Cuộc sống lại trở lại quỹ đạo của nó,có tiết học cô sẽ lên trường,thời gian còn lại sẽ đi làm thêm để kiếm thu nhập thêm cho việc học và chữa bệnh cho ông.
Uyển Linh không muốn nợ anh nhiều hơn,ít được bao nhiêu cô sẽ ít đi sự phụ thuộc,đến một ngày nào đó anh chán ghét đuổi cô đi thì cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Hôm nay cô được nghỉ buổi sáng,Uyển Linh đang làm phục vụ tại một nhà hàng Âu nổi tiếng,tuy có hơi cực nhưng lương khá tốt,vì vậy cô rất chăm chỉ đi làm.
Nhà hàng vẫn luôn đông khách,người vào đây ăn toàn là người quyền quý,giàu có,thậm chí để có một bữa ăn có vị trí đẹp phải đặt hàng trước cả tuần.
Thấy khách vào,Uyển Linh đi ra phục vụ,lúc ra tới nơi mới nhận ra đó là anh và chị.
Dù rất muốn bỏ chạy nhưng cô không thể để mất công việc này được,với cả cô đâu làm gì sai trái mà phải trốn họ.
Uyển Linh lấy can đảm đi tới trước bàn hai người
“Quý khách muốn dùng gì ạ?”
Khi giọng cô cất lên,anh và chị cùng ngẩng đầu lên nhìn cô một cách ngạc nhiên,hóa ra không chỉ có mình Uyển Linh bất ngờ
“Uyển Linh? Em làm việc ở đây”
Cô không trả lời chỉ gật đầu
“Em không muốn đi học nữa”
“Không ạ,thời gian rảnh em muốn đi làm thêm kiếm thu nhập”
“Em cần tiền sao không nói chị giúp,lại đi làm công việc khổ cực này,đã vậy còn làm xấu mặt nhà họ Vương”
Uyển Linh biết những lời cô ta đang nói chỉ là diễn cho Nam Thần thấy,sự quan tâm đó là giả dối.
Cô cười
“Em không khuyết thiếu bộ phận nào nên vẫn có thể đi làm để nuôi sống mình mà không cần ai giúp.
Còn nữa về nhà họ Vương,nhà ơn năm đó chị bỏ đi em đã sớm bị bố từ mặt rồi”
“,Xin lỗi,chị không biết chuyện đó”- Linh Nhi giả vờ không hay biết,nhưng trong lòng vui mừng
“Điều đó không còn quan trọng nữa,hai người muốn dùng gì?”- cô muốn cắt ngang cuộc trò chuyện giả dối này nhanh chóng
Lục Nam Thần từ nãy tới giờ không nói câu gì,chỉ nhìn cô và Linh Nhi lời qua tiếng lại.
Nhưng cô biết nếu mình làm tổn thương chị ấy một chút về tinh thần hay thể xác đều sẽ bị nhận trừng phạ khủng khiếp.
Để giữ cuộc sống yên bình cho bản thân cô phải nhịn.
“Nghỉ đi”- anh nhẹ nhàng lên tiếng như một lẽ đương nhiên
“Không được”
Anh nhướng mày nhìn cô cười,việc này chính là dấu hiệu của việc anh đang tức giận.
Uyển Linh nhớ lại bệnh tình của ông vẫn cần anh giúp nên cô đành xuống giọng
“Ở đây thu nhập cao,em có thể giết thời gian mà vẫn kiếm ra tiền nuôi bản thân và ông bà”
“Tôi nói là Nghỉ”
Thấy cô vẫn ương bướng không nhe,anh liền gọi một cuộc điện thoại,ngay sau 5 phút quản lí nhà hàng liền nhanh chóng bước đầu đi tới chỗ anh
“Chủ tịch Lục, anh có gì không hài lòng sao?”
“Đuổi việc cô ta đi”
“Hả,cô ấy làm gì phật lòng anh sao,để tôi nói cô ấy xin lỗi ngài”
Lục Nâm Thần không trả lời,nhìn quản lí một cái,anh ta liền hiểu không thể làm trái lệnh,dù vô lý và bất công với Uyển Linh nhưng anh cũng đành đuổi việc cô.
Uyển Linh nhìn anh một lúc,rồi quay lưng vào nhận nốt tiền nương ,bóng lưng cô đơn của Uyển Linh lặng lẽ đi trên vỉa hè vô định:Tại sao anh lại đối xử với cô như thế chứ,bản thân đâu làm anh tức giận sao vẫn phải chịu sự ủy khuất này!.
Vừa nghĩ Uyển Linh vừa khóc:Công việc tốt như vậy cũng bị anh tước mất rồi,giờ đi đâu kiếm việc làm lương cao như vậy đây! không muốn về nhà gặp anh,biết là sẽ không trốn được lâu nhưng được lúc nào hay lúc ấy nên cô mang theo nhiều suy tư trở về kí túc xá trường!.