Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 135: Liều thuốc chữa lành đáng quý



Vốn có hẹn cùng nhau trò chuyện qua điện thoại nên sau khi được nghỉ giữa giờ thì Vương Diệc Thần nhanh chóng liên lạc với Giản Tuyết Ngưng nhưng lại không có tín hiệu.

“Thần, chúng ta chuyển sang quay cảnh mới. Chuẩn bị nhé.!”

“Vâng.”Vương Diệc Thần cố gắng liên lạc một lần nữa nhưng vẫn là không có dấu hiệu hồi âm cho đến khi trở lại ghi hình. Mặt khác, vì đã quá mệt mỏi nên vô tình Giản Tuyết Ngưng để điện thoại ở chế độ im lặng và lỡ mất cuộc gọi với anh.

“Cháo như vậy là được rồi chứ?”

Giản Hân Hân miệt mài dưới bếp nhằm nấu cháo cho Giản Tuyết Ngưng dưới sự trợ giúp của người giúp việc, đồng thời bên ngoài ông cố Giản và Giản Trữ Luân cùng Đinh Nhất Hoằng cũng về đến nhà.

“Hân Hân, em làm gì đấy?”

Giản Hân Hân vừa hồi đáp vừa đem cháo lên phòng của Giản Tuyết Ngưng.

“Chị bệnh rồi, em phụ nấu ít cháo nên giờ mang lên nè.

“Tiểu Ngưng bệnh à?”

Giản Hân Hân gật đầu trả lời với ông cố Giản và theo sau cô lên thăm hỏi Giản Tuyết Ngưng.

“Chị ơi, có cháo rồi nè.”

Giản Tuyết Ngưng cố gắng ngồi dậy liền trông thấy ông cố Giản cùng Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng.

“Sao mọi người ở đây thế?”

Giản Tuyết Ngưng dựa vào thành giường nhờ Giản Hân Hân giúp đỡ.“Cháu cảm thấy trong người sao rồi? Hay là đến bệnh viện khám thử?”

“Cháu không sao đâu ông, uống thuốc xong nghỉ ngơi là khỏe ngay.

Giản Tuyết Ngưng hướng ánh nhìn sang Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng cùng đống tài liệu trên tay họ mà hằng giọng hỏi đáp.

“Hai người chắc không phải… vì công việc mà đến đó chứ?”

Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng không hẹn mà gật đầu khiến Giản Tuyết Ngưng muốn ăn cháo muốn thở dài.

“Biết rồi, hai người để tài liệu trên bàn đi. Lát em xem sau.

“Những dự án này không gấp nên em đừng gắng sức quá nhé”

Sau khi ăn cháo và uống thuốc đầy đủ, mọi người nhanh chóng ra ngoài để Giản Tuyết Ngưng nghỉ ngơi. Cô chớp lấy điện thoại kiểm tra thì thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ Vương Diệc Thần, sợ anh lo lắng nên cô gửi một tin nhắn thông báo rồi mới xuống giường tiến đến đống tài liệu kia.

“Luân à, cháu gọi cho bác sĩ riêng của nhà chúng ta đến khám cho Tiểu Ngưng đi.”

“Vâng”

Kết thúc ghi hình, Vương Diệc Thần lật đật lấy điện thoại thì nhận được tin nhắn từ Giản Tuyết Ngưng.

“[Xin lỗi anh, em có hơi sốt nên vô tình để điện thoại ở chế độ im lặng nhưng bây giờ đã không sao rồi. Đừng lo lắng nhé.!”Vương Diệc Thần không nói nhiều liền liên lạc ngay cho Giản Tuyết Ngưng, cô

lúc này đang xử lý công vụ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ anh..

“Em nghe?”

Chất giọng dịu dàng hồi đáp của Giản Tuyết Ngưng khiến đầu dây bên kia không ngừng hớt hả.

“Sao sốt rồi mà không cho anh hay trước thế?”

“Cảm lạnh như này em còn chịu được mà, không sao đâu.

Giản Tuyết Ngưng cố gắng giữ cảm xúc, ngược lại Vương Diệc Thần rất muốn đến bên cô ngay lúc này.

“Được, nếu em nói vậy thì anh yên tâm. Đừng gắng sức nhé.!”

“Em biết rồi.”

Vừa kết thúc cuộc gọi thì Vương Diệc Thần lên tiếng đặt câu hỏi với quản lý Hùng.

“Anh, từ đây về Thượng Hải mất bao nhiêu tiếng vậy?”

“Tầm khoảng ba tiếng đi đường, sao thế?”

Lịch trình tiếp theo bắt đầu vào gần tối muộn, Vương Diệc Thần đề nghị quản lý Hùng để mình tự lái xe đi Thượng Hải, nhưng hiển nhiên quản lý Hùng làm sao đồng ý để anh đi một mình.

