng: Chị Diệp hôm nay không đi chơi à? Nghe nói có quán bar mới khai trương, giảm giá 28%.
Vừa rồi tôi đã xem video do hai người họ làm.
Hoàn cảnh bên trong không tệ, tài nguyên bên trong cũng có vẻ tốt, một ngày nào đó chúng ta đi thử xem?
Công – Diệp Tử: Được rồi, gửi cho tôi vị trí.
Khi nào rảnh, tôi sẽ réo điện thoại cậu
Thụ – manh manh: Đưa em nữa, em cũng muốn đi!!
……
Diệp Dung đang trò chuyện vui vẻ với một vài người trong nhóm thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô biết đó là cơm hợp của mình giao tới.
Sau khi chào hỏi một vài người trong nhóm, cô đứng dậy đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa đúng là người giao hàng của một chi nhánh nào đó, Diệp Dung vừa mở cửa đã bị chiếc mũ bảo hiểm màu vàng có hai tai thỏ dài của người kia thu hút.
“Có phải cô Diệp không? Cơm hợp của cô.”
Diệp Dung thu hồi tầm mắt khỏi mũ bảo hiểm, sau đó cô nhìn xuống và thấy một khuôn mặt đẹp trai trong chiếc mũ bảo hiểm.
Người giao hàng hình như chỉ mới ngoài hai mươi, thấy Diệp Dung mặc quần áo ở nhà, đầu tóc hơi ướt, giống như vừa mới tắm xong, ánh mắt thất thường không biết nhìn vào đâu.
Diệp Dung thấy cơm hộp trong tay đối phương, vươn tay nhận lấy, sau đó liếc nhìn cậu nhóc giao hàng có khuôn mặt đỏ rực, chỉ nghĩ rằng bộ dáng đỏ mặt cùng đôi tai thỏ đáng yêu của em ấy thật sự rất buồn cười.
“Cảm ơn.”
Diệp Dung cầm lấy cơm hộp, phát hiện người bán còn tặng kèm một chai đồ uống, cô ngăn nhóc giao hàng đang chuẩn bị xoay người rời đi, lấy đồ uống ra đưa qua.
“Không dễ để giao đồ ăn mang về vào buổi tối, đồ uống này cho cậu.”
“Không, không cần, xin hãy đánh giá năm sau khen ngợi cho chúng tôi là được.”
Người giao hàng này lẽ ra mới làm việc một thời gian, ăn nói có chút vấp váp, trông không giống một tay lăn lộn đã lâu năm trong xã hội.
Diệp Dung thích nhất kiểu con trai này, có lẽ vì uống một chút rượu nên càng cao hứng, nhìn thấy dáng vẻ vừa thẹn vừa lo lắng của đối phương, cô chỉ cảm thấy miệng hơi khô, hơn nữa còn nói nhiều hơn bình thường một chút.
“Cậu mới ra ngoài làm hay là đi làm thêm? Nhìn tuổi tác cậu cũng không lớn nhỉ?”
“Vâng, em vẫn đang học đại học, gần đây không có nhiều khóa học cho lắm nên buổi tối rảnh rỗi kiếm việc để làm thêm.” Cậu vươn tay gãi gãi sau cổ, có chút ngượng ngùng cười.
Đôi tai thỏ trên mũ bảo hiểm của cậu nhóc lắc lư theo động tác của cậu, Diệp Dung nhìn đôi tai thỏ đang rung rinh không ngừng trước mặt, đưa tay định chạm vào, nhưng cô không ngờ người kia lại lùi lại một bước, ngay lúc này, hành động đó của Diệp Dung đã kéo mũ bảo hiểm ra khỏi đầu cậu ta.
Hai người vội vàng nhặt mũ bảo hiểm, tay không khỏi sờ soạng.
Trong phút chốc, Diệp Dung nhìn thấy mặt và cổ của đứa nhóc trước mắt lập tức tụ huyết, cả người giống như con tôm bị nước sôi làm bỏng.
Diệp Dung cũng đã hẹn hò với một số cậu bé trong nhiều năm, nhưng cô chưa bao giờ gặp một cậu bé nào nhút nhát như vậy.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Aou, mở hố ~
Đọc xong lại thấy thô ráp như mông khỉ nên sửa lại một chút……
Hãy nói về nó trong Chương 1.
Đây là một bài viết ngoài lề, thậm chí còn không được coi là quần chúng, sở dĩ nó bị treo trong truyện ngôn tình là vì về cơ bản, đây vẫn là một câu chuyện tình yêu nam nữ.
Án văn này là tình yêu thứ 4, là nữ công nam thụ, tôi đã ghi rõ ở tiêu đề và phó bản cho mọi người rà lôi.
Tôi không nghĩ rằng hầu hết mọi người có thể chấp nhận nó, tôi có thể nói rằng tôi viết chủ đề này cho bản thân mình, hoặc cũng có thể nói rằng tôi viết nó cho bạn bè của tôi, nó có thể được coi như một trò giải trí của bản thân..