“Được rồi, anh còn không hiểu em chắc? Lúc em nói chuyện với nữ thần là anh đã nhờ tài xế đổi đường đi về Thượng Hải rồi, bây giờ yên tâm nghỉ ngơi lát đi. Tới nơi anh sẽ gọi/”

“Anh là tốt nhất.”

Song song đó, bác sĩ riêng của gia tộc Giản thị được Giản Trữ Luân liên hệ đã tới nhà chính. Theo lời ông cổ, anh dẫn vị bác sĩ lên phòng của Giản Tuyết Ngưng.

“Bác sĩ Lương?”

“Ông cố gọi đấy, muốn nhờ bác sĩ Lương khám cho em kỹ hơn.

Giản Tuyết Ngưng lắc đầu nhẹ nhưng không muốn phụ lòng của ông cố Giản nên vẫn để bác sĩ Lương khám thêm một lần.

“Đúng là bệnh sốt, tiểu thư đã uống thuốc rồi chứ?”

“Vâng”

Bác sĩ Lương sắp xếp thêm một bình nước biển nhằm giúp Giản Tuyết Ngưng không bị mất nước, xác định cô không gì đáng ngại mới xuống nhà báo cáo với ông cố Giản.

“Tiểu thư đúng thật là bị sốt, tôi đã cho cô ấy truyền nước biển cộng với nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Nhưng nếu vài ngày sau vẫn chưa có dấu hiệu hạ sốt thì hãy đưa tới bệnh viện ngay.

“Được, cảm ơn cậu nhiều.”

Đinh Nhất Hoằng thay mặt tiễn bác sĩ Lương ra về, còn lại Giản Trữ Luân và ông cổ Giản.“Nghe kết quả từ bác sĩ Lương như vậy chắc ông yên tâm rồi, con bé vẫn tự biết chăm sóc sức khỏe của mình mà.”

Vài tiếng sau, tài xế của Vương Diệc Thần đã dừng lại trước cổng dinh thự nên quản lý Hùng liền đánh thức anh dậy.

“Tới rồi hả anh?”

“Tới rồi, em vào thăm nữ thần đi. Tối đa một tiếng thôi nhé, chúng ta còn phải ra sân bay cho kịp.

Giản Hân Hân trong nhà nghe tiếng chuông cửa liền ra ngoài xem mới thấy hình bóng của Vương Diệc Thần.

“Ủa anh rể? Sao giờ này anh lại ở đây?”

Giản Hân Hân vừa ngỡ ngàng vừa mở khóa cửa mà lắng nghe phản hồi từ Vương Diệc Thần.

“Anh nghe chị em bệnh, nên tranh thủ khoảng cách ghé gặp cô ấy.”

“Hai người sắp kết hôn, còn lo không gặp nhau mỗi ngày à?”

Giản Hân Hân giả vờ trêu chọc nhưng vẫn dẫn anh vào nhà. Hai anh em Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng cũng ngạc nhiên khi thấy Vương Diệc Thần.

“Ủa sao cậu..?!”

“Anh ấy hay tin chị bệnh nên tức tốc chạy về thăm đó.”

Ông cố Giản từ trong phòng trở ra ngoài liền thấy Vương Diệc Thần hiện diện.“Cháu chào ông cố, làm phiền cả nhà muộn thế này”

“Không sao, con bé ở trên phòng. Cháu lên thăm đi.”

Nhận được sự đồng ý từ ông cố Giản, Vương Diệc Thần bước từng bước lên phòng riêng và không quên lịch sự gõ cửa.

“Ai vậy?”

Giản Tuyết Ngưng rời khỏi bàn làm việc và di chuyển cùng với cây truyền nước biển mà chầm chậm mở cửa.

“Ơ? Thần? Sao anh..?!”

Vương Diệc Thần nhìn Giản Tuyết Ngưng cùng cây truyền nước biển bên cạnh mà không thể không lo lắng.

“Chẳng phải em nói bị sốt thôi sao? Tại sao lại truyền nước biển thế này?”

Vương Diệc Thần nhẹ nhàng dìu Giản Tuyết Ngưng vào bàn, lại ngước nhìn đống tài liệu mà gặng hỏi.

“Em bệnh thế này mà còn lo công vụ à?”

“Chỉ là cảm thông thường thôi, không quá như anh nghĩ đâu. Mà sao giờ này anh lại ở đây? Lịch trình thì sao?”

Vương Diệc Thần ngồi sang bên cạnh sau khi chỉnh lại dây truyền nước.

“Anh hơi lo nên muốn ghé sang thăm em trước rồi anh sẽ ra sân bay ngay, không vướng lịch đâu đừng lo.Tuy trong người còn chút mệt mỏi nhưng đối với Giản Tuyết Ngưng, chỉ cần được gặp Vương Diệc Thần lúc này như thay thế vạn liều thuốc. Cả hai ân cần quan tâm nhau suốt khoảng thời gian ít ỏi đang có, nhưng đối với họ chỉ như thể là đủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